Âm Dương Miện

Chương 174: Chí tôn cường giả



Hỏa diễm kim sắc chợt thiêu đốt kịch liệt lên, hư ảnh Hỏa Diễm Quân Vương nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện sau lưng Cơ Động. Hắn từng bước từng bước đi về phía Hoàng Lê Minh, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa trong tay cũng thiêu đốt càng ngày càng kịch liệt hơn nhiều. Hắn tuyệt đối sẽ không cấp cho Hoàng Lê Minh bất cứ cơ hội phản kháng nào. Hoàng Lê Minh không thể trả lời được câu hỏi của hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không bao giờ tin tưởng một gã địch nhân được. Diệt cỏ phải diệt tận gốc mới có thể loại trừ hiểm họa về sau.

- Chờ một chút.

Hoàng Lê Minh lại kêu to lên một tiếng, hắn đã cảm nhận được tính mạng của mình đã bị uy hiếp mãnh liệt:

- Cơ Động, cho dù là ngươi không tin lời ta nói, ta còn có một tin tức nhất định ngươi sẽ muốn nghe.

- Tính nhẫn nại của ta là có hạn, hy vọng lần này ngươi không để cho ta thất vọng.

Cơ Động dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Hoàng Lê Minh.

Trên trán Hoàng Lê Minh lúc này đã phủ đầy mồ hôi. Không ai là không sợ chết, nhất là những cường giả đã tu luyện vất vả mới lên đến cấp bậc Thiên Sĩ như hắn, đối với mạng sống tuyệt đối là vô cùng quý trọng. Huống chi, hắn tuyệt đối không hy vọng mình sẽ chết một cách không minh bạch như vậy, chuyện này thật sự là vô cùng oan uổng cho hắn a.

- Bởi vì chuyện của ngươi, hiện tại trong Trung Nguyên Thành đã hoàn toàn đại loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra sinh linh đồ thán!

Một câu nói của Hoàng Lê Minh lúc này chẳng khác nào dội xuống một quả bom vậy, ngay cả Diêu Khiêm Thư nghe xong cũng không khỏi ngẩn ngơ.

- Bởi vì ta mà gây ra sinh linh đồ thán? Ta không rõ ý của ngươi.

Cơ Động nghi hoặc nói.

Hoàng Lê Minh nói:

- Xuất thân của ngươi chính là Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, chuyện này ai cũng rõ. Sư phụ của ngươi tên là Chúc Dung, chính là một trong Thập Đại Đổng Sự của Thiên Can Học Viện, Bính Hỏa Hệ Đổng Sự.

Cơ Động gật gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Hoàng Lê Minh nói:

- Ngươi còn có một vị sư mẫu, lúc ngươi xảy ra chuyện, vị sư mẫu này của ngươi cũng không ở trong Trung Nguyên Thành. Lão nhân gia người chính là vị chí tôn cường giả có được danh hiệu Thái Ất của Đinh Hỏa Hệ.

Nghe Hoàng Lê Minh nói đến đây, Cơ Động không khỏi tin tưởng vài phần:

- Ngươi nói tiếp đi, sư phụ và sư mẫu ta gặp phải chuyện gì?

Hoàng Lê Minh cười khổ nói:

- Ngươi yên tâm đi, bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng sự tình đúng là do bọn họ gây nên. Sau khi ngươi đi không lâu, sư mẫu của ngươi đã về đến Trung Nguyên Thành. Đến khi bà ta về đến Thiên Can Học Viện, liền phát hiện sư phụ Chúc Dung đang tạm thời bị giam trong Thiên Can Học Viện. Vị sư mẫu kia của ngươi chính là chí tôn cường giả, có được chuyên chúc danh hiệu Thái Ất Miện Hạ, ai có thể ngăn cản được lão nhân gia người chứ. Sau khi hắn giải thoát cho sư phụ ngươi, nghe được chuyện của ngươi lập tức nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp chạy thẳng vào hoàng cung của đế quốc.

Nghe Hoàng Lê Minh nói đến đây, một cỗ ấm áp nhất thời lan tràn trong lòng Cơ Động, ngọn Cực Hạn Chi Hỏa thiêu đốt trên tay cũng yếu bớt vài phần. Chỉ vì mình mà sư mẫu lại liều lĩnh xông thẳng vào hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc, sư phụ lại bị giam cầm. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn giết chết Cơ Dật Phong trong lòng sinh ra sự áy náy.

- Sau lại thế nào? Sư phụ và sư mẫu ta thế nào?

Cơ Động vội vàng hỏi.

Trên mặt Hoàng Lê Minh chợt toát ra một tia thần sắc sợ hãi, nói:

- Thái Ất Miện Hạ là cường giả cường hãn mà cả đời ta ít khi thấy qua. Lão nhân gia người sau khi chạy vào hoàng cung của đế quốc, chỉ nói có một câu. Trong vòng ba tháng phải gặp được ngươi. Chỉ muốn thấy người sống, nếu nhìn thấy là thi thể của ngươi, như vậy, bà ta sẽ đem toàn bộ người trong hoàng cung cùng với toàn bộ dân chúng trong Trung Nguyên Thành chôn cùng với ngươi. Nếu sau ba tháng, không nhìn thấy được ngươi, bà ta cũng xem như ngươi đã chết, kết quả cũng giống như vậy.

- Thật chịu không nổi, hết sức bá đạo a.

Diêu Khiêm Thư nhịn không được khen một câu.

Cơ Động giật mình nói:

- Sư mẫu ta lại đưa ra điều kiện như vậy đối với hoàng thất của Trung Thổ Đế Quốc hay sao? Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ hoàng thất Trung Thổ Đế Quốc không có ai giải thích hay sao?

Hoàng Lê Minh có chút chán nản nói:

- Giải thích? Đối mặt với một vị chí tôn cường giả có được chuyên chúc danh hiệu, ai có gan đứng ra giải thích chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chí tôn cường giả sẽ nói lý lẽ hay sao? Theo như lời Thái Ất Miện Hạ đã nói, những gì bà ta nói mới chính là đạo lý.

Cơ Động nói:

- Vậy cuối cùng hoàng thất phản ứng như thế nào?

Hoàng Lê Minh cười khổ nói: nguồn TruyenFull.vn

- Còn biết làm thế nào nữa, hoàng thất vừa dùng hết khả năng năn nỉ, vừa cam đoan với sư mẫu của ngươi đem hết toàn lực để tìm tung tích của ngươi.

Cơ Động lại kinh ngạc:

- Đường đường là Đế quốc đứng đầu đại lục, thế nhưng lại nhát gan đến vậy sao? Sư mẫu ta có mạnh đến thế nào đi nữa, cũng chỉ có một người mà thôi.

Hoàng Lê Minh giật mình nhìn Cơ Động:

- Đừng nói là ngươi không biết thực lực của chí tôn cường giả đạt đến trình độ nào đi? Đó chính là chí tôn cường giả có được thực lực hủy thiên diệt địa a! Mỗi một vị chí tôn cường giả đều có một cái Siêu Cấp Tất Sát Kỹ của riêng mình. Bất cứ một cái Siêu Cấp Tất Sát Kỹ nào dù là yếu nhất cũng có uy lực gấp trăm lần một cái đỉnh cấp Tất Sát Kỹ bình thường. Thái Ất Miện Hạ nói rằng muốn hủy diệt toàn bộ Trung Nguyên Thành, những lời đó hoàn toàn không phải là hù dọa a, lão nhân gia người hoàn toàn có được năng lực như thế.

