Từng viên từng viên sủi cảo trắng trắng mập mập chỉnh tề đặt trong khat, thả vào nước sôi, những viên sủi cảo nhanh chóng chìm nổi, rất nhanh liền chín.
Chia những viên sủi cảo tròn xoe trắng như tuyết trở thành hơi trong suốt lộ ra lớp nhân bên trong đặt vào mâm sứ trắng thật lớn, kẹp một cái chấm nước giấm chua bỏ vào miệng, nước canh nóng bỏng, mùi nhân thơm lừng cùng da sủi cảo mềm dẻo theo vị giấm chua nổ tung trong cổ họng, lan ra cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
Bên ngoài là một mảnh tuyết trắng xóa, bên trong tường thủy tinh là không khí ấm áp như xuân về. Sủi cảo nóng hổi đặt trên bàn, mọi người rối rít rửa tay sạch sẽ ngồi quanh bàn tròn, cầm chén nước chấm chuẩn bị động đũa.
Không biết có phải một bàn sủi cảo tỏa ra mùi mì thoang thoảng cùng vị giấm không quá gay mũi rất có không khí gia đình hay sao mà ngay cả Vưu Minh Thành biểu tình cứng ngắc, khí thế lăng liệt cũng bị làn sương trắng nhu hòa đi góc cạnh, lộ ra vài tia nhu hòa hiếm thấy.
Chiếc TV vẫn luôn treo trong phòng nhỏ nhưng cơ hồ không sáng lên không biết bị ai nhấn mở, âm thanh huyên náo vui vẻ từ TV truyền tới, cũng lây lan bầu không khí náo nhiệt.
Nghệ Tu từ số đông sủi cảo thấy được sủi cảo do Tô Dập gói, liền dẫn đầu đưa đũa kẹp một cái.
Nhìn miếng sủi cảo ngay ngắn trên đũa, anh hứng thú cười nói: "Sao em gói cái nào cũng giống hệt như nhau vậy?"
Tô Dập sửng sốt, cúi đầu nhìn mâm sủi cảo, quả nhiên dễ dàng nhìn ra số sủi cảo mình gói. Cậu có chút mờ mịt nói: "Không biết... vô thức liền gói thành như vậy."
Nghệ Tu phì cười, nhúng miếng sủi cảo vào dĩa chấm rồi nhét vào miệng, nhấm nháp nói: "Không sai, ăn ngon!"
Vu Hãn Âm cười: "Đó là Tiểu Dập gói, cậu dám nói không ngon sao?"
Nghệ Tu nhướng mày, kẹo một cái sủi cảo thật to cho Tô Dập: "Thì sao, ăn ngon cũng phải trái lương tâm nói không ngon à?"
Khương Tu Hiền bị nước canh nóng tới nhe răng trợn mắt nhưng vẫn tiếp tục nhét vào miệng, mơ hồ không rõ nói: "Vậy anh cũng phải cám ơn bọn em nữa, lão đại, anh thiên vị a."
Nghệ Tu trừng mắt: "Nhiều sủi cảo như vậy cũng không chặn nổi miệng cậu!"
Đỗ Phái Tuyết ăn một miếng sủi cảo nhân dưa leo, cặp mắt nhu hòa bình ổn hơi cong lên, cười khẽ.
Tô Dập cúi đầu gắp sủi cảo trong chén bỏ vào miệng, nhân thịt heo cải trắng thanh khiết thơm ngon, thịt cũng không quá dai, là thịt do Mao Thiên Tuyền cùng Đỗ Phái Tuyết đã băm lúc chiều để làm nhân. Hai cô gái vung dao phay vun vút như gió bão, mà Đỗ Phái Tuyết thì chỉ cần không ăn vào miệng, chỉ băm nhuyễn làm nhân thì không thành vấn đề.
