Âm Dương Miện

Chương 437: Thần Vương bày cuộc đánh cờ Để cho Liệt Diễm vì chàng trọng sinh!



- Ta cũng đồng ý!

Thiện Thần từ tốn nói.

Tu La Thần vốn muốn xử lý việc này qua loa, thế nhưng bây giờ đã không còn cách nào né tránh nữa.

Tử Thần trong cột sáng màu xám chợt cất giọng âm trầm:

- Tu Phổ Nhược Tư tự ý hành động, đáng bị phạt. Nhưng việc Ngũ Hành Đại Lục xuất hiện Thần cách thì phải xử lý thế nào? Nếu cô gái kia mạnh mẽ hơn, không phải sẽ trở thành một Hỏa Thần thứ hai sao? Tuy thần thức của nàng ta lúc này đã tiêu tan, nhưng lạc ấn của thần thức kia vẫn còn, chúng ta phải làm gì?

Từ trong cột sáng màu xanh nhu hòa, Sinh Mệnh Nữ Thần nhẹ nhàng nói:

- Tu Phổ Nhược Tư làm việc quá lỗ mãng. Liệt Diễm kia tuy xuất thân từ thế giới Thâm Uyên, dù thay đổi cục diện của Ngũ Hành Đại Lục, nhưng trong đời nàng lại chưa một lần làm ác. Dù có dùng lực lượng của mình mà tác động đến việc thế tục trên đại lục thì tuyệt đối cũng không phải là tội chết! Xin hai vị Thần Vương mở rộng tấm lòng suy xét cho!

Tất cả các vị Thần trên Thần giới đều biết, nếu vị nào làm sai chuyện gì mà đến tai Chấp Pháp, gặp được Sinh Mệnh Nữ Thần xét xử thì coi như vị Thần đó hết sức may mắn. Bởi tính tình của Nữ Thần vô cùng ôn nhu hiền hậu, làm việc lúc nào cũng nhẹ nhàng nương tay. Thế nhưng nếu để Tu La hay Tử Thần phán xét, thì tuyệt không có may mắn như vậy. Tử Thần lúc nào cũng theo lý mà làm, còn Tu La lại hơn phần nghiêm khắc và bá đạo, tôn chỉ duy nhất là giết một dọa mười.

Tu La Thần trầm giọng:

- Tu Phổ Nhược Tư tuy sai, nhưng Liệt Diễm kia lại dám nghịch mệnh của Chư Thần, còn dùng vũ lực để phản kháng rồi đánh chết Chấp Pháp của Thần Giới. Tội lỗi đó không thể tha thứ được!

Thiện Thần lúc này mới lên tiếng:

- Trước khi các người tới đây, ta và Ác Thần cũng đã nói tới chuyện này. Xét thấy rằng, loại yêu nghiệt này có tồn tại hay không, lực lượng cũng không có gì là cường đại. Tu La nói không sai, Liệt Diễm chống lại Chấp Pháp của Thần Giới là có tội. Tuy vậy, bản thân nàng ta cũng đã tiêu tan mà nghiêm phạt lại có nhiều hình thức. Ta và Ác Thần thật ra đã đánh cuộc với nhau, cứ xem đó như là một biện pháp nghiêm trị đi!

- Đánh cuộc?

Ba Chấp Pháp Đại Thần ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu hai vị Thần Vương có ý định gì.

Ác Thần bèn tiếp lời:

- Dùng vũ lực kháng lệnh Thần Giới còn có một nhân loại nữa. Tiểu tử này cũng nên bị phạt. Không phải hai người đó yêu nhau lắm sao? Nên Thiện Thần có ý định thử thách cả hai, để cho tất cả chúng ta xem, rốt cuộc tình yêu có thật sự tồn tại hay không? Thiện Thần, ý ngài là thế nào?

Thiện Thần mới nói:

- Ta vẫn cho Ái Tình là có thật, thậm chí lực lượng của nó là vô cùng vô tận, không thể nắm giữ. Nếu ta thắng, ngài sẽ phải đáp ứng làm cho ta một việc, ngược lại nếu ta thua thì tùy ý ngài vậy!

