*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân kia đứng lơ lửng ngay trên mặt hồ, ánh mắt thoáng nét buồn, giọng hát nhẹ nhàng cất lên, không như cũ dịu dàng say lòng người, mà 1 cảm giác yếu đuối bất lực. Một bản "This will make you cry" nhẹ nhàng. Một mình y đứng trong đêm tối, lại vô cùng hài hòa. Gíông như y sinh ra, là để thuộc về bóng đêm.
Rất mĩ, thế nhưng mang theo cảm giác ưu thương tĩnh mịch...
Bài hát kết thúc, Tiêu Nhiên mở mắt ra, đôi mắt màu nâu nhạt hiện lên ý cười thản nhiên, còn có quang mang màu hổ phách nhẹ nhàng lưu động làm dung mạo tuyệt mĩ tăng thêm vài phần thần bí.
Xung quanh y, nhân ngư của Hogwarts đang vậy quanh, trên mặt mỗi người đều mang theo vài giọt nước mắt. Nhẹ mỉm cười, Tiêu Nhiên chỉ giọt nước mắt đã kết tinh của Tiểu nữ nhân ngư nói:
"Cho ta được không?"
Tiểu nữ nhân ngư sững sờ thả giọt nước mắt vào bình dược mà Tiêu Nhiên đưa tới, rồi ấp úng:
"A...Ali..fe..."
"Alife? "
Tiêu Nhien thoáng giật mình, y nhìn kĩ lại tiểu nữ nhân ngư. Đôi mắt to màu đen , làn da tái xanh nhợt nhạt, quả thực là Alife. Có điều, bây giờ là năm 1965, so với lúc trước y gặp Alife hơn 26 năm về sau , nhân ngư này giống như hoàn toàn không thay đổi.
Định thần lại, y có thoáng chút bất đắc dĩ nhìn đôi mắt to đầy nước của Alife, giống như đôi mắt đó đang nói, nếu như ngươi không nói tên cho ta, ta sẽ khóc...
"Ta gọi là William."
"Will..iam..William!"
Mặc dù phát âm không rõ, Tiêu Nhiên vẫn dễ dàng cảm nhận được hào hứng trong giọng nói của tiểu nhân ngư. Khẽ vỗ nhẹ lên mái tóc dài nhuốm nước của Alife, y nhè nhẹ nở nụ cười:
"Ta có việc rồi, tam biệt!"
Vì Tiêu Nhiên đang đứng trên mặt nước, còn Alife thì ở trong nước, nên khi Tiêu Nhiên đứng lên, bàn tay của Tiểu nhân ngư liền tuột xuống gấu áo chòang. Lo lắng nhìn y, tiểu mĩ nhân ngư nắm chặt gấu áo không chịu buông.
"Ta sẽ còn quay trở lại."
Tiêu Nhiên dịu dàng nói rồi rời đi. Đàn nhân ngư quyến luyến theo bước chân y cho tới tận khi bóng dáng y khuất sau cánh cửa lớn của đại sảnh đường mới tản đi.
"Được rồi, Ravenclaw 10 điểm!"-Tiêu Nhiên nhu nhu hai mắt đau nhức phe phẩy cây đũa phép-" Ta sẽ cho các trò xem. Janna, lồng chim!"
Janna mang lồng chim tới cho Tiêu Nhiên, trước khi đi nó còn tò mò nhìn đám học trò 1 hồi làm cả bọn ngỡ ngàng. Trong khi tất cả còn ngó theo hướng Janna bước đi, Tiêu Nhiên đã lôi 1 con chim ra khỏi lồng, con chim không cảm nhận đucợ chút nguy hiểm nào từ y thì ngoan ngoãn tiến tới thân thiết rúc lên.
"Khống chế!"
Tiêu Nhiên bình tĩnh niệm chú. Đôi mắt con chim bắt đầu dại ra, nó bay lên lảo đảo trên không mất vài giây rồi bắt đầu điên cuồng đâm đầu vào bức tường phía trên. Trong đám học trò phát ra vài tiếng cười nhỏ ác ý, ánh mắt Tiêu Nhiên dần lạnh xuống, y khẽ cong cảnh môi.
Giữa đám học trò đột ngột phát ra 1 bài đồng ca mẫu giáo ngây ngô, người vừa phát ra nụ cười ác ý đang mơ hồ hát. Một học sinh 15 tuổi hát bài đồng dao thoạt nhìn qua rất buồn cười, nhưng không ai còn dám cười nữa khi nghe giọng nói lạnh lùng của Tiêu Nhiên:
"Rất vui đúng không? Ensinj hiện tại đã bị tôi khống chế, nếu tôi muốn hiện tại trò ấy có thể nhẩy bổ vào đánh các trò, tôi nghĩ vậy cũng rất vui đó!"
Lũ học trò im thin thít, vài người thì cúi gầm mặt xuống không dám nói gì. Bên Ravenclaw có người căm tức nhìn y:
"Sao giáo sư có thể làm như vậy? Ngài không thể ếm 1 bùa chú hắc ám lên học sinh!"
Ánh mắt Tiêu Nhiên vẫn rất lạnh lẽo làm cho đôi mắt màu nâu nhạt của y càng thêm nhạt, giống như không còn màu sắc nào nữa ngoại trừ nó còn có thể lạnh hơn, nhưng ngược lại, nụ cười của y càng thêm dịu dàng nhưng lại càng nguy hiểm:
"Trò thì biết như thế nào là 1 bùa chú hắc ám? Thủa khai sinh pháp thuật, bùa chú không phân chia tốt xấu, không phải cũng chỉ dựa vào ma lực mà tạo ra hay sao? Con người luôn sợ hãi những thứ mình không biết những thứ không kiểm soát được thì cho là xấu, là hắc ám. Tại sao trò không phân tích những thứ mà bùa chú có thể làm được mà so sánh? So ra thực dụng, cái trò gọi là bùa chú hắc ám còn hữu dụng hơn đấm bùa chú thông thường rất nhiều. Thân là 1 Ravenclaw, trò nên tìm hiểu và học hỏi nhiều hơn.''
Chuông vang lên, tan học.
Tiêu Nhiên mang 1 thân mệt mỏi lết về hầm. Phía sau y là đám học trò im lặng như đang suy nghĩ chuyện gì và Tom Riddle phức tạp nhìn theo y.
Trong suốt tiết học, không lúc nào thiếu niên rời mắt khỏi y. Lí luận của y về ma thuật hắc ám khiến cậu ngạc nhiên, cũng vui mừng. Bởi vì nếu sau này cậu đi theo con đường đó, chí ít, y cũng không chán ghét cậu.
Bước chân ngày càng nặng, tầm mắt phía trước cũng ngày càng mơ hồ, Tiêu Nhiên bước được tới cửa hầm thì đổ xụp xuống. Một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy y. Rất thoải mái...
Tiêu Nhiên mơ hồ nghĩ rồi ngất đi.
"Ngu ngốc."
Ôm nam nhân trong lòng, Tom thực sự mắng ra tiếng, cậu dùng xà ngữ ra lệnh cho hình chạm khắc trên nắm tay cửa rồi ôm y vào.
Dựa sát như vậy, Tom mới thực sự cả nhận rõ mùi hương kì lạ trên người nam nhân. Thanh mát, giống như băng mỏng, nhưng lại không dễ vỡ. Cơ thể thon dài cân xứng, eo nhỏ gọn dẻo dai. Nhưng y thực sự gầy, gần như lọt hẳn vào lòng cậu. Cảm giác như y sinh ra vồn là ở đó khiến cho tâm tình thiếu niên bất ổn lạ thường. Hơi nóng rực từ người y lan tới khiến cậu nhíu mày.
Nam nhân này chỉ giỏi cậy mạnh!
Tom khó chịu nghĩ nhưng vẫn dìu nam nhân vào phòng. Đi xuyên qua căn phòng khách chứa đầy dược liệu rồi mới vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tom Riddle vào được đến nơi này. Mặc dù mọi lần đều tới nhưng vào được đến phòng ngủ của y thì thực sụ là lần đầu tiên. Khác với suy nghĩ của cậu về nam nhân vẫn luôn cười dịu dàng.
Người kia, rất tùy tiện!
Giấy da vương vãi khắp nơi, thỉnh thoảng còn có vài cuốn sách bùa chú cấp cao hiếm có nằm lăn lóc trên giường. Chăn đệm lộn xộn, duy chỉ có tủ quần áo và dược liệu vẫn còn nguyên vẹn.
Tiêu Nhiên khẽ híp híp mắt, con ngươi màu nâu nhạt long lanh hơi sơm khẽ mị lên, thấp thoáng quang mang hổ phách mê người. Vành tai thiếu niên dần đỏ rựng, Tom Riddle đem Tiêu Nhiên dặt lên giường lớn, vừa chuẩn bị rời đi, vạt áo chùng liền bị lắm lấy.