Nghệ Tu cũng không sợ nóng, lập tức khò khè ăn liền bốn năm cái, còn đặc biệt chọn những cái Tô Dập gói, dù sao cũng rất dễ nhận ra. Mà Tô Dập thì ngồi bên cạnh anh chậm rãi ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
Bình Hạo Diễm ngồi bên cạnh Vu Hãn Âm, cùng Khương Tu Hiền cắm đầu ăn, âm trầm ở mi tâm cũng bị hơi nóng của sủi cảo xua tan không ít, tỏa ra một tia thỏa mãn cùng an ổn. Kỷ Bạch Tình vừa ăn vừa không ngừng nhìn TV, vì cảnh sắc hạnh phúc bên trong mà vui vẻ nheo mắt.
Mao Thiên Tuyền ăn vài miếng, muốn mang một ít sủi cảo cho đám người trong mật thất nhưng bị Vu Hãn Âm đè lại: "Cứ ăn đi đã, không gấp."
Một mâm sủi cảo trong tiếng cười nói cùng âm thanh vui sướng của TV không ngừng giảm bốt, không lâu lắm, trong TV truyền tới tiếng ca múa nhiệt liệt, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện chương trình đêm xuân đã bắt đầu.
Trong TV múa hát tưng bừng, sủi cảo trên bàn tròn cũng đã ăn sạch. Tô Dập sờ sờ cái bụng nhỏ hơi nhô ra, học theo tư thế của Nghệ Tu ngồi phịch trên ghế bất động.
Nhóm cô gái Mao Thiên Tuyền thu dọn bàn, bỏ chén đũa vào máy rửa chén, hơn nữa nhanh tay nhanh chân bỏ số sủi cảo còn lại vào nồi nấu chín, sau đó mang tới mật thất dưới đất.
Chờ bọn họ đi lên, Khương Tu Hiền không biết từ đâu lôi ra một túi pháo hoa, cười hì hì quơ quơ nói: "Đêm xuân nhàm chán như vậy, chúng ta ra ngoài chơi cái này đi."
Nghệ Tu đang nằm trên ghế thiu thiu ngủ tỉnh hồn lại, nhìn một cái rồi nói: "Vậy đi thôi."
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, hết thảy đập vào mắt đều đã bị tuyết phủ thành một tầng thật dày. Cành lá hoa cỏ bị tuyết động ép rũ xuống, lảo đảo lắc lư, gió thổi qua liền lã chã rơi xuống không ít tuyết đọng.
Thế giới giống như đột ngột già đi, đỉnh mái đầu bạc trắng, thân thể bị ép cong, ở trong bóng tối tang thương xào xạc xào xạc nhìn đèn đuốc chiếu sáng bầu trời.
Tiếng cửa phòng nhỏ được mở ra, không khí lạnh như băng nháy mắt ùa vào làm người ta theo bản năng run một cái, đầu óc tỉnh táo hẳn. Tô Dập bị Nghệ Tu quấn mấy tầng áo ấm, cuối cùng còn quấn thêm một cái khăn quàng thật dày mới để cậu đi ra ngoài, mà chính mình thì chỉ mặc một chiếc áo khoác dài rồi ung dung ra cửa.
Nhóm Khương Tu Hiền đã vui sướng ùa ra ngoài, trên mặt đất trắng tinh bị đạp thành một đống dấu chân. Bọn họ gạt tuyết đọng trên bàn ghế đá, lau sạch sẽ rồi để túi pháo bông lên bàn, rút vài que ra đốt, que pháo đột nhiên bùng lên tia lửa chiếu sáng những gương mặt quen thuộc đầy vui sướng. Ngay cả Vưu Minh Thành cũng bị nhét vài cây vào tay, mặt không biến sắc cầm pháo hoa đứng dưới một gốc cây.
Trong vườn hoa đặc vụ cao ốc chỉ mở vài ngọn đèn nhỏ tờ mờ chiếu sáng một góc nhỏ, tựa hồ ngăn cách với ánh sáng sáng rực ở bốn phía bên ngoài. Tuyết hơi lóe sáng, tia lửa giống như ánh sao trên nền tuyết trắng làm ánh mắt người ta nhịn không được không ngừng đuổi theo. Tô Dập ngồi trên băng đá lạnh như băng, an tĩnh nhìn bọn họ vui đùa chạy giỡn trong tuyết, nhịn không được ngẩng đầu từ tòa kiến trúc lóe sáng bạch quang ở xung quanh nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, ánh trăng dần hé lộ trong tầng mây chiếu sáng đường ranh của tầng mây, ôn nhu mà thanh khiết.
Tất cả mọi người đều thực cao hứng, Tô Dập thế nhưng không có hứng thú. Cảnh tượng nháo nhiệt trước mắt giống như bọt nước vậy, sầm uất cùng đoàn viên bên ngoài đặc vụ cao ốc lại càng yếu ớt hơn, tựa hồ chỉ cần một kích là có thể hoàn toàn phá hủy.
Một khi quỷ thần sống dậy, không ai biết thế giới sẽ long trời lỡ đất thế nào. Chỉ có một điều duy nhất có thể xác định là sinh linh đồ thán.
Tới tận hôm nay Nghê Nguyên Tư vẫn không có chút động tĩnh nào, giống như con rắn độc ẩn núp trong bóng tối tích lũy nọc độc, chẳng biến đến khi nào nó sẽ bổ nhào ra, một kích toi mạng. Tương lai giống như một màn sương mù dày đặc, Tô Dập nhận ra bọn họ đang đứng trước ngã ba, chỉ cần bước sai một bước là long trời lỡ đất.
Tô Dập quay đầu nhìn Nghệ Tu ở bên cạnh, ánh sáng trên người anh hệt như ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong tuyết, cho dù chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ấm áp nóng bỏng. Hai màu sắc vòng quanh đường ranh rực rỡ lóe mắt làm Nghệ Tu đặc biệt nổi trội trong một mảnh trắng đen tuyết trắng này, làm người ta không thể nào dời mắt.
Tô Dập giật giật nhích tới cọ cọ Nghệ Tu một cái, sau đó bị anh duỗi tay ôm chặt.
Trong vườn, Khương Tu Hiền lén lén lút lút tới gần một cây tùng, chợt tung cước đạp vào thân cây, tàng cây nhất thời run rẩy, tuyết đọng bên trên lã chã đổ ập xuống người đứng bên dưới.
Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền dưới tàng cây nhanh chóng phi thân né tránh, mà Bình Hạo Diễm chậm một nhịp bị đập trúng không ít tuyết, cậu nhỏ tức giận phủi bay đám tuyết trên người, tiện tay túm một vốc tuyết dưới đất, vo tròn rồi ném về phía Khương Tu Hiền đang cười ha hả!
Thế nhưng Bình Hạo Diễm yếu như gà làm sao chơi lại Khương Tu Hiền? Thoáng cái đã bị Khương Tu Hiền ném cầu tuyết tới không ngóc đầu lên được.
Vu Hãn Âm đau lòng Bình Hạo Diễm nên cũng gia nhập, rất nhanh tình cảnh biến thành một trận đại hỗn chiến.
Nghệ Tu xoa đầu Tô Dập, từ trong túi rút ra một bó pháo hoa đưa qua: "Bọn họ không chơi, chúng ta chơi đi."
Nói xong, anh theo bản năng sờ túi quần rồi mới nhớ ra mình sớm đã cai thuốc, ngay cả cửa sổ trên lầu ba cũng chưa từng tới nữa, trong túi dĩ nhiên không có bật lửa.
Tô Dập đặt bó pháo hoa trong tay vào túi, chỉ chừa lại một cây trong tay. Cậu sờ trong túi một chút thì tìm được bật lửa.
"Cách" một tiếng bật lửa, Tô Dập đốt que pháo hoa trong tay, an tĩnh nhìn nó chợt nổ tung trong ánh lửa, tia lửa chói mắt tí tách sáng ngời, không ngừng cháy hết que.
Nghệ Tu thuận tay từ trong túi rút ra một que, trực tiếp đưa tới trên que pháo đang cháy của Tô Dập, mượn tia lửa đốt cháy que pháo của mình, nhất thời lại có thêm một que pháo tí tách bốc cháy chiếu sáng cả võng mạc Tô Dập.
Chiều dài của que pháo có hạn, cháy tới cuối cùng chỉ còn lại một que sắt đen thùi lùi, xấu xí khó coi, một chút cũng không nhìn ra nó đã từng lóng lánh chói mắt thế nào.
Tô Dập than khẽ một tiếng, đặt que sắt xuống bàn, thấp giọng nói: "Thật ngắn ngủi, chỉ lóng lánh được một đoạn thời gian ngắn rồi chỉ còn lại tàn tro."
Cậu mơ hồ lại mờ mịt suy nghĩ, con người sinh ra trên thế gian này rồi tử vong, chỉ trăm năm liền từ cát bụi quay trở về cát bụi. Bọn họ giãy giụa kêu gào, thật sự có ý nghĩa sao? Giống như Nghê Hồng Vân, trọng sinh lại một lần có ý nghĩa gì? Lại có thể chứng minh điều gì, cứu vãn cái gì?
Nghệ Tu từ trong túi rút ra một que, nhanh tay lẹ mắt dùng que pháo sắp cháy hết của mình châm lửa rồi nhét vào trong tay Tô Dập: "Như vậy không có cây mới rồi sao?"
Tô Dập nhìn que pháo mới được đốt trong tay mình, quay đầu nhìn Nghệ Tu: "Thế nhưng nó đâu phải cây trước."
Nghệ Tu tiện tay vứt que pháo đã cháy hết lên bàn, cầm một que khác châm lửa từ que pháo của Tô Dập.
Anh cười nói: "Có sao đâu, pháo hoa chính là dùng để đốt, chủ yếu là xem tia lửa của nó. Mặc dù không phải que pháo ban đầu nhưng tia lửa của nó chính là bắt nguồn từ que ban đầu. Có nó châm lửa mới có thể đốt tiếp, không đúng sao?"
Tô Dập cúi đầu nhìn pháo hoa không ngừng lóe sáng trong tay, bên tai vang vọng câu nói của Nghệ Tu.
Pháo hoa vốn dùng để đốt, nó chính là sứ mạng của nó.
Tô Dập nhìn chằm chằm que sắt đã cháy hết, đổi que khác, dùng que của Nghệ Tu châm lửa.
Đêm đó, bọn họ cứ vậy an tĩnh đốt từng cây từng cây một, cùng tiếp sức đốt xong cả túi pháo hoa. Ánh lửa mà Tô Dập đốt ban đầu vẫn luôn bùng cháy trong tuyết địa.
Kỷ Bạch Tình ném tuyết thở hổn hển cúi đầu xem giờ thì cao hứng nói: "Sắp không giờ rồi!"
TV trong phòng nhỏ vẫn chưa tắt, nhóm ngôi sao của chương trình đêm xuân tề tụ cùng đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Tiếng chuông năm mới vang vọng.
Nhóm Khương Tu Hiền nhất thời hoan hô, xa xa tựa hồ cũng truyền tới tiếng hoan hô loáng thoáng, còn có pháo hoa chiếu sáng nơi chân trời. Nghệ Tu nheo mắt, cúi đầu cười nói với Tô Dập: "Năm mới vui vẻ!"
Cặp mắt Tô Dập hơi cong lên, cười khẽ đáp: "Năm mới vui vẻ."
Xa xa nhựng chùm pháo hoa khó khăn vượt lên những tòa nhà chọc trời lộ ra tia sáng khẽ chiếu rọi hình dáng hai người ôm nhau hôn môi trên băng ghế đá.
...
Xét theo đủ loại ý nghĩa thì mọi người trong đặc vụ bộ môn chính là người cô đơn, ăn tết cũng không có thân thích nào cần đi thăm hỏi, bản thân bọn họ cũng không quan tâm nhiều nghi thức nên chỉ làm ổ trong đặc vụ cao ốc lười nhúc nhích. Thế nhưng bọn họ hiểu rõ, rảnh nhưng vẫn có rất nhiều phiền toái chờ mình xử lý chứ không phải rảnh mà có thể thanh nhàn.
Năm mới không khí mới, nhóm người bị nhốt trong mật thất cần phải chuyển đi, người bên cao ốc mới cũng phải nghĩ cách làm bọn họ cút đi, trong bóng tối còn có tên Nghê Nguyên Tư kia vẫn chờ cơ hội tấn công, vì thế không tới hai ngày, bọn họ lại bắt đầu bận rộn.
Còn chưa hết hai ngày Bình Hạo Diễm đã trở lại phòng nghiên cứu, cả ngày không ra khỏi cửa, Tô Dập cũng bắt đầu không ngừng chế tạo pháp khí trận văn, Kỷ Bạch Tình cũng không ngừng chế tạo các loại dược tề, Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu xử lý đám người trong mật thất, xử lý tin tức của bọn họ. Thế nhưng chuyện đưa bọn họ tới Tây Bắc thì không gấp được, bên kia cũng đang nghỉ ăn tết, vì thế dự định chờ tới mùng tám mới liên hệ với bên đó, ném bọn họ lên xe lửa tới Tây Bắc đào mỏ.
Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh đã tới mùng tám. Nhóm các dì về nhà ăn tết cũng trở lại làm việc, đồng thời người bên cao ốc mới cũng đã trở lại.
Các dì trở lại liền cười ha hả mang đặc sản thịt muối, gà vườn vịt đồng. Lúc nghỉ ăn tết, Nghệ Tu đã cho bọn họ tiền lương gấp ba, còn tặng mỗi người một bao lì xì dày cộm, bọn họ cũng bánh ít đi bánh quy lại, mang đặc sản tới chia sẻ với đặc vụ bộ môn.
Hôm nay Đỗ Phái Tuyết đi kiểm tra tiến độ chế độ vũ khí, toàn bộ cao ốc chỉ còn lại Khương Tu Hiền cùng Mao Thiên Tuyền rảnh rỗi nên giúp các dì soạn lại các túi đặc sản.
Khương Tu Hiền tò mò nhìn đủ loại đặc sản trong túi, đột nhiên chú ý thấy có một dì buộc tóc đeo khẩu trang, cậu không khỏi hỏi: "Dì Lưu bị sao vậy? Sao lại đeo khẩu trang?"
Dì Lưu ho khan một cái, cười nói: "Aiz, lúc ăn tết bị trúng gió nên cảm lạnh, dì không muốn lây cho mọi người nên đeo khẩu trang."
Mao Thiên Tuyền xách giỏ trứng gà nghe vậy thì không khỏi nói: "Dì Lưu có bị cảm nặng không? Có cần trở về nghỉ ngơi hai ngày rồi tới làm không? Không thì để Bạch Tình xem thử xem, uống chút dược..."
Dì Lưu vội vàng lắc đầu khoát tay: "Thôi thôi, đừng phiền cô Bạch Tình, gần nhất không phải cô ấy rất bận sao? Bị cảm cũng không phải chuyện lớn gì, uống chút thuốc là được rồi... cũng không cần nghỉ ngơi hai ngày đâu..."
Mao Thiên Tuyền nói: "Cũng không có chuyện gì gấp, dì cứ trở về nghỉ ngơi đi, cứ xử lý như nghỉ bệnh là được, không trừ tiền lương của dì đâu."
Khương Tu Hiền cũng không khách khí mở miệng: "Dì cũng biết mọi người bận rộn nhiều việc nên nếu bệnh lây ra sẽ rất phiền, dì cứ nghỉ ngơi đi."
Dì Lưu rõ ràng có chút do dự, sau đó gật đầu đáp ứng. Sau khi chỉnh lý xong số đặc sản quê nhà mình mang tới, dì Lưu rời đi.
Dì Lưu rời đi không bao lâu thì Đỗ Phái Tuyết trở về. Khương Tu Hiền thấy cô trở lại thì vui vẻ đi theo hỏi: "Chị Đỗ, tiến độ bên kia tiến triển thế nào rồi?"
Đỗ Phái Tuyết cười nói: "Muốn biết thì theo chị tìm nhóm đội trưởng."
Đỗ Phái Tuyết tìm được Vu Hãn Âm, Nghệ Tu cùng Tô Dập, bọn họ đang ở trong phòng huấn luyện. Cô bước vào phòng, khẽ nói: "Theo tiến độ tiến triển bên kia thì đại khái không tới một hai tháng nữa, chúng ta sẽ đủ sức trực tiếp tuyên chiến với Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu dùng sức đấm mạnh vào mặt tường kim loại, lạnh nhạt nói: "Cũng nên kết thúc với Nghê Nguyên Tư, quyết tử một trận."
Tô Dập thì không quá cao hứng, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nghê Nguyên Tư không hề có chút hành động nào cả, cứ vậy chờ đợi chúng ta tích góp sức mạnh chuẩn bị tấn công bọn họ sao? Cái này không giống hắn lắm."
Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng nói: "Phần lớn vũ khí chúng ta sử dụng đều do Hạo Diễm nghiên cứu, mà thông tin từ quá trình nghiên cứu đến chế tạo sản xuất đều được bảo mật tuyệt đối, có lẽ hắn cũng không biết chúng ta nghiên cứu vũ khí đi?"
Vu Hãn Âm nhíu mày gõ gõ đài điều khiển: "Cho dù hắn không biết nhưng im lặng như vậy thực sự có chút dị thường... Nhưng tựa hồ cũng không phải không thể tìm hiểu chút tung tích, trước đó bởi vì hắn cùng Tử Vi Tông gây ra sự kiện quỷ quái bùng nổ khắp cả nước, hiện giờ cơ hồ toàn bộ huyền môn đều âm thầm ngăn chặn bọn họ, có thể cũng cản tay cản chân một chút."
Nghệ Tu cười nhạo: "Trước đừng quá lạc quan, nói không chừng hắn sắp lập tức bảo người làm ra chuyện gì đó. Hắn bất động thì tốt, chờ chúng ta chuẩn bị sẵn sàng công đánh nát vụn mớ âm mưu của hắn!"
Nghệ Tu chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, thật không ngờ miệng mắm muối lại xảy ra chuyện lớn thật.
Sau khi nhóm người bên cao ốc mới quay lại, bởi vì không cần xử lý quỷ quái bùng nổ nên khá hòa hoãn, bầu không khí trở nên quỷ dị. Đặc vụ bộ môn cũng không để ý bọn họ, chỉ bận rộn đuổi đám đệ tử Hạo Ca Tông nhốt trong mật thất đi. Bọn họ đã liên lạc với chi nhánh bên Tây Bắc, sau đó lập tức gửi nhóm đệ tử Hạo Ca Tông đi.
Thế nhưng bọn họ không muốn để ý tới đám người bên cao ốc mới, thế nhưng đám người này lại nảy sinh tranh chấp nháo ra chuyện. Nhóm Nghệ Tu nhận được tin, nói là người của Tử Vi Tông cùng Thiên Huyền Tông đánh nhau, kết quả ảnh hưởng tới dân thường, có người bị bọn họ ngộ thương, hiện đang nằm trong bệnh viện.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng vẫn cần bọn họ ra mặt giải quyết.
Ngày này vừa vặn là ngày chuyển nhóm đệ tử Hạo Ca Tông lên xe lửa, có Nghệ Tu trấn giữ, lại có vòng cổ hạn chế hành động, không có Vu Hãn Âm cũng không xảy ra chuyện gì, anh liền lo chuyện trục xuất người tới Tây Bắc trước rồi dành thời gian tới cao ốc mới một chuyến.
Nhóm người Hạo Ca Tông từ mật thất ra ngoài ánh mắt đục ngầu, sắc mặt tiều tụy, cúi đầu im lặng không lên tiếng được thả ra khỏi mật thất. Trên người bọn họ còn mang theo mùi vị quái quái, may mắn hiện giờ đang là mùa đông nên không đến mức làm người ta chịu không nổi.
Khương Tu Hiền đếm từng người từng người, Nghệ Tu cùng nhóm Vưu Minh Thành mặt lạnh đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.
Mao Thiên Tuyền sớm đã thuê một chiếc xe chở hàng lớn lớn, chuẩn bị nhốt bọn họ vào thùng xe chở tới trạm xe lửa, bên đó có người của phân bộ tiếp nhận.
Tô Dập từ cửa sổ nhìn nhóm Nghệ Tu đang khống chế đám người bên dưới, nhìn một cái liền thấy được Nghệ Tu cực kỳ chói mắt giữa một mảng trắng đen, cậu nhìn vài lần rồi trở lại bàn tiếp tục vẽ trận văn lên pháp khí.
Cậu cầm một cây kiếm gỗ đào, thấm mực đậm đặc bắt đầu tỉ mỉ vẽ trên thân kiếm. Khoảng thời gian này cậu đã vẽ rất quen tay, cơ hồ rất nhanh sẽ hoàn thành xong cây kiếm. Tiếng huyên náo ngoài cửa sổ vẫn mơ hồ truyền vào, Tô Dập từ hộp giấy bên cạnh lấy ra một cái gương đồng, đang định tiếp tục vẽ thì đột nhiên chú ý thấy một con chim nhỏ bạch quang theo khe hở cửa sổ bay vào.
Đó là cái gì?
Cậu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì con chim bạch quang kia đã xoay một vòng trong phòng rồi đột nhiên xông thẳng về phía tủ sách!
Tốc độ của nó rất nhanh, Tô Dập còn không kịp ngăn cản đã nghe "ầm" một tiếng thật lớn, con chim bạch quang kia trong mắt Tô Dập hóa thành một viên tiểu đạn pháo hung hăng tông vào tủ sách, sách vở cùng một ít đồ lặt vặt cậu để bên trên đùng đùng rơi xuống.
Tô Dập kinh hãi theo bản năng đứng dậy đi tới gần tủ sách hai bước, muốn thu thập mấy thứ rơi xuống. Thế nhưng giây tiếp theo, động tác của cậu chợt cứng đờ, cặp mắt trợn to.
Một thứ nhìn rất quen mắt đặt trên tủ theo số sách rớt xuống, đập mạnh xuống đất, ầm ầm vỡ tan tành thành mấy mảnh.
Trong nháy mắt một luồng hắc khí khổng lồ điên cuồng xông ra, nháy mắt tràn ngập cả phòng, một tiếng gầm cuồng bạo vang lên!
Miếng ngọc tỳ hưu phong ấn quỷ quái đặt trong góc tủ sách bị đụng rớt, bể nát!
Con ngươi Tô Dập co rút, lập tức lùi về sau mấy bước, súng quỷ không có trên người, cậu chỉ có thể tiện tay nắm lấy cây kiếm gỗ đào vừa mới chế tạo thành công, cắn răng nhìn con quỷ quái to lớn vừa mới ngưng tụ lại từ số hắc khí khổng lồ.
Thân hình con quỷ trước mắt cơ hồ sắp đỉnh thủng trần nhà, hình dáng giống hồ ly, chỉ là trên cái đầu nhọn của nó có sáu con ngươi có đồng tử dựng thẳng sắc bén, da lông đen thui cùng lằn vân cổ quái màu xám tro lan tràn khắp toàn thân.
Sáu con ngươi nó nhìn chằm chằm Tô Dập đầy thèm thuồng, đột nhiên hướng cậu nhe cái miệng đầy răng nhọn!
Nhóm Nghệ Tu đang áp giải nhóm Hạo Ca Tông lên xe hàng chợt khựng lại, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hắc khí khổng lồ từ cửa sổ ký túc xá lầu ba cuồn cuộn phun ra!
Mặc dù Nghệ Tu không thể thấy được hắc khí nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác nơi đó đột nhiên xuất hiện tung tích quỷ quái.
Sắc mặt anh đại biến, lập tức bỏ lại bên này, nhanh chóng lao về phía ký túc xá.
Tô Dập vẫn còn ở lầu ba!