Cơ Động nói:

- Nhưng mà, nếu ta nhớ không lầm thì, bản thân viện trưởng của Thiên Can Học Viện cũng là một vị cường giả tám quan Mậu Thổ Hệ. Chẳng lẽ là, trong toàn bộ Trung Thổ Đế Quốc cũng không tìm ra được một vị chí tôn cường giả có thể ngăn cản được sư mẫu ta hay sao?

Hoàng Lê Minh thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như chỉ có một mình sư mẫu ngươi mà thôi, có lẽ trong hoàng thất Trung Thổ Đế Quốc cũng có thể bớt cố kỵ đi vài phần. Ngươi nói không sai, trong Trung Thổ Đế Quốc cũng không phải không có chí tôn cường giả. Thái thượng Bình Đẳng Vương điện hạ, chính là một vị chí tôn cường giả duy nhất của Trung Thổ Đế Quốc. Hiện tại ngươi đã biết tại sao địa vị của Bình Đẳng Vương trên đế quốc lại siêu nhiên đến như vậy chưa. Nhưng mà, sư mẫu của ngươi cũng không chỉ có một người. Lần này bà ta trở về Trung Nguyên Thành còn dắt theo một người nữa, chính là huynh trưởng của Thái Ất Miện Hạ, sư mẫu ngươi. Người này cũng là một vị chí tôn cường giả khác đương thời, tu vi còn cao hơn Thái Ất Miện Hạ một bậc, Bính Hỏa Hệ Thắng Quang Miện Hạ. Vị Thắng Quang Miện Hạ này thành danh cực sớm, năm mươi năm trước đã có được chuyên chúc danh hiệu. Cũng có thể nói, ông ta chính là sư tổ của ngươi, sư phụ của Thiên Can Học Viện Chúc Dung Đổng Sự.

Giáp Mộc Thánh Đồ Diêu Khiêm Thư nói chen vào:

- Nghe qua có vẻ phức tạp một chút. Bất quá, lập tức xuất hiện hai vị chí tôn cường giả, cũng khó trách Trung Thổ Đế Quốc chống cự không nổi. Cơ Động, không ngờ rằng sau lưng ngươi lại có lực lượng cường đại đến như vậy. Một vị Thái Ất lại thêm một vị Thắng Quang, cho dù Trung Nguyên Thành là đại thành lớn nhất Đại Lục, cho dù muốn hoàn toàn hủy diệt cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Bính Hỏa kết hợp với Đinh Hỏa, chí tôn chi uy, ai có thể chống lại được đây?

Hoàng Lê Minh liên tục gật đầu:

- Đúng là như vậy. Hiện tại thời hạn ba tháng đã sắp đến rồi. Nhưng mà, ngoại trừ ta còn mơ hồ biết được ngươi ở nơi nào ra, những người do Trung Thổ Đế Quốc phái đi tìm cũng không có khả năng tìm được ngươi. Nếu như ngươi còn không mau quay về, một khi vị sư mẫu ngươi nổi cơn lôi đình, Trung Nguyên Thành tuyệt đối sẽ là sinh linh đồ thán. Đây chính là sinh mệnh của mấy trăm vạn nhân mạng a! Không biết Vương gia đã thỉnh Lão Vương gia xuất quan hay chưa, mà cho dù ngài có xuất quan, một mình Lão Vương gia cũng không có khả năng chống lại hai vị chí tôn cường giả. Về công về tư, Cơ Động, ngươi nhất thiết phải trở về Trung Nguyên Thành một chuyến a.

Nhìn Hoàng Lê Minh, trong mắt Cơ Động lóe ra quang mang nghi hoặc bất định. Những lời Hoàng Lê Minh nói quả thật là đả động được hắn. Những chuyện khác hắn có thể mặc kệ, thế nhưng phần ân tình to lớn này của sư phụ, sư mẫu hắn không thể không quan tâm. Hơn nữa hắn cũng không muốn mấy trăm vạn sinh mệnh của Trung Nguyên Thành vì mình mà phải chết oan.

