Căn phòng rộng lớn được trang trí đơn giản nhưng luôn mang cảm giác thư thái, trên chiếc giường king size là một thân ảnh nhỏ nhắn với chiếc váy ngủ màu da, khuôn mặt xinh đẹp, làn mi cong vút, đôi môi nhỏ chúm chím, làn da trắng, nhìn không khác gì một cô công chúa nhỏ. Cô là Tô Tuyết Nhi 22 tuổi đại tiểu thư của Tô gia.
Nắng sớm chiếu vào mắt cô khẽ động mi, mở đôi mắt to tròn của mình ra liếc nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ rồi, Tuyết Nhi lồm cồm ngồi dậy đi vscn, cô thay đồ xong thì xuống nhà hôm nay cô có hẹn với Cửu Gia Linh bạn thân mình.
Dưới phòng khách lúc này đang có những tiếng cười vui vẻ, Tuyết Nhi đi tới chẳng thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, nghe giọng thôi đã khiến tâm trạng cô không vui rồi, cô dửng dưng cầm túi xách mà lướt qua mặt những người ở đây.
" Mày không biết chào hỏi ai à " giọng tức giận của người đàn ông trung niên vang lên, là của ba cô Tô Hữu Thành.
" Mắc gì tôi phải hỏi người dưng " khuôn mặt cô lạnh tanh nhìn ba mình nói
" Mày..... mày hỗn láo " Tô Hữu Thành chỉ tay về phía cô, miệng thì luôn mắng chửi.
" Thôi ba đừng giận chị hai mà " Tô Nhã Tịnh đưa tay lên vuốt lưng ông ta, giọng nói ngọt lịm khiến người nghe cũng phải nổi hết da gà, cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với cô.
" Tôi đã nói từ lâu là mẹ tôi chỉ sinh có mình tôi thôi, bộ cô bị điếc sao? " cô trợn mắt nhìn cô ta nói, luôn đóng vai hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt người khác, nhưng cô thì lại biết rất rõ bộ mặt thật của cô ta.
Đúng là Lý Kiều Oanh mẹ cô chỉ sinh mỗi mình cô thôi, trước đây cô cũng từng có một gia đình hạnh phúc như bao người khác nhưng cho đến khi năm cô 15 tuổi người mẹ yêu quý của cô mất đi thì mọi thứ cũng thay đổi.
Tuyết Nhi nhìn Tô Nhã Tịnh bằng ánh mắt ghét bỏ, cô chỉ hận không thể giết chết mẹ con cô ta ngay lập tức, nhưng cô cố gắng nhịn, sau này cô sẽ tính sổ một lượt.
Tô Nhã Tịnh chỉ biết nhịn nhục thôi chứ không thể làm gì khác, tay cô ta nắm chặt móng tay găm vào da thịt đến nổi muốn bật cả máu.
" Mày ăn nói thế hả, mày xem đi Nhã Tịnh ngoan hơn mày bao nhiêu, đúng là đứa con hư hỏng " ông ta lớn tiếng nói.
" Thôi ông đừng la Tuyết Nhi như thế, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện " giọng nói này là của Nguyễn Lệ Hằng ngoài mặt ra vẻ là một mẹ kế luôn yêu thương cô nhưng bên trong thì rất muốn nhổ cái gai này đi. Tô Hữu Thành nghe vợ mình nói vậy thì cũng nguôi giận đôi chút, còn cô nhìn hai mẹ con bà ta cười khinh một cái.
" Hai mẹ con bà diễn đủ chưa? Tôi xem phát ngấy rồi, còn nữa tôi có như thế nào thì cũng không đến lượt ông quản, ông đi mà lo đứa con gái được ông cho là ngoan ngoãn của mình đi " giọng cô giễu cợt nói.
Xong thì cô bỏ đi để lại ba người ngồi đó tức đến không nói được gì và cô cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, từ lâu cô đã không muốn sống trong căn nhà này nữa.
Từ ngày mẹ con bà Nguyễn Lệ Hằng đặt chân vào cái nhà này thì cuộc sống cô bị đảo lộn, một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi phải đối mặt với những mưu mô thâm độc từ người mẹ kế, đã bao lần bà ta dồn cô vào chỗ chết nhưng số cô cũng thật may mắn đều tai qua nạn khỏi, không chỉ dừng lại ở đó mẹ con bà ta còn bày mưu để ba cô hiểu lầm và dẫn đến sự ghét bỏ như ngày hôm nay nhưng đối với cô thì dù ghét hay thương thì cô vẫn chẳng quan tâm tới nữa rồi.
Tuyết Nhi từ lâu đã không xem ông ta là ba mình nữa rồi.
Còn ông Tô Hữu Thành ban đầu vẫn rất thương cô cho dù có mẹ con bà ta, nhưng càng về sau thì tình thương đó cũng dần biến mất, thay vào đó là sự mắng nhiếc, chửi rủa, ông ta không nể tình cô là con ruột mình.
Mỗi ngày mục đích cô sống cũng chỉ để tìm hiểu rõ cái chết của mẹ mình, đó là mục tiêu cô luôn hướng tới và là động lực khiến cô trở nên mạnh mẽ đối diện với cuộc sống này.
Tuyết Nhi lái xe đến điểm hẹn, Cửu Gia Linh đã ngồi đợi cô ở một quán cafe cũ, cô mang vẻ mặt bực bội đi vào, ngày nào cô cũng phải đối mặt với sự giả tạo của hai mẹ Tô Nhã Tịnh đó cô sắp nhịn không nổi nữa.
" Lại cãi nhau sao? " bạn cô quá hiểu rõ hoàn cảnh cô rồi
" Phải "
" Thôi nào, tối nay qua nhà tớ ngủ ba mẹ tớ đi công tác rồi, tớ ở nhà một mình rất buồn "
" Được "
Cửu Gia Linh là bạn chơi từ nhỏ với cô, cả hai người đều rất hợp nhau, Gia Linh là đại tiểu thư của Cửu gia cũng vừa tốt nghiệp chung ngành kinh doanh với cô. Ông bà Cửu cũng xem cô là người trong nhà vì hai người rất thân với người mẹ quá cố của cô, lúc nhỏ cô hay theo ông bà Cửu nên mến tay mến chân.
Hai người trò chuyện với nhau rồi cùng nhau mua sắm, đi chơi.... những chuyện khi nãy cô chẳng muốn để trong đầu chỉ có đi chơi cô mới có thể thoải mái lên được.
Đến tối hai người cùng nhau về Cửu gia, cô và Gia Linh lên phòng cùng nhau tâm sự. Những chuyện của cô thì chỉ có mình Gia Linh mới hiểu và cô cũng giải bày được một mình Gia Linh, kể cả bạn trai hiện tại của cô cũng chưa biết gì.
" Cậu có cho người điều tra về vụ tai nạn năm đó không? " Gia Linh nói.
" Có, nhưng mà không nhận lại được gì, không sao từ từ mẹ con bà ta cũng phải trả giá thôi " cô nghi ngờ về vụ tai nạn của mẹ là liên quan đến bà ta nhưng hiện tại cô vẫn chưa có bằng chứng gì.
Tô Tuyết Nhi cô thề sẽ cố gắng tìm ra mọi bằng chứng để trả thù cho mẹ mình, và cô nhất định không nương tay với những kẻ đã hãm hại mẹ cô.
" Được rồi, ngủ thôi "
Gia Linh choàng tay qua ôm cô, nói thật thì hai người chẳng khác gì chị em ruột cả, chơi từ nhỏ nên sở thích, lẫn ngoại hình đều tương đối giống nhau.
________
Đến sáng hôm sau Tuyết Nhi thức sớm để lái xe về Tô gia lấy chút đồ, cô quyết định rồi hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài sống, Tuyết Nhi chỉ cho bọn họ ở nhờ thôi, sau này cô sẽ đến lấy lại thứ thuộc về mình.
Tô Hữu Thành biết được cả đêm cô không về nhà ông ta rất tức giận, đã ngồi chờ cô ở phòng khách.
" Mày đi đâu đêm qua không về nhà " cô vừa bước vào nhà đã nghe giọng ông ta.
" Tôi đi đâu thì liên quan gì tới ông " cô đứng lại khoanh tay trước ngực nhìn Tô Hữu Thành với ánh mắt sắc như dao.
" Mày cút ra khỏi cái nhà này và tao cũng không có đứa con mất dạy như mày " ông ta nghe cô nói vậy thì càng tức giận hơn, tay đập mạnh xuống bàn.
" Ông không có quyền đuổi tôi và tôi cũng chẳng có người ba như ông, phải là tôi mất dạy vì ba mẹ tôi đã chết lúc tôi 15 tuổi rồi "
Cô nói xong thì lên lầu mặc cho ông ta có kêu cũng không đứng lại, Tuyết Nhi lấy vali gấp quần áo bỏ vào, cô lấy cả tấm hình mẹ đem theo, đây là thứ duy nhất mà cô luôn xem là bảo vật.
" Mày có ngon thì đi luôn đừng về nữa " Tô Hữu Thành tức giận nói
" Ông nên nhớ đây không phải là nhà ông, sẽ có ngày tôi đến đây để lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi, từ nay trở đi tôi không còn là con gái của ông nữa "
Cô nhếch môi cười lạnh với ông ta rồi cầm vali đi một mạch không quay đầu lại, Tô Hữu Thành nghe được lời này của cô thì mặt tái đi trong đầu ông ta suy nghĩ ' chẳng lẻ cô biết gì rồi sao? ' nhưng không sao cô cũng không thể làm gì được người ba này.
Những người hầu ở đây nghe được lời cải vả của hai người thì chẳng ai dám lên tiếng, kể cả chú Vũ quản gia cũng im theo, ông biết cô phải chịu những gì khi ở đây, ông rất thương cô, ông đã âm thầm bảo vệ cô từ phía sau và Tuyết Nhi cũng biết được điều đó. Chú Vũ mừng trong lòng vì cô đã thoát được nơi này.
" Mẹ, cuối cùng thì con nhỏ đó cũng biến khỏi tầm mắt chúng ta " Tô Nhã Tịnh nhìn mẹ mình nói.
" Haha phải, sau này tài sản cũng thuộc về mẹ con mình " bà ta cười khoái chí
Mẹ con Tô Nhã Tịnh đứng trên lầu tại một góc khuất chứng kiến tất cả và vô cùng hài lòng cuối cùng thì cũng loại bỏ được cô, mọi thứ ở đây sẽ thuộc về hai mẹ con cô ta sớm thôi.
Cô lái xe đi đến Cửu gia nhờ để đồ, vài hôm nữa cô kím được chỗ ở thì sẽ dọn qua đó sống, cô bây giờ đã không còn quan hệ gì với gia đình đó nữa, và cô phải khiến bọn họ sống không bằng chết.