Ấm Áp Từ Anh

Chương 6: Tỉnh lại



Ba tuần sau

Hôm nay trời rất đẹp những tia nắng ấm chiếu vào phòng, cùng lúc đó Tuyết Nhi từ từ mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu trắng tinh, cộng thêm mùi thuốc khử trùng, cô đoán ra rằng mình đang ở bệnh viện, nhưng vì sao cô lại ở đây? Là ai đưa cô vào đây? Mọi thứ cô đều không nhớ gì cả.

* Cạch *

Diêu Dạ mở cửa bước vào thấy cô đã tỉnh thì vui mừng hắn sắp thoát khỏi đây rồi. Cô nghe tiếng động thì ngồi dậy nhìn Diêu Dạ ngây ngốc, rồi cô đưa tay vỗ vỗ đầu mình, hiện tại đầu cô khá đau.

" Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây " cô nhìn Diêu Dạ ngây ngô hỏi

" Cô không nhớ gì hết sao? Cô ở yên đó để tôi gọi bác sĩ " Diêu Dạ nhanh chạy ra ngoài gọi cho anh và Viên Hạo đến.

Lục Ký Minh nhận được tin cô đã tỉnh liền bỏ lại công việc vẫn còn dở dang mà đi đến bệnh viện xem cô, ba tuần rồi cô mới chịu tỉnh khiến anh có chút vui mừng. Tuyết Nhi đã được y tá thay đồ mới, cô ngồi dựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn vào Diêu Dạ đang đứng đó, cô rất muốn hỏi hắn ta nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu vì bây giờ đầu óc cô đều trống rỗng, cô cố gắng nhớ thì đầu trở nên rất đau.

Tầm 30p sau anh cũng tới nơi, mở cửa ra liền thấy cô ngồi trên giường bệnh. Vết thương trên khuôn mặt cô đã lành hẳn, nhan sắc xinh đẹp vốn có của cô liền hiện ra trước mắt anh, Ký Minh nhìn cô chợt đứng hình vài giây, tim anh cũng vì thế mà đập liên hồi, anh là người không hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn vào vẻ đẹp thuần khiết của cô sao anh lại không kìm lòng được mà chỉ muốn ngắm nhìn cô.

Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh, bốn mắt vô tình chạm nhau, anh thấy được sự trong sáng, ngây thơ từ ánh mắt của cô như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy, cô cứ chăm chăm nhìn anh vài phút chợt cô nhớ ra điều gì đó, liền nở nụ cười tươi rồi xuống giường chạy nhanh đến ôm anh.

" Ký Minh, anh đến rồi, em muốn về nhà " giọng nói cô trong trẻo cất lên.

Hành động của cô khiến anh bất ngờ nhưng anh vẫn để cho cô ôm mình, hai người Du Võ đứng hình tại chỗ, ui trời có ai nói cho bọn họ biết là chuyện gì đang xảy ra không? Anh như vậy mà để cho cô ôm, vả lại anh chẳng phản kháng gì, chuyện này là sao đây.

Phải, cô hiện tại chỉ nhớ ra mỗi anh, không hiểu vì sao khi nhìn anh thì đầu cô lại xuất hiện rất rõ khuôn mặt điển trai của anh, còn có đoạn kí ức lúc hai người nói chuyện với nhau, nên cô mới chạy lại ôm anh.

" Được, đợi bác sĩ khám xong anh sẽ đưa em về, được không? " giọng anh ôn nhu nói, anh chả hiểu vì sao mình không thấy khó chịu với hành động đó của cô, đối diện với cô anh không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự ấm áp, ôn nhu.

Cô gật đầu đồng ý, Lục Ký Minh dìu cô qua giường bệnh, nhưng cô vẫn một mực nắm tay anh không buông, anh đành đứng đó với cô đợi Viên Hạo đến, Ký Minh nhìn biểu hiển của cô rất khác, rõ ràng hai người chỉ gặp nhau một lần nhưng sao cô thấy anh lại cười tươi như vậy, còn thân mật nữa như kiểu hai người là người yêu của nhau.

Được một lúc sau Viên Hạo cũng đến, hắn làm mọi cuộc kiểm tra giúp cô, Tuyết Nhi cũng phối hợp với hắn mà ngồi yên trên giường để hắn khám, Ký Minh đứng ngay đầu giường quan sát mọi thứ.

" Cô tên gì? Nhà cô ở đâu? " Viên Hạo nhìn cô hỏi

" Tôi không biết, nhưng đầu tôi rất đau " cô lắc đầu nói

Anh và Viên Hạo nhìn nhau như đã hiểu ra được gì đó, hai người bước ra ngoài để cô lại trong phòng cùng Du Võ và Diêu Dạ, anh đi theo Viên Hạo đến phòng riêng của hắn, hai người ngồi đối diện với nhau.

" Cô ấy bị làm sao? " anh lên tiếng hỏi trước

" Do đầu bị va mạnh nên cô ấy sẽ mất trí tạm thời hoặc có thể là vĩnh viễn, nếu để cô ấy tiếp xúc với những vật, hay những thứ có liên quan đến quá khứ thì sẽ giúp cô ấy nhanh nhớ lại "

" Tôi biết rồi, cậu kê thuốc cho cô ấy giúp tôi " anh trầm mặc một lát rồi mới đáp lại lời của Viên Hạo.

" Được "

Hai người ngồi nói chuyện vài câu, anh đợi hắn kê thuốc cho cô rồi sẵn tiện mang về luôn, cô ngồi trên giường ánh mắt cứ nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi anh quay lại, 10p sau Ký Minh trở về trên tay cầm túi thuốc đi tới cạnh cô, Tuyết Nhi thấy anh liền vui vẻ choàng tay qua ôm anh, Lục Ký Minh cũng ôm cô đáp lại.

" Ký Minh, em có thể về được chưa? "

" Được rồi, em vào thay đồ đi rồi chúng ta về nhà " anh đưa túi đồ cho cô

Cô nhận lấy liền đi vào phòng vệ sinh thay đồ. Anh nhìn cô mỉm cười một cái nhưng rất nhanh đã thu lại, anh khó hiểu vì sao bản thân anh chỉ phản ứng với mỗi mình cô.

Chẳng lẻ anh đã động tâm sao? Không thể như thế được anh liền bỏ ngay mọi suy nghĩ trong đầu.

Về tới Lục Viện biệt thự riêng của anh, cô ngây người nhìn ngôi biệt thự trước mặt mình, thật rộng, thật đẹp, anh mỉm cười nhìn cô cứ ngơ mặt ra đó tay anh khẽ xoa đầu cô rồi nắm tay đưa cô vào nhà. Mọi người hầu trong nhà đều ngạc nhiên kể cả chú Bách quản gia ở đây, vì đây là lần đầu bọn họ thấy anh đưa phụ nữ về Lục Viện. Khi nãy anh có gọi về nói chú Bách chuẩn bị vài đồ nữ, ông có chút không tin nhưng vẫn phải chuẩn bị, ai ngờ điều đó là sự thật.

" Cô ấy là thiếu phu nhân tương lại ở đây, đối xử với cô ấy cho tốt " anh không biết phải giới thiệu cô thế nào nên thôi cho cô danh phận luôn vậy, chuyện gì tới thì tới thôi.

" Vâng thưa thiếu gia " mọi người đồng thanh nói.

Cô mỉm cười cúi đầu chào mọi người, sau đó cùng anh lên phòng, đặp vào mắt cô là một căn rộng lớn trang trí được trang trí theo kiểu châu Âu. Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

" Ký Minh, em tên gì? Anh nói cho em biết đi " cô quay qua nhìn anh hỏi.

" Mộc Bảo Nhi " anh nghĩ một chút rồi nói, tuy là anh biết tên cô đó nhưng nếu cô đã không nhớ gì nữa thì anh sẽ đặt tên mới cho cô, và cho cô bắt đầu một cuộc sống mới.

" Xong rồi, anh về phòng anh đi " cô biết được tên mình rồi thì nhanh chóng đuổi anh đi.

" Đây là phòng anh tại sao anh phải về, chúng ta là người yêu thì phải ở chung với nhau " cô gái này đã ở nhờ phòng anh mà còn dám đuổi anh nữa, cô cũng thật to gan lớn mật.

" Vậy được rồi, tạm cho anh ngủ ở đây đấy " cô suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý, quay qua nhìn anh cười nói.

Lục Ký Minh say mê vì nụ cười hồn nhiên không vướng bụi trần của cô làm anh xao xuyến, anh đó giờ không tin vào duyên phận nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn tin rồi.

" Em tắm đi, đồ trong tủ " anh vuốt tóc cô nói.

" Vâng ạ "

Từ lúc ở bệnh viện anh đã gọi điện cho quản gia Bách chuẩn bị đồ nữ để trong tủ cho cô sẵn, cô cần là sẽ có ngay, Ký Minh đi qua thư phòng thay đồ, hôm nay anh ở nhà cùng cô một hôm, mọi chuyện ở công ty đều có Du Võ lo.

Cô tắm xong thì mặc chiếc váy ngủ có tay khá thoải mái, cô ngồi xuống bàn sấy tóc cho khô. Một lúc sau anh quay lại phòng thấy cô nằm trên giường cầm cuốn truyện đọc, chiếc váy này rất hợp với dáng cô trông cô đáng yêu hơn hẳn.

" Bảo Nhi đã đói chưa? " anh đi tới ngồi xuống vuốt tóc cô

" Đói rồi ạ " cô bỏ cuốn truyện xuống ôm anh.

" Xuống ăn thôi, xong anh đưa em đi mua chút đồ "

" Được a "

Anh cùng cô ngồi ăn trưa, chú Bách nhìn hai người cũng thấy vui trong lòng vì anh đã 28 tuổi rồi vẫn chưa có ai bên cạnh, nhưng giờ thì khác, ông đoán chắc ông bà chủ mà biết tin này sẽ rất vui mừng.

Ăn xong tài xế đưa anh và cô đến TTTM lớn nhất của thành phố Tứ Xuyên, cũng chính tay anh xây lên. Chiếc xe BMW dừng trước trung tâm anh mở cửa cho cô, sau đó hai người cùng nhau vào trong. Đầu tiên chọn cho cô những bộ quần áo mới, đưa cô đi mua những mỹ phẩm cao cấp để chăm sóc da, xong đến túi xách, giày dép, và những đồ dùng cần thiết khác nữa.

" Anh không cần mua nhiều như vậy đâu, em sài không hết " cô nhìn hai vệ sĩ theo sau đã cầm rất nhiều túi đồ mà anh vẫn chưa chịu dừng lại

" Không sao sài dần cũng hết " nói rồi anh nắm tay cô đi tiếp

" Em mệt rồi, về đi mà khi nào hết rồi mua tiếp " cô ôm cánh tay anh làm nũng, đồ cũng nhiều rồi với lại cô chỉ tội cho vệ sĩ thôi.

" Được "

Tài xế đã đợi anh và cô ở xe sẵn, để đồ vào cốp, bắt đầu xe lăn bánh về Lục Viện, anh nói chỉ mua chút đồ thôi nhưng dắt cô đi vòng vòng trung tâm, mà TTTM thì vừa rộng vừa dài khiến chân cô như sắp gãy ra, tầm 20p sau cũng tới nhà, cô nhanh chân đi lên phòng nằm xuống giường lăn qua lăn lại, mệt chết cô rồi.

Anh tự tay treo đồ lên giúp cô, còn để chung với quần áo anh nữa, mỹ phẩm được anh xếp gọn trên bàn trang điểm, thấy cô mệt nên thôi anh làm cho chắc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv