Đoàn phim tập trung đầy đủ, mọi người cùng nhau cúng lễ, mở máy quay, chính thức bắt đầu chuỗi ngày gắn bó với đoàn phim này.
Mặc kệ sóng gió ngoài kia, các diễn viên ở trong đoàn đều khá kính nghiệp và thân thiện với nhau. Dù cho nhân vật chính của cuộc tranh luận có xuất hiện trước mặt họ.
“Cậu là người trẻ nhất đoàn nhỉ?” Một diễn viên đàn anh mỉm cười, đưa cho cậu chai nước: “Đừng lo, cứ thoải mái. Chuyện ngoài kia cứ kệ bọn họ khua môi múa mép đi!”
Cổ Tinh Vân nhận chai nước, gật gật đầu trông có vẻ cực kỳ quyết tâm: “Cảm ơn anh ạ, em sẽ cố gắng chứng minh cho mọi người thấy bằng diễn xuất của mình.
Vui nhất thời thì có đó, nhưng vừa thấy ánh mắt của Lục Nguyên Minh không biết sao nụ cười trên môi cậu lại trở nên cứng đờ. Hắn vẫn vậy, thần thái ung dung, nụ cười như có như không trên môi, vậy mà Cổ Tinh Vân lại thấy mình bị nhìn đến lạnh cả sóng lưng.
Cậu chuồn êm vào phòng hóa trang, để nhân viên đoàn phim trang điểm cho mình.
Sau khi hóa trang xong, tất cả diễn viên tập trung quanh đạo diễn Lý Hoài Dương nghe ông căn dặn. Ông nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy Cố Tinh Vân, cười cười bảo:
“Đây là cảnh quay đầu tiên của chúng ta. Mọi người cố gắng không NG nhé. Tôi muốn tất cả bắt đầu và kết thúc đều tốt đẹp.” Giọng ông khá trầm, đặc biệt có cảm giác quyền lực, hạ giọng một chút đã lan tỏa được sự nghiêm túc, cũng như yêu cầu của mình khắp cả đoàn.
Cổ Tinh Vân hít sâu, tự nhủ phải thật cố gắng để không làm đạo diễn hay bất kỳ ai thất vọng. Đây là cơ hội lớn, cậu không thể để những lời đồn ngoài kia làm lu mờ chính nỗ lực của mình được.
Lý Hoài Dương ngồi trước màn hình theo dõi, dùng sức hô to “Action”.
Không gian phòng bệnh lạnh lẽo, ánh sáng trắng xóa từ trần nhà phản chiếu xuống những bức tường xanh nhạt mang lại cảm giác cô lập đến nghẹt thở.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn, xen lẫn với âm thanh khe khế vang lên từ hành lang xa xa.
Cổ Tinh Vân mở mắt. Ánh sáng từ đèn trong phòng khiến hai mắt cậu khế nheo lại, đôi mắt xanh nhạt lộ rõ vẻ mơ hồ.
Trần nhà trống trải như một trang giấy trắng, chẳng có gì quen thuộc, tựa như trí nhớ của cậu lúc này.
Cậu đưa tay lên đầu, nơi đau nhói như có hàng nghìn mũi kim châm. Bàn tay có gắn ống truyền dịch sờ vào lớp băng trắng quấn quanh trán, lòng ngập tràn cảm giác bối rối.
“Sao mình lại ở đây?” Giọng cậu khe khẽ vang lên, lạc lõng đến mức chính bản thân cậu cũng cảm thấy thật xa lạ.
Một bóng người cao lớn đột nhiên bước vào phòng, ánh sáng từ khung cửa hắt lên người hắn, khiến mọi thứ mờ ảo như trong giấc mơ. Khi hắn đến gần hơn, khuôn mặt hiện rõ trước mắt cậu.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, đôi mắt nâu lạnh mang theo biết bao cảm xúc khó nói thành lời.
Hai mắt Cổ Tinh Vân sáng lên. Bản năng cơ thể đã thôi thúc cậu lên tiếng, như thể người trước mặt chính là mảnh ghép duy nhất mà cậu còn nhớ được.
“Mục Thần..”
Lục Nguyên Minh khựng lại. Hắn nhìn Lý Hòa do Cổ Tinh Vân thủ vai vô cùng lạnh nhạt, như thể họ là hai người xa lạ chứ chẳng phải mối quan hệ thân thuộc nào khác.
“Em còn nhớ