Tà Thần lớn tiếng:

- Hảo! Ta đây lại cho rằng Tình Yêu là thứ không hề tồn tại, căn bản không phải là một lực lượng vô cùng vô tận. Trước Dục Vọng, Ái Tình không là gì cả. Chúng ta sẽ đánh cuộc như lời ngài nói, đến lúc ngài thua rồi, nhớ là ta muốn gì thì ngài cũng phải nghe theo đó!

Thiện Thần mỉm cười:

- Tốt thôi! Giờ chúng ta hãy khôi phục linh hồn cô gái này, để đổ ước được bắt đầu!

Thiện Thần vừa nói xong, từ cột sáng liền tách ra một bàn tay màu trắng thật lớn chụp xuống biển mây kỳ lạ bên dưới. Không bao lâu, một vừng sáng màu hồng nhạt đã xuất hiện trong lòng bàn tay đó.

Ngay sau đó, Tà Thần cũng phóng ra một luồng sáng màu đen dung nhập vào bàn tay trắng toát đang lơ lửng trên không trung.

Hai luồng sáng đen trắng lập tức hòa quyện vào nhau!

Ba vị Chấp Pháp Đại Thần đều lùi cả ra sau. Từ lạc ấn của thần thức mà khôi phục lại Linh hồn thì cả Thần Giới cũng chỉ có hai Thần Vương mới có thể làm được.

Đen và trắng giao thoa, khiến cả thế giới lung linh huyền ảo này càng thêm lung linh diễm lệ. Vầng sáng màu hồng đang lơ lửng giữa thinh không dần dần to lớn rồi ngưng tụ thành một bóng người mờ nhạt.

- Đây là đâu..?

Liệt Diễm mê man nhìn thế giới đầy màu sắc trước mặt nàng. Khi thần thức tiêu tan, nàng không hề nghĩ sẽ có lúc mình có lại Linh hồn!

- Đây là Thần Giới!

Âm thanh bình thản mà uy nghiêm của Thiện Thần vang vọng.

- Thần Giới sao?

Liệt Diễm như lặng đi một lúc. Chuyện về Thần Giới nàng ít nhiều cũng đã nghe qua. Đại khái cũng hiểu nơi này còn có Chấp Pháp Hội đứng đầu hết thảy.

Tu La Thần nghiêm giọng:

- Liệt Diễm kia, còn không ra mắt hai vị đại nhân!

Liệt Diễm lúc này mới giật mình sực tỉnh, tuy chỉ là linh hồn hư ảo, nhưng thần thức cũng đã khôi phục vài phần, bèn cung kính nói:

- Liệt Diễm ra mắt hai vị Thần Vương đại nhân!

Thiện Thần ồn tồn:

- Đây là Chấp Pháp Hội. Ta là Thiện Thần, vị kia là Ác Thần, còn đó là Tu La, Tử Thần và Sinh Mệnh Nữ Thần. Ta và Ác Thần vừa từ ấn ký của thần thức mà tạm thời khôi phục lại Linh hồn cho ngươi.

Liệt Diễm nghe Thiện Thần nói xong vẫn vô cùng bình tĩnh. Trước mặt năm vị Thần cường đại và quyền lực nhất của Thần Giới mà nàng có thể giữ được thái độ như vậy đã khiến cho những vị Thần khác cũng phải gật đầu thán phục!

Thật ra suy nghĩ của Liệt Diễm vô cùng đơn giản. Bởi nàng đã "chết" một lần rồi, dù những vị Thần này có hùng mạnh bao nhiêu đi nữa, thì cùng lắm nàng hình thần câu diệt mà thôi. Chết còn không sợ, còn thứ gì có thể làm cho nàng sợ hãi nữa đây?

Tu La lại lên tiếng:

- Liệt Diễm! Ngươi có biết tội của mình không?

Liệt Diễm lạnh lùng:

- Không biết! Tội lỗi gì vốn là chuyện các ngài đặt ra. Trước mặt lực lượng cường đại như vậy, làm gì có lí lẽ công bằng! Ngài nói ta giết Tu Phổ Nhược Tư là có tội, vậy ta phải đứng cho hắn giết mới là đạo lý hay sao?