Nghĩ đến đây, Cơ Động gật gật đầu, nói:

- Xem ra, ta thật sự phải về Trung Nguyên Thành một chuyến vậy. Hoàng Lê Minh, ta tạm thời tin lời ngươi nói. Bất qua lời của ngươi ta cũng không tin tưởng hoàn toàn. Hiện tại ta vẫn không thể thả ngươi. Ta sẽ tạm thời phong ấn ma lực của ngươi, nếu sau này ta chứng minh được những lời ngươi nói là sự thật, ta sẽ thả ngươi ra. Nếu những lời của ngươi là đang lừa gạt ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Thần sắc Hoàng Lê Minh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều:

- Cứ như vậy cũng được, những gì ta đã biết đều đã nói cho ngươi rồi. Ta nhất thiết phải nhắc ngươi một điều, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Thời hạn ba tháng mà sư mẫu ngươi ước định cũng chỉ còn lại có năm ngày thôi. Trong vòng năm ngày này ngươi nhất định phải về kịp. Chí tôn cường giả trước giờ chỉ nói một không hai, với tính tình của vị sư mẫu kia của ngươi, chỉ sợ…

Năm ngày? Thời gian năm ngày quả thật cực kỳ quá gấp gáp, từ Nặc Đinh Sâm Lâm đến Trung Nguyên Thành cũng không gần chút nào. Cơ Động nhìn sang Diêu Khiêm Thư, nói:

- Nếu đã như vậy, hiện tại ta phải trở về Trung Nguyên Thành trước, Diêu Khiêm Thư, ngươi giúp ta tạm thời phong bế ma lực của hắn, sau đó quay về Thiên Cơ Thành chờ ta đi. Sau khi ta xử lý xong chuyện ở Trung Nguyên Thành sẽ quay lại Thiên Cơ Thành kiếm ngươi.

Diêu Khiêm Thư biết Cơ Động muốn lợi dụng năng lực phi hành để quay về, nếu mang theo mình cùng đi khẳng định không cách nào về kịp.

- Ngươi cứ yên tâm mà đi, gã này cứ giao cho ta. Con mãnh sư kia ta cũng xử lý dễ dàng thôi.

Vừa nói hắn đã không có hảo ý tiêu sái bước đến trước mặt Hoàng Lê Minh.

Hoàng Lê Minh cũng rất ngoan ngoãn, không hề có chút ý phản kháng nào, đầu tiên đem Hỏa Diễm Mãnh Sư thu hồi về, sau đó cũng không hề chống cự, để mặc Diêu Khiêm Thư phong bế ma lực của mình.

Cơ Động thoáng nghỉ ngơi một chút, đợi khi ma lực khôi phục được vài phần, dang rộng cặp cánh Chu Tước, phóng người lên, bay về hướng của Trung Nguyên Thành. Ngay khi gia nhập vào không trung, hắn đã thi triển ra Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, Pháp Trận đầu tiên hắn học được. Quang mang màu kim đỏ bao trùm toàn thân, làm cho cả người hắn giống như là Bính Hỏa Thần Thú chân chính vậy, nháy mắt phóng đi.

Dùng phương pháp phi hành, Cơ Động tin tưởng, không đầy ba ngày, mình nhất định có thể về đến Trung Nguyên Thành. Bằng vào Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, tốc độ phi hành của hắn ít nhất tăng lên gấp ba lần. Về phần ma lực và thể lực tiêu hao lúc nãy, cũng chỉ có thể vừa đi vừa từ từ khôi phục lại.

o0o

Năm ngày sau. Trung Nguyên thành.

Từ sáng sớm, toàn bộ Trung Nguyên Thành đã tràn ngập một loại khí tức trước giờ chưa từng có. Trên bầu trời mây đen vần vũ đen kịt, làm cho người ta choáng đầy cảm giác áp lực, nhiệt độ trong không khí cũng tựa hồ trở nên nóng bức hơn trước đây rất nhiều.

Mơ hồ có thể nhìn thấy, trên không trung phía sau tầng mây đen, đúng là một mảnh màu đỏ rực.

Trên không trung trong hoàng cung Trung Thổ Đế Quốc, tổng cộng năm thân ảnh đang phiêu phù ở đó, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ rung động.

Trong số năm người này, người đứng ngoài cùng bên trái, thân ngồi trên Tử Lôi Diệu Thiên Long, toàn thân lóe ra điện quang mãnh liệt, cầm trong tay Lôi Đình Chiến Phủ, thân thể cao lớn choáng đầy khí phách cường hãn. Đúng là thủ tịch Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, Lôi Đế Phất Thụy.

Phất Thụy trong giới ma sư đã là cường giả cường hãn, thế nhưng, lúc này đây trong không trung, hắn lại là người có uy thế kém nhất trong toàn bộ năm người ở đây. Điện quang màu lam tím trên người hắn tản mát ra cũng không thể khiến cho không trung sinh ra bất cứ thay đổi gì.

Bên cạnh Tử Lôi Diệu Thiên Long là một con cự long màu đỏ, thân hình so với nó còn muốn bự hơn vài phần. Đồng dạng cũng là dang rộng cặp cánh phiêu phù trong không trung. Trên lưng cự long có hai người đang ngồi ngay ngắn trên đó. Người ngồi phía trước toàn thân được bao phủ bởi một bộ áo giáp màu đỏ rực, trên áo giáp không ngừng phóng xuất ra năng lượng ba động nóng bỏng. Đồng dạng ngồi trên lưng Hỏa Long còn có một người mặc trường bào màu đỏ kim, khí tức trên cơ thể người này tản mát ra chỉ có hơn chứ không kém, trong tay cầm một cây Pháp trượng cán dài, đầu Pháp trượng có hình đầu rồng, trong miệng rồng còn cắn lấy một hạt châu màu vàng kim. Người mặc trường bào màu đỏ kim kia chính là sư phụ của Cơ Động và Phất Thụy, một trong mười đại Đổng Sự của Thiên Can Học Viện, đại biểu cho Bính Hỏa Hệ, Chúc Dung. Mà người ngồi ngay trước mặt Chúc Dung, mặc bộ áo giáp ma lực phát ra khí thế bức người kia không phải ai xa lạ, chính là vị đại ca kết bái của Cơ Động, đệ đệ ruột của Chúc Dung, Chúc Diễm lão nhị.

Con Hỏa Long mà hai huynh đệ họ Chúc này cùng cỡi chính là tọa kỵ của Chúc Dung, tu vi cửu giai. Chúc lão nhị cả đời vùi đầu vào việc nghiên cứu chế tạo vũ khí ma lực, tuy rằng thực lực đã lên đến bảy quan, thế nhưng cũng không có tọa kỵ của mình.

Hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm trong ma sư giới tuyệt đối là nhân vật dậm chân chấn động cả tứ phương. Thế nhưng lúc này, bọn họ cũng không phải là nhân vật chủ chính trong trận chiến hôm nay. Thần sắc của Chúc Dung vô cùng cung kính nhìn chăm chú vào phía bên phải của mình, Chúc lão nhị cũng đặc biệt hiền lành, chỉ là trong mắt không ngừng hiện lên từng đạo quang mang lãnh lệ.

Sau khi Cơ Động bỏ trốn, Chúc lão nhị là người đầu tiên nổi cơn thịnh nộ, cũng chính hắn là người đầu tiên đại náo ban giám hiệu Thiên Can Học Viện, Chúc Dung cũng đồng dạng ủng hộ hắn, hai huynh đệ họ Chúc bấy giờ mới bị ban giám hiệu giam lại. Mãi đến khi Âm Chiêu Dung quay trở lại Thiên Can Học Viện mới được thả ra. Cơ Động là huynh đệ mà hắn đã nhìn nhận, bất luận là lúc hắn kết bái với Cơ Động là xuất phát từ nguyên nhân gì, ở trong lòng Chúc lão nhị, hắn cũng đã hoàn toàn thừa nhận vị tiểu huynh đệ này. Cơ Động bị ép phải rời khỏi Thiên Can Học Viện, hắn làm thế nào có thể không nổi giận cơ chứ? Mà trong Thiên Can Học Viện, hắn là người mà mọi người sợ đắc tội nhất. Từ một góc độ nào đó mà nói, địa vị của vị Chúc lão nhị này thậm chí còn cao hơn Chúc Dung một bậc.

Bên cạnh đầu Hỏa Long mà hai huynh đệ họ Chúc đang cưỡi, cũng đồng dạng là một đầu Hỏa Long, nhưng mà, so sánh với tọa kỵ của Chúc Dung, thân thể con Hỏa Long này còn lớn hơn rất nhiều. Từ đầu đến cuối, chiều dài đã vượt qua hơn ba mươi thước, hai cánh dang rộng, tựa như một vầng mây đỏ hoàn toàn che khuất mặt trời vậy. Toàn thân nó phát ra hỏa diễm màu vàng kim sáng rọi, đây chính là tượng trưng cho Cực Hạn Chi Hỏa. Cũng giống như ma sư nhân loại, muốn có được Cực Hạn Ma Lực cần phải tu luyện lên đến cửu quan, ma thú muốn có cực hạn ma lực cũng phải là Siêu giai ma thú cường hãn nhất.

Bất luận là về hình thể hay về khí tức, uy thế con Hỏa Long này đều cường hãn hơn tọa kỵ Hỏa Long của Chúc Dung. Hơn nữa nó còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía tọa kỵ của Chúc Dung, trong cặp mắt màu kim đỏ lộ ra vẻ thân thiết.

Đúng vậy, con Hỏa Long này đúng là một con Siêu giai ma thú, là một con ma thú Thập Giai, Hỏa Long Vương. Mà tọa kỵ của Chúc Dung, cũng chính là con của nó.

Ngồi ngay ngắn trên lưng Hỏa Long Vương là một gã trung niên nhân nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Mái tóc màu đỏ sậm thả dài phía sau lưng, chừa lại hai lọn tóc thả nhẹ trước mặt. Hai mắt nhấp nháy, tướng mạo anh tuấn, phía dưới làn da ẩn hiện một lớp hồng quang lưu chuyển. Cả người nhìn qua đều tràn ngập một cảm giác là trung tâm của thiên địa. Trong toàn bộ năm người trong không trung, không thể nghi ngờ, hắn chính là nhân vật trung tâm chân chính. Đúng vậy, hắn chính là sư phụ của Chúc Dung, huynh trưởng của Âm Chiêu Dung, sư tổ của Cơ Động, cường giả có được danh hiệu Thắng Quang, năm mươi năm trước đã nổi danh, Âm Triêu Dương.

Dáng người Âm Triêu Dương cao ráo thon thả, nếu không phải hắn đang cưỡi trên lưng Hỏa Long Vương, thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không hề phóng thích ra nửa phần khí tức cường giả. Trên tay hắn cũng không có bất cứ vũ khí gì, trên người càng không mặc trang phục ma lực, tựa hồ đối với hắn mà nói, mấy thứ này đều hoàn toàn là dư thừa.

Phía bên phải Âm Triêu Dương, tự nhiên chính là muội muội của hắn, vợ của Chúc Dung, Thái Ất Âm Chiêu Dung. Lúc này, Âm Chiêu Dung đang ngồi trên mình một con rắn lớn, toàn thân phóng thích ra hắc diễm nhàn nhạt, hai cánh dang rộng, trong cặp mắt lạnh như băng không ngừng toát ra một loại khí tức thô bạo, đúng là Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv