Bạch Hoài Ngọc nhìn một mảnh chân tình của Ứng Dao, cái trán trắng nõn hiện rõ một cục u đỏ, đôi mắt ẩm ướt lại ngượng ngùng sáng rõ nhìn cậu, đầu mũi ửng đỏ, một chút cũng không giống Alpha, ngược lại giống con nai vô tội bị quả bóng tuyết ném phải.
Trên đời này thật sự có một Alpha vụng về khóc vì yêu nha, quả thật là sỉ nhục Alpha.
Ánh mắt Ứng Dao sáng lên, giọng điệu vui vẻ nói: "Cậu cười kìa Bạch lão sư! Có phải cậu không còn tức giận nữa không!"
Cười?
Bạch Hoài Ngọc theo bản năng nghiêng đầu nhìn bản thân mình trong gương trang điểm, nét tối tăm lạnh nhạt trên mặt còn hiện lên hình cung khóe miệng chưa tan kịp, trong phút chốc giống như từ trong đám mây đen cạy ra một khe hở, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong hắc ám âm lãnh làm người ta không biết phải theo bên nào.
—— Tại sao tôi có thể cười như vậy?
Đối với loại Alpha ngu xuẩn như Ứng Dao, cậu hẳn phải hung tợn cười nhạo cô chứ không phải lộ ra nụ cười 'kỳ quái' đến như vậy…
Bạch Hoài Ngọc lập tức trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôi không có cười, là cô nhìn lầm thôi."
Nếu Bạch lão sư đã nói mình không cười, Ứng Dao dùng sức gật đầu: "Ừ, cậu không cười!"
Bạch Hoài Ngọc nghẹn khí, nếu không phải biết Alpha nữ này thật sự là một đứa ngốc bạch ngọt, cậu sẽ nghi ngờ có phải cô đang châm chọc cậu không.
Bạch Hoài Ngọc ngạo mạng uy hiếp nói: "Nếu không có việc gì thì cô đi ra ngoài đi, nhưng chuyện xảy ra ở phòng nghỉ hôm nay cô không được nói với bất cứ ai, hiểu không?"
Ứng Dao vội vàng gật đầu, cười đến ngọt ngào, nói: "Hiểu rồi hiểu rồi! Vậy Bạch lão sư chịu nhận quà xin lỗi của tôi sao? Tôi đã phải mất rất nhiều công sức để tự mình làm được đó."
Bạch Hoài Ngọc lúc này mới chú ý đến hộp quà nhỏ dùng tơ lụa thắt nơ bướm, khẽ nhướng mày, không để ý gì mở ra xem.
Xét khẩu vị thô tục của loại phú nhị đại nhà giàu mới nổi như Ứng Dao, chắc chắn lại là một ít lễ vật đắt giá, đến nỗi Ứng Dao nhắc tới cô tự mình làm ra, Bạch Hoài Ngọc chỉ cười lạnh, cậu mới không tin những lời Alpha thuận miệng nói ra.
Kết quả mở quà ra, một hộp thức ăn xinh đẹp sạch sẽ chứa sáu cái bánh viên xanh mượt tròn trịa nóng hổi làm không khí tràn ngập hương cỏ tươi mát lại chua xót.
Bạch Hoài Ngọc cứng đờ nắm chặt hộp thức ăn, gân xanh trên tay ẩn ẩn lộ ra, đôi mắt lạnh băng bén nhọn từ trước đến nay giống như bị đập phá, đồng tử co rút không ngừng.
"Đây là… cái, gì?"
Hai mắt Ứng Dao sáng ngời, nói: "Bánh cỏ dại đó!"
Bạch Hoài Ngọc đương nhiên biết đây là cái gì, nhưng vì sao nó lại xuất hiện ở chỗ này!
Ứng Dao vui sướng tiếp tục nói: "Thời điểm Bạch lão sư mới xuất đạo không phải có một bài phỏng vấn sao hỏi món ăn cậu yêu thích nhất là gì sao? Cậu nói là một loại bánh làm từ cỏ dại. Tuy rằng bài phỏng vấn sau đó cậu đổi một món ăn khác nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ở bài phỏng vấn trước là thật sự muốn ăn bánh cỏ dại. Tôi cố ý tìm hiểu bánh cỏ dại làm như thế nào, để có được loại cỏ có thể ăn được tôi còn đi đến cánh rừng ở ngoại ô phía tây để hái chúng nữa."
Bạch Hoài Ngọc cảm thấy hai tai vang đầy tạp âm oang oang ong ong làn cậu mơ hồ không nghe rõ được âm thanh bên ngoài, chỉ nghe được giọng nói ngây thơ vui vẻ ngọt ngào của Ứng Dao nói, giống như một con chim sẻ nhỏ vô tư vô lự hót ríu rít.
—— Ứng Dao, cô ta biết loại bánh cỏ dại này đại biểu cho cái gì không?!
Làm sao một phú nhị đại nhà giàu mới nổi cơm áo vô lo như cô có thể hiểu, bánh cỏ dại đối với cô chỉ là một món đồ ăn mới lạ thử lúc nhàn rỗi nhàm chán, nhưng đối với cậu mà nói…
Đây là món ăn cậu mong chờ nhất khi còn nhỏ trong lúc khuất nhục khốn quẫn, chạy đến mảnh rừng nhỏ ở ngoại ô phía tây, cùng mẹ khom lưng hái những thứ cỏ có thể ăn, thỉnh thoảng nhặt được một ít nấm cùng quả dại cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Không cần phải ăn mấy thứ thuốc dinh dưỡng rẻ nhất, trở về căn phòng nhỏ tan hoang, mẹ nhỏ giọng dịu dàng nói chuyện với cậu, một bên nhào bột mì làm bánh cỏ dại cho cậu, một mẻ bánh cỏ dại mới ra lò cũng nóng hầm hập như vậy, khói trắng phả lên, trong nháy mắt, vị đắng của bánh xóa không được dâng lên trong lòng.
Nhưng khi còn nhỏ cậu vẫn ăn đến vô cùng ngon miệng, vị đắng của cỏ mang theo mùi hương thanh mát, không ngừng nhai nuốt gạo nếp dai, tản ra vị ngọt đặc biệt của gạo.
Bạch Hoài Ngọc nhìn bánh cỏ dại hiện giờ cậu khinh thường, ánh mắt tối nghĩa phức tạp.
—— Nhưng cậu đã không còn là… đứa nhỏ có thể thỏa mãn với việc ăn bánh cỏ dại nữa rồi.
Ứng Dao thật cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt Bạch lão sư hiện tại cúi xuống làm cô lo lắng, là không thích phần quà này sao? Hay là cảm thấy cô làm không được vệ sinh?
Ứng Dao lấy hết can đảm nói: "Cậu yên tâm đi Bạch lão sư, tôi đã đi tìm đầu bếp cao cấp hỏi qua, loại cỏ dại này cũng có thể ăn, lúc làm tôi lúc nào cũng mang bao tay, đảm bảo vệ sinh sạch sẽ!"
"Cô đi đi."
"Hả?"
Bạch Hoài Ngọc âm trầm nhìn thoáng qua Ứng Dao: "Tôi tha thứ cho cô."
Ứng Dao lẽ ra phải cao hứng nhưng nhìn đến thần sắc Bạch lão sư lập tức lạnh nhạt cùng bài xích, trong lòng không hiểu sao chua xót, nhịn không được nhiều lời hỏi một câu: "Bạch lão sư, cậu không khỏe sao?"
Bạch Hoài Ngọc: "Tôi rất tốt, chưa từng tốt đến thế."
Cho đến khi Ứng Dao đi rồi.
Người đại diện Bạch Úc Tế chạy đến trông chừng, hỏi: "Ứng Dao cho cậu đồ tốt gì?"
Bạch Hoài Ngọc cười đến lạch cực, chỉ vào sáu viên bánh cỏ dại trên bàn không đáng một xu, nói: "Là nó đó."
Người đại diện Bạch Úc Tế nhìn lướt qua liền không có hứng thú, đáy mắt hơi sợ hãi mà nhìn đường đệ này của y, hỏi: "Vậy chuyên kia suy xét thế nào rồi? Tôi với cậu là cùng hội cùng thuyền, nếu đắc tội Bạch gia và công tước Barcelona cũng không phải việc có thể đơn giản giải quyết, tốt hơn hết là tránh xa ra một chút, rời khỏi đoàn làm phim này."
Bạch Hoài Ngọc đột nhiên lạnh giọng hỏi: "Vì sao tôi phải rời đoàn làm phim này?"
Người đại diện Bạch Úc Tế buồn bực nói: "Chẳng lẽ cậu có bản lĩnh đối phó Bùi Chiêu Chu?! Hắn chính là Alpha cấp A, pheromone của cậu không khống chế được Alpha cấp S đi!"
Ánh mắt Bạch Hoài Ngọc tàn nhẫn: "Ai nói không làm được."
Người đại diện Bạch Úc Tế sửng sốt, chần chờ nói: "Cậu còn có biện pháp khác sao?"
Bạch Hoài Ngọc cười đến thấm: "Không phải chỉ là câu dẫn Alpha sao, Bùi Chiêu Chu cũng là Alpha, vì sao tôi không thể câu dẫn?"
"Anh chuẩn bị thuốc kích dục Omega, nồng độ pheromone khi phát tình dày gấp mấy lần bình thường, cho dù là Alpha cấp S cũng sợ rằng không thể dễ dàng chống cự được, chỉ cần nghiện pheromone của tôi một chút thôi, sau này hắn muốn trốn cũng trốn không thoát."
Người đại diện Bạch Úc Tế cả người lạnh run, khiếp sợ nhìn đường đệ u ám vặn vẹo, hoàn toàn trở thành một con rắn độc điên cuồng tự cắn.
* Hiện tượng rắn tự nuốt đuôi mình là do tập tính săn mồi của chúng nhưng cũng vì vậy mà chúng chết, hay còn được gọi là ăn đuôi tự sát.
Cần biết rằng loại thuốc cấm làm Omega rơi vào kỳ phát tình, cực kỳ có hại với thân thể, một khi kỳ phát tình bắt đầu thì nhất định phải bị Alpha đánh dấu mới có thể kết thúc.
Mỗi ngày tin tức xã hội đưa tin Omega trong kỳ phát bị Alpha cưỡng chế đánh dấu không biết có bao nhiêu. Sau đó Omega bị hại muốn tới bệnh viện tẩy đi pheromone của Alpha, giải phẫu loại bỏ pheromone đối với Omega phải nói là cực kỳ thống khổ, nếu hơi vô ý chút thì tuyến sinh dục sẽ bị hủy mất, mà độ khó của việc giải phẫu Omega hoàn toàn bị đánh dấu thì tăng theo cấp số nhân.
Người đại diện Bạch Úc Tế hoảng loạn nói: "Bạch Hoài Ngọc, cậu điên rồi sao, nếu cậu bị đánh dấu, Bạch gia cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."
Bạch Hoài Ngọc cười lạnh: "Bạch gia? Bọn họ mới không quản tôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không bị đánh dấu thành công đâu."
Người đại diện Bạch Úc Tế thật sự sợ Bạch Hoài Ngọc, vốn dĩ là một Omega nhu nhược, gặp kỳ phát tình thì sao có thể chống cự được Alpha cuồng loạn.
"Không được, mệnh lệnh Bạch gia đưa ra là để tôi giám sát cậu, Bạch Hoài Ngọc, cậu không thể nổi đơn mà tùy ý làm bậy, hủy hoại kế hoạch của Bạch gia."
"Kế hoạch? Đây không phải việc mà Bạch gia bảo tôi đi làm sao?"
"Nhưng, nhưng làm vậy quá nguy hiểm!"
Đôi mắt đen bóng của Bạch Hoài Ngọc tràn ngập ác ý, như là sắp sửa đem người ta kéo vào vực sâu bất cứ lúc nào: "Anh yên tâm đi, Bạch gia sẽ không để tôi bị người khác đánh dấu. Thân thể tôi đã sớm bị phẫu thuật cải tạo qua, không có cách nào để Alpha đánh dấu hoàn toàn, bằng không anh cho rằng làm sao tôi có thể che giấu được pheromone?"
Người đại diện Bạch Úc Tế ánh mắt sợ hãi không nói nên lời, nghe được tin này, sau lưng úa ra mồ hôi lạnh, thà rằng không bao giờ biết được, y chỉ nghe lệnh của Bạch gia, đối với những thủ đoạn âm hiểm xấu xa, y không có can đảm để biết.
Bạch Úc Tế run run cánh môi, giọng run rẩy hỏi: "Tại sao lại như vậy? Cậu không phải tiểu thiếu gia Bạch gia sao? Làm sao họ có thể thực hiện ca phẫu thuật đó với cậu…"
Bạch Hoài Ngọc đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo, cũng không có giải thích.
Phòng nghỉ yên lặng một hồi, Bạch Úc Tế giống như nhận mệnh, thở dài nói: "Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Vậy ở lại đoàn phim đi, có lẽ là Bùi Chiêu Chu hỗ trợ bạn tốt của hắn ở công ty Tinh Ngu kia, không nhất định sẽ gặp lại Bùi Chiêu Chu… Cậu cũng không cần nghĩ quá nhiều, mệnh lệnh từ gia tộc cứ để thuận theo tự nhiên đi…"
"Đúng rồi, mấy cái bánh cỏ dại này có cần tôi vứt giúp cậu không?"
Bạch Hoài Ngọc liếc liếc mắt nhìn bánh màu xanh đã nguội lạnh trên mặt bàn, lại nhớ tới Alpha nữ ngu ngốc kia, lãnh đạm mà nói: "Không cần, cứ để như vậy đi."
Bạch Úc Tế nghi hoặc nhíu mày: "Ngày thường cậu cũng không ăn thứ như vậy, vậy cậu định để đến khi nào?"
Ngón tay Bạch Hoài Ngọc đập nát bánh cỏ dại, bánh viên xanh tròn vo bị nghiền thành bùn xanh, móng tay trắng bệch nhuộm thành màu xanh đen, bệnh hoạn mà cười: "Để tới hư thối mốc meo, bốc mùi hôi thối mới thôi."
Bạch Úc Tế thấp giọng lẩm bẩm một câu 'có bệnh'.
- ------------------------------------
Bởi vì diễn viên chính là Bạch Hoài Ngọc vô tình bị thương, việc quay chụp bị đình trệ, đạo diễn Lâm dự định sẽ quay tới các nhân vật còn lại trước.
Cảnh quay buổi chiều của Tư Hoài Tây là cảnh đầu tiên, quay đến thập phần thuận lợi, qua mấy giờ là có thể rời đi.
Trước khi đi, đạo diễn Lâm bảo hắn về nhà luyện tập chơi【Chiến trường Tinh Hà】một chút, cảnh quay phía sau cần dùng đến. Biết được trong nhà Tư Hoài Tây không có khoang mô phỏng trò chơi, ông vô cùng hào phóng lấy từ mấy chục khoang mô phỏng trò chơi tồn kho ở đoàn làm phim đưa cho hắn, dù sao cũng không tốn tiền của đoàn làm phim, là đồ do nhà đầu tư cung cấp.
Tư Hoài Tây trực tiếp đem đi khoang mô phỏng trò chơi, khoang mô phỏng trò chơi nặng gần một tấn trong tay hắn như đang xách một cân trứng gà, xem đến người trong đoàn làm phim nghẹn họng nhìn trân trối.
"Sức mạnh của Beta lớn như vậy sao?"
"Tôi không biết, nhưng có một người em họ bà con xa là quân nhân Đế Quốc, nghe nói sức lực cực hạn của Alpha cấp cao có thể làm được vậy, Alpha cấp A thông qua rèn luyện khắc nghiệt từ quân đội có thể nâng được quả tạ tám trăm cân."
Tư Hoài Tây không biết sau khi hắn đi, đoàn làm phim phía sau sôi nổi nghị luận, chờ đến khi hắn về nhà, nhìn máy truyền tin cả ngày không có thông báo, bất mãn nhướng mày, chủ động gọi qua cho bên A của hợp đồng.
Bùi Chiêu Chu lái xe đến bệnh viện, đột nhiên máy truyền tin kêu lên, nhìn lướt qua tên người gửi, trong lòng lộp bộp rơi, đột nhiên nhớ tới hôm nay quên gọi cho Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu chột dạ nhấc máy nghe: "Alo."
Tư Hoài Tây cười nói: "Bùi ca, anh đang ở đâu? Chìa khóa em đánh xong rồi, đêm nay anh có đến nhà em không?"
Bùi Chiêu Chu nhíu mày, anh nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói anh đang trên đường đi đến khoa phụ sản để khám thai sao…
Đành phải giả bộ làm một bá đạo tổng tài lãnh khốc vô tình, Bùi Chiêu Chu ho nhẹ môt tiếng, hai tai nóng lên, nói với chim hoàng yến quá mức nhiệt tình mạnh mẽ kia: "Ừ, đêm nay đến nhà cậu."
======
Lời editor: Mình thật sự xin lỗi rất nhiều ạ. Chuyện là hôm chủ nhật mình có lên bản thảo rồi nhưng bữa đó lu bu đủ thứ hết nên mình quên không đăng, hôm qua thì bận kiểm tra đủ thức thành ra cũng quên bén mất. Sáng nay ngủ dậy mới phát hiện chưa cập nhật chương mới ạ.