Tu La Thần gằn giọng:

- Tu Phổ Nhược Tư chỉ muốn bắt ngươi về Chấp Pháp Hội, để cho Hội quyết định xử lý thế nào. Chấp Pháp Hội tuyệt đối sẽ cho ngươi một phán xét công bằng.

- Công bằng sao!?

Liệt Diễm nhếch miệng cười nhạt xen lẫn vài phần khinh thường. Nàng cho rằng cuối cùng mình cũng tán hồn lạc phách, thì chẳng việc gì phải nể nang ai nữa, dù đó có là Tu La Thần, một cường giả hùng mạnh của Thần Giới!

- Ta chỉ là một tiểu Thần nơi Thâm Uyên, có quyền hưởng công bằng sao? Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư vừa thấy ta đã một tiếng là yêu nghiệt, hai tiếng là ác ma. Ta theo hắn về Thần Giới, thật sự sẽ có kết thúc tốt đẹp sao?

Tu La Thần im lặng không nói, không đợi y mở miệng thì Tà Thần đã lên tiếng:

- Tiểu Thần Liệt Diễm, ngươi nói không sai. Trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì chẳng có công bằng đâu! Nhân loại như thế, mà Thần Giới cũng không khác. Ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi có muốn gặp lại người gọi là Cơ Động hay không?

Linh hồn Liệt Diễm lập tức chấn động: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Thần Vương đại nhân! Ngài nói... ta có thể gặp lại Cơ Động sao?

Âm thanh lạnh lùng buốt giá của nàng trong chớp mắt như mềm đi rồi trở nên gấp gáp, Linh hồn tựa hồ không thể không chế mà run rẩy từng cơn.

Tà Thần lạnh nhạt:

- Ta có thể cho ngươi một cơ hội..! Nếu ngươi không đồng ý, thì với tội giết chết Tu Phổ Nhược Tư, ta sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt. Nhưng nếu ngươi tiếp nhận, không chỉ có thể được gặp lại Cơ Động, mà còn có thể ở cùng một chỗ với hắn. Có điều...

- Ta đồng ý, bất luận ngài muốn gì ta đều đồng ý!

Linh hồn Liệt Diễm run lên bần bật, bởi nàng thật sự không nghĩ tới, mình chẳng những hồn phách không tiêu tan, mà còn có cơ hội gặp lại Cơ Động yêu quí của mình? Chuyện quá đỗi đột ngột thế này, bảo sao nàng không thất thố cho được.

Tà Thần thản nhiên:

- Ta có thể cho ngươi trở lại thế giới loài người một lần nữa. Không phải ngươi muốn có một thân thể của con người hay sao? Ta cũng sẽ cho ngươi! Chỉ là toàn bộ Thần lực của người đều phải ở lại Thần Giới, tại Nhân giới ngươi chỉ là một con người không hơn không kém. Nhưng ngươi vẫn có thể tu luyện theo cách của loài người! Đây là quy tắc, bởi Thần không được phép dùng quyền lực của mình ảnh hưởng tới sự phát triển của nhân loại!

- Ta nguyện ý!

Liệt Diễm không chút do dự gật đầu. Có thể trở thành một con người, không phải là ước muốn xưa giờ của nàng hay sao? Thần lực cường đại thì đã làm sao? Chỉ cần được ở cùng Cơ Động, với nàng, mất đi Thần Lực nàng chẳng chút quan tâm.

Tà Thần vẫn lạnh lùng:

- Ngươi đừng vội đáp ứng như thế! Ta vẫn chưa nói đến chỗ trọng yếu nhất! Ngươi muốn ở chung với Cơ Động, được, ta sẽ cho ngươi một thân thể thật hoàn mỹ, thật nữ tính và quyến rũ, cũng cho ngươi thiên phú cực cao, lại cho ngươi tiếp cận, yêu đương và theo đuổi hắn. Thế nhưng, ngươi không được nói cho hắn biết ngươi là Liệt Diễm. Ngươi phải dùng chính thân phận mới mà làm cho hắn yêu ngươi. Chỉ cần để hắn nói ra ba chữ: "Ta yêu Nàng!" thì toàn bộ mọi tội lỗi trước giờ của ngươi đều được xóa bỏ. Và ngươi sẽ được ở cùng với hắn vĩnh viễn.

Liệt Diễm ngây ngốc nhìn cột sáng đen tối mịt mờ nơi Tà Thân ẩn thân. Nàng không có nghe lầm đó chứ? Điều kiện gì mà ưu ái nàng quá vậy?

Chợt thanh âm của Tà Thần trở nên vô cùng nghiêm khắc:

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như trong quá trình ở bên Cơ Động, ngươi để lộ mình là Liệt Diễm, thì bất luận là ngươi hay hắn, hồn phách đều sẽ tiêu tan, vĩnh viễn không thể luân hồi!

Điều kiện này mà ưu ái hay dễ dàng sao? Chỉ sợ ở đây chỉ có mỗi Liệt Diễm si tình và khờ khạo cho là như thế! Bởi kể cả Tu La khi nghe Tà Thần nói xong, cũng nhìn nàng bằng một cặp mắt thương hại!

Đây là đổ ước giữa Thiện Thần và Ác Thần. Liệt Diễm sẽ phải dùng thân phận mới của mình mà tiếp cận Cơ Động. Nếu nàng ta có thể khiến cho Cơ Động thốt lên ba chữ kia, thì đồng nghĩa sẽ chứng minh cho tình cảm của Cơ Động đối với nàng trước giờ chỉ là cơn gió thoảng qua, không thực sự là mối chân tình tâm ái! Mà như vậy cũng đồng nghĩa là Thiện Thần thua cuộc. Còn nếu như Cơ Động cự tuyệt thân phận mới của Liệt Diễm, thì hắn và nàng lại vĩnh viễn không được ở gần nhau..!

Liệt Diễm! Nàng có thể khiến Cơ Động tiếp nhận mình hay không? Đáp án này… không một ai biết!

***

Đế quốc Đông Mộc. Hoàng cung.

Nếu hỏi Cung điện nào lớn nhất trên đại lục, thì đó là Cung điện của Đế quốc Trung Thổ. Thế nhưng nếu hỏi Cung điện nào tràn ngập nhựa sống, sinh cơ bừng bừng, thì chỉ có thể là Hoàng cung của Đế quốc Đông Mộc. Có người nói, trong Hoàng cung của Đế quốc này trồng hơn ba nghìn loài thực vật. Đình đài lầu các đều ẩn dưới bóng cây xanh um mát rượi, không khí lúc nào cũng thanh tân, không khác gì chốn đào nguyên thế ngoại. Có thể điều này sẽ khiến nơi đây mất đi vài phần uy nghiêm của chốn Hoàng cung, nhưng đồng thời cũng chính là nơi khiến cho lòng người thư thái nhất trên đại lục Ngũ Hành.

- Công chúa hồi tỉnh..! Công chúa hồi tỉnh..! Mau… Mau đi báo cho bệ hạ!

Những âm thanh huyên náo chợt vang lên, phá vỡ đi cái không khí trầm lắng tĩnh mịch của khuê phòng! Ngay lập tức, cả Hoàng cung dường như náo động rồi hỗn loạn cả lên.

Ba ngày trước, trong Hoàng cung của đế quốc Đông Mộc xảy ra một đại sự chấn động cả vua lẫn dân. Sức lan truyền của nó không kém gì chuyện Vạn Lôi Kiếp Ngục trên Thánh Tà Đảo đột nhiên phát nộ nửa năm trước, nhấn chìm sinh mạng hơn trăm vạn dân chúng hai đại hành tỉnh của Đế quốc Đông Mộc trong mưa bão sấm chớp vậy! Nhưng chuyện này lại không phải là quốc gia đại sự gì, mà là việc công chúa của Hoàng thất, đệ nhất mỹ nhân của Đông Mộc, thậm chí là của cả đại lục, té xuống hồ sâu. Tuy nàng không chết đuối nhưng lại lâm vào hôn mê trầm trọng.

Nói về vị Công chúa này, tuyệt đối là niềm kiêu hãnh của Hoàng thất Đông Mộc. Thiên sinh thân thể đã có tới cửu thành thuần Ất Mộc. Ba tuổi bắt đầu tu luyện, năm tuổi ngưng hình Âm Dương Miện, mười một tuổi đột phát Tam Quan. Đến năm nay, nàng tròn mười tám tuổi, tu vi cũng đã Ngũ Quan đỉnh phong, kém chút xíu nữa là tiến tới Lục Quan, là thiên tài trong thiên tài.

Mà trong mười tám người con Hoàng Đế Trần Hiểu Phong, hết mười bảy người là nam, chỉ độc nhất một ái nữ này.

Ánh hào quang từ nàng dường như đã che lấp toàn bộ mười bảy người anh nhưng nàng là nữ nhi, đối với ngôi vị Đế Vương không có chút gì hứng thú, lại xinh đẹp tuyệt trần. Chính vì thế Hoàng Đế rất mực thương yêu, mà các Hoàng tử suốt ngày đấu đá quyền lực cũng vô cùng chìu chuộng cô em gái này. Có thể nói, nàng là châu là ngọc của cả Hoàng thất Đế quốc!

Vậy mà ba ngày trước, hung tin lan truyền, Công chúa không biết vì lí do gì ngất xỉu bên hồ, rơi xuống nước rồi hôn mê bất tỉnh. Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ, bắt giam toàn bộ nô tì cận vệ vào đại lao, nếu Công chúa không tỉnh, thì số phận của bọn họ cũng coi như đã định đoạt.

Trong tẩm cung của Công chúa.

Liệt Diễm thần thờ ngồi bên giường, ánh sáng toát ra từ mắt nàng như mê như say! Nàng đã đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Ác Thần. Bởi đây chính là cơ hội duy nhất mà nàng có được!

Trong đầu nàng lúc này vô cùng hỗn độn. Ký ức trước kia của thân thể này đang từng phút từng giây không ngừng dung hợp với trí nhớ của Liệt Diễm.

- Ta thật sự đã trở thành người sao..? Công chúa của Đế quốc Đông Mộc..?

Tiếp nhận ký ức của vị công chúa này rồi, Liệt Diễm mới biết nàng ta có tên là Trần Tư Ban. Sở dĩ rớt xuống hồ là vì trùng kích Lục Quan thất bại. Mười tám tuổi đã tới cấp năm mươi chín, làm cho Liệt Diễm vô cùng kinh ngạc, bởi Cơ Động của nàng bất quá cũng chỉ vậy thôi. Mà có lẽ chính vì như thế đã khiến cho cô công chúa này quá mực khinh thường, tĩnh tu bên hồ mà không mang theo Ma Sư hộ vệ, tùy tiện đột phát Lục Quan dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, rớt thẳng xuống hồ. Nếu không phải nàng ta tu luyện Mộc hệ, cơ thể tự phát chữa thương, ắt hẳn đã chết ngay khi tẩu hỏa nhập ma rồi!

- Công chúa..! Người... Người có cảm giác thế nào ạ..! Ngự y sẽ đến rất nhanh!

Một nô tì lắp bắp hỏi dò!

Ban công chúa, hay Liệt Diễm khẽ cau mày:

- Các người ra ngoài đi, ta không sao cả. Ta chỉ muốn một mình!

Đám tì nữ ngơ ngác nhìn nhau, mãi khi Liệt Diễm chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt, bọn chúng mới cuống quít thối lui.

Liệt Diễm hơi lảo đảo đứng dậy, nàng cảm thấy thân thể này thật vô cùng suy yếu. Ma lực chưa tới Lục Quan trong cơ thể chỉ khiến nàng thêm khó chịu, bởi dù sao, nàng trước kia vô cùng cường đại, lại thêm công chúa vừa tẩu hỏa nhập ma, nên tạm thời nàng vẫn chưa kịp thích nghi.

Nhưng tất cả những chuyện đó nàng đều quên đi rất nhanh. Thực lực mạnh yếu thì đã sao. Bởi điều nàng quan tâm bây giờ, là đi tìm hắn… đi tìm người trọng yếu trong tim mình..!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv