Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

Chương 60: Tiểu Hoàng Đậu



"Chủ nhân, kết quả kiểm tra cho thấy sẽ có một vụ nổ kinh hoàng sau ba mươi giây, chiếc phi thuyền này của chúng ta căn bản không có khả năng chống lại!"

Ngân Hồ nôn nóng đánh thức Bùi Chiêu Chu dậy, không để Bùi Chiêu Chu kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Ngân Hồ đã lập tức thả cơ giáp cấp S ra từ không gian, giọng nói gấp rút: "Chủ nhân, mau vào cơ giáp, Ngân Hồ dùng hết năng lượng cũng sẽ giữ cho chủ nhân và tiểu chủ nhân sống sót!"

Cơ giáp Ngân Hồ cấp S do Bùi Chiêu Chu dùng những vật liệu cao cấp hàng đầu chế tác, thép làm từ lõi nora còn cứng rắn hơn cả kim cương, giá một tấn lõi nora đủ để mua một hành tinh tài nguyên nhỏ, độ cứng của cơ giáp Ngân Hồ có thể nói là đỉnh cao của cơ khí, ngay cả quân hạm vũ trụ cũng không thể sử dụng lõi nora trên quy mô lớn, chỉ có trốn trong cơ giáp cấp S mới có thể tránh thảm họa này.

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu nghiêm túc, dứt khoát tin vào lời nói của Ngân Hồ, nhanh chóng đi vào cơ giáp Ngân Hồ cấp S.

Lúc này chỉ còn dư lại mười lăm giây.

Thông qua màn hình hiển thị bên trong có thể nhìn ra đám mây nổ mạnh che phủ cả bầu trời, nuốt chửng nghiền nát các thiên thạch, ngôi sao và cả đám mây bụi trên đường đi của nó.

Phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách là khung cảnh tận thế.

Cho dù hiệu suất tính toán vượt trội đến đâu, trí tuệ nhân tạo phân tích hàng nghìn lần thì khả năng con người sống sót sau một vụ nổ như vậy cũng chỉ bằng không.

Ngân Hồ nghiến chặt răng: "Khởi động toàn bộ tính năng phòng ngự! Mở lá chắn năng lượng đến cực đại! Huy động nguồn năng lượng chính điều khiển Ngân Hồ, nhất định có thể sống sót!"

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu nghiêm túc, trong lòng nhanh chóng tự hỏi làm thế nào để tìm đường thoát: "Lá chắn năng lượng không đủ mạnh để chống chọi với vụ nổ cấp hành tinh, cần tìm chỗ ẩn nấp, chúng ta mau rời phi thuyền, tìm hành tinh gần nhất tránh nạn!"

Còn dư mười giây.

Sóng xung kích chưa đến, phi thuyền đã bị độ nóng cực cao cuốn vào, vỏ tan chảy, không ít người mơ màng chưa tỉnh đã bị thiêu chết trong nhiệt độ cực cao.

Nhìn những khuôn mặt sinh động trên phi thuyền, trong nháy mắt mất đi dấu hiệu sinh mệnh, ánh sáng mong manh trong nhãn cầu vỡ vụn.

Trong thảm họa cấp độ hành tinh này, tính mạng con người mỏng manh như một con kiến ​​bò qua. Tại nơi vũ trụ bao la này không thể so sánh với hành tinh thổ nhưỡng vĩnh viễn bất biến, thời khắc diệt vong cũng không phát ra tiếng động.

Chỉ có Bùi Chiêu Chu đỏ hoe mắt, khó khăn nhớ kỹ gương mặt bọn họ, nhưng rất nhanh thôi, mạng sống của anh cũng chẳng giữ được, cơ giáp phát ra cảnh cáo nhiệt độ cao, phi thuyền tan chảy rơi sắt lá. Điều khiển cơ giáp đi qua cửa khoang trong phi thuyền, nước thép nóng chảy phun trên cơ giáp, cảm trở sự linh hoạt của cánh tay cơ giáp.

Cơ giáp điên cuồng cấp tốc chạy!

Động cơ đốt trong bị thiêu đến đỏ, vẫn phải chạy!

Sáu giây.

Bùi Chiêu Chu ra khỏi phi thuyền.

Ba giây.

Lớp vỏ màu bạc ảm đạm của cơ giáp bị hòa tan, dùng tốc độ cực hạn ẩn sau một viên thiên thạch lớn gần nhất.

Một giây rưỡi.

Sóng xung kích truyền tới phi thuyền, trong nháy mắt phi thuyền đã mất đi một nửa, Bùi Chiêu Chu không dám quay đầu nhìn lại.

Không giây.

Phi thuyền bị nuốt chửng, như chưa từng có gì.

Giây tiếp theo…

Cơ giáp dựa lưng vào thiên thạch lớn, Bùi Chiêu Chu nhìn bầu trời đầy sao phía trước, phía sau thiên thạch từng chút một vỡ vụn, nhiệt độ cực nóng thiêu đốt cơ giáp, Ngân Hồ không ngừng tiêu thụ năng lượng duy trì lá chắn năng lượng, vừa vỡ vụn đã lập tức tổ hợp lại.

Sóng xung kích của vụ nổi cấp hành tinh lập tức đẩy cả người cả cơ giáp Bùi Chiêu Chu bay về phía trước hơn mười kilomet. Vỏ ngoài cơ giáp cấp S tan chảy, Bùi Chiêu Chu ngồi bên trong cơ giáp khẽ mở mắt, nước bị bốc hơi, đôi mắt khô khốc đỏ bừng không lưu lại được nước mắt, kim loại nóng bỏng tan chảy trên đỉnh đầu nhỏ giọt bên trong cơ giáp, khói đen ngay lập tức bốc lên.

Đám mây nổ quét sạch mọi thứ, vỏ ngoài cơ giáp bị nung thành một quả cầu cháy đen không xác định.

Trí não Ngân Hồ hao hết năng lượng, máy chủ bị cháy hỏng, còn muốn đi trước Bùi Chiêu Chu đang kéo dài hơi tàn trong cơ giáp.

Bùi Chiêu Chu không thể chớp mắt, trái tim như thiêu đốt tràn ra bi thương không thể ức chế, anh không thể có tiếng từ biệt với Ngân Hồ, còn có… Tư Hoài Tây, không chờ hắn tới được… Rất xin lỗi thai nhi trong bụng, còn chưa kịp xem lúc nó sinh ra.

Trước khi chết, thế giới đặc biệt yên tĩnh kỳ ảo.

Hồi ức chập chờn như cưỡi ngựa xem hoa.

Dưỡng khí trong cơ giáp sắp cạn, hít thở dần không thông, tầm nhìn mơ hồ không rõ, não thiếu oxy phát ra tiếng chuông báo động, Bùi Chiêu Chu khép hờ đôi mắt màu hổ phách, đồng tử dần mất đi ánh sáng.

Một đạo ánh sáng trắng nhẹ nhàng phát ra từ bụng Bùi Chiêu Chu, cố gắng duy trì hoạt động của tim và các cơ quan nội tạng, không ngừng chiến đấu, bảo vệ…

Âm thanh nhỏ yếu mơ hồ đang gọi.

Nhưng người nọ đã sớm không có phản ứng, sức nóng thiêu đốt lông mi anh.

【… Ba, ba, dậy… Dậy đi.】

Giọng nói ngây thơ non nót, giống một đứa bé mới sinh bi bô tập nói, khó khăn nói ra từng chữ một, lại vội đến cắn vào lưỡi.

【… Dậy đi, ba ơi… Không dậy, Tiểu Hoàng Đậu gọi ba khác… Đánh thức ba…】

【… Tỉnh dậy đi… Tiểu Hoàng Đậu không gọi ba thúi kia đến…】

Tinh thần lực nhỏ bé mới sinh không thể tồn tại quá lâu, nếu không phải dựa vào tinh thần lực Tư Hoài Tây lúc đầu để lại, sau khi lá chắn năng lượng biến mất, cơ thể Bùi Chiêu Chu đã sớm chịu đựng không nổi.

Nhưng chống đỡ được đến bây giờ, tinh thần lực cũng gần như cạn kiệt.

Nó ngây thơ gọi, muốn Bùi Chiêu Chu mau tỉnh lại, nhưng dần dần khi tinh thần lực hao hết, tim bắt đầu suy kiệt, yếu ớt đến độ không thể hô hấp.

Không nghe thấy tiếng tim đập hay tiếng hít thở, lần đầu tiên, nó ở trong bụng Bùi Chiêu Chu an tĩnh cực kỳ, cũng sợ hãi cực kỳ.

【Ba, nhanh thở đi… Nhảy nhảy… Không có tiếng, ba không còn nữa sao?】

Nó nôn nóng mà dùng đôi chân nhỏ bé đạp, muốn dùng phương pháp này để thu hút sự chú ý của Bùi Chiêu Chu, lúc trước mỗi lần nó nghịch ngợm đạp chân, ba sẽ dùng lòng bàn tay ấm vuốt ve bụng, nhiệt độ ấm áp làm nó cảm thấy rất thoải mái an tâm. Ba sẽ nói chuyện với nó, mặc dù ngay từ đầu nó không hiểu ba đang nói cái gì nhưng nó biết ba đang quan tâm, làm bạn với nó…

Làm sao không nghe thấy?

Có chút lạnh.

Nó buồn lắm, ba không để ý đến nó, một ba thúi khác cũng không còn nữa.

Nó ngây thơ cảm nhận được một luồng hơi lạnh, trực giác mách bảo nó, nếu không tìm ra cách thì ba sẽ hoàn toàn rời bỏ nó.

Nó bất lực, tinh thần lực của ba thúi dùng xong rồi, nó phải làm gì bây giờ?

Tinh thần lực nhỏ bé mới sinh như ngọn nến mờ trong đêm tối.

Nó hao hết tinh thần lực của mình, tiếp tục tiêu hao quá mức, rất khó chịu, nhưng nó vẫn tiếp tục, hoảng loạn chỉ dư lại một nguyện vọng.

【Giữ cho ba còn sống.】

Theo nguyện vọng ngày càng mãnh liệt, trái tim suy kiệt của Bùi Chiêu Chu đột nhiên bắt đầu đập trở lại.

Một đám chất lỏng ngưng tụ thành thiên thạch băng vừa hay va vào cơ giáp Bùi Chiêu Chu ở. Nhiệt độ giảm đột ngột làm ngừng quá trình hòa tan quả cầu kim loại đen, do đó cơ thể bị tổn thương của Bùi Chiêu Chu như được gãi đúng chỗ ngứa, giữ ở trạng thái hoạt động nhiệt độ thấp, tựa như liệu pháp chữa trị băng, làm cho trạng thái cơ thể Bùi Chiêu Chu không chuyển biến xấu hơn.

Nhưng như vậy vẫn không giải quyết được khủng hoảng, Bùi Chiêu Chu bị mắc kẹt trong cơ giáp sớm muộn cũng sẽ đói chết trong vũ trụ không người, phiêu đãng đến một ngày nọ trong vô số năng sau mới có người phát hiện.

Lại trùng hợp như vậy.

Cơ giáp bị sóng xung kích đẩy đến một hành tinh hoang vắng xa xôi ở phụ cận, sau một ngày trôi dạt ngoài vũ trụ, tình cờ bị chặn lại bởi phi thuyền vận chuyển rác được vận chuyển đến hành tinh hoang.

Bởi vì không bị hòa tan hoàn toàn, cơ giáp kim loại hình cầu như một cục rác lớn trôi nổi trong vũ trụ.

Chức năng làm sạch tự động của phi thuyền vận chuyển rác sẽ hút cục rác lớn này lên phi thuyền, vứt thành núi rác trên nhiều hành tinh rồi cùng lúc đổ vào bãi rác lớn ở hành tinh hoang.

Trên bãi rác ở hành tinh hoang có không ít người nghèo, không có hộ khẩu, phạm nhân đang chờ phi thuyền vận chuyển rác mỗi tháng một lần, dựa vào thu thập rác rưởi trên phi thuyền, phế phẩm, kim loại, linh kiện máy móc, đồ ăn kiếm chút tinh tế tệ, mua chút thuốc dinh dưỡng cấp thấp mà miễn cưỡng sống qua ngày.

Phi thuyền vận chuyển rác đổ rác từ trên cao xuống, lập tức chất thành ngọn núi cao chục mét, người xung quanh đều vây lại đoạt rác.

Cơ giáp bị nung thành quả cầu lăn xuống chân núi rác, không ít người cảm thấy rất hứng thú với cục sắt khổng lồ này, cầm cây búa cái kiềm muốn cạy ra.

Y Thừa Trạch bực bội đi từ núi rác ra, xe bay của gã vừa đúng lúc xảy ra trục trặc khi đi đến hành tinh hoang này.

Theo lý mà nói, chiếc xe bay gã mới mua không có khả năng xảy ra vấn đề gì, chỉ là trùng hợp như vậy, gã bắt buộc phải dừng ở nơi này, còn đúng thời gian phi thuyền vận chuyển rác đến, chiếc xe bay của gã suýt nữa thì bị chôn dưới núi rác luôn.

Y Thừa Trạch nhíu mày lại, ủng đen tùy tiện đạp lên một khối vật liệu máy móc phế thải, đôi mắt nâu nhìn núi rác, từ trong túi móc ra một điếu thuốc cao cấp.

Mùi vị nicotin nồng nặc pha với hương liệu phức tạp, là loại thuốc lá cao cấp không có khả năng có ở hành tinh hoang, làm những người đàn ông dựa vào tàn thuốc trong đống rác hút một ít nicotine rẻ tiền đều nhìn với ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Nhưng nhìn người đàn ông này một thân đồng phục bác sĩ màu trắng, nhìn kỹ có thể nhìn thấy áo sơ mi nâu bên trong, trên eo buộc một bộ dao y tế, quần tây ủng đen, đôi mắt nâu sẫm âm lãnh nhìn quét qua những người ngo ngoe rục rịch xung quanh, khóe môi câu ra nụ cười khinh miệt, pheromone cực mạnh của Alpha áp chế làm tất cả mọi người có mặt đều không dám manh động.

Alpha này không dễ chọc.

Y Thừa Trạch rất phiền, tình cờ gã phải làm một cuộc phẫu thuật, tuy rằng phần lớn người tìm gã chữa bệnh đều là những người không thể đưa ra ánh sáng, chết rồi còn có giá trị cho xã hội hơn là sống, nhưng ai bảo gã thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền.

Cho dù làm giải phẫu gì, làm phẫu thuật cho ai, gã cũng không từ chối.

Gọi liên lạc cho người bạn cũ nào đó hay tin, chắc là tên đó vẫn còn trên hành tinh hoang, đúng lúc muốn mượn tên đó xe bay.

Nhưng không ngờ khi nối máy xong, đầu bên kia lại bật lên âm thanh.

【Chú là bác sĩ?】

Đồng tử Y Thừa Trạch hơi ngừng, liếc nhìn cuộc gọi còn chưa thông, lập tức nheo mắt lại.

【Cứu cứu ba.】

Y Thừa Trạch nhếch mép cười nói: "Muốn tôi cứu người thì cứ đưa tiền."

【Tiền? Con không có.】

Nụ cười của Y Thừa Trạch lập tức nguội lạnh: "Không có tiền, mày nói cái gì trong đầu tao đó."

【Cứu ba, cứu ba!】

Theo âm thanh non nớt không ngừng lặp lại trong đầu, Y Thừa Trạch hoảng hốt nổi lên xúc động muốn cứu người, loại cảm xúc này không thể hiểu được, thân là bác sĩ, gã lập tức chẩn đoán tình trạng tinh thần hiện tại của mình không đúng.

Đôi mắt Y Thừa Trạch nheo lại một cách nguy hiểm: "Mày đang điều khiển não tao."

【Điều khiển? Điều khiển là gì, con chỉ mong chú có thể cứu ba.】

Trực giác Y Thừa Trạch mách cho gã biết, chủ nhân âm thanh non nớt này không nói gì, nhưng đến tột cùng thì làm sao có thể phát ra âm thanh trong đầu gã.

Y Thừa Trạch thử nói lời khách sáo, bắt chước nụ cười của một nhân cách khác, hiền lành giả dối cười hỏi: "Nghe giọng của nhóc, xem ra nhóc còn rất trẻ, muốn ta cứu người thì cũng phải cho ta biết nhóc là ai chứ?"

【… Con tên Tiểu Hoàng Đậu, nếu chú còn không cứu người, con sẽ tức giận.】

Ngay khi sự tồn tại kia tức giận, đầu óc Y Thừa Trạch liền ong ong kêu vang, lòng tốt muốn cứu người mãnh liệt dâng trào, làm nhân cách tà ác của gã muốn nôn.

"Dừng dừng dừng! Ta cứu còn không được sao?"

Y Thừa Trạch thở hổn hển mấy hơi, một bên nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Hoàng Đậu đi vào núi rác, một bên phun tào nói: "Nhóc không nên tên đậu nành nhỏ, nên gọi là đậu nổ nhỏ thì hơn, đụng một cái liền tức giận."

* Phun tào: một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

【Nhưng đây là tên của con.】

"Cha mẹ nhà ai sẽ đặt cho con nhà mình cái tên tùy tiện vậy, nói xem, nhóc là trẻ con sao?"

【Không cho phép nói xấu các ba, con không phải trẻ con, con là em bé!】

Y Thừa Trạch phụt một cái cười ra tiếng: "Nhóc còn là em bé, nhóc cũng phải mấy tuổi rồi, lại còn em bé, ha ha ha ha ——"

【Mấy tuổi? Chưa sinh ra tính là bao nhiêu tuổi, mới sáu tháng tuổi thôi.】

Y Thừa Trạch nói thầm trong lòng, còn mới sáu tháng tuổi, nghĩ mình còn là trẻ con nằm ngốc trong bụng mẹ hay ba gì sao?

【Đúng vậy, con nằm ngốc trong bụng ba.】

Y Thừa Trạch đột nhiên ý thức được lời vừa rồi mình còn không có nói ra, kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ thử hỏi: "Nhóc có thể nghe được lời nói trong lòng của ta?"

【Lời nói trong lòng cái gì, không phải chú vẫn đều đều nói chuyện với con sao? Âm thanh bên ngoài quá ồn, rất nhiều người đang nói chuyện, tiếng ồn làm tai con nhức hết cả lên.】

Y Thừa Trạch bắt được trọng tâm thâm ý, có năng lực đặc biệt khác với người thường, em gái đã mất tích của gã cũng có.

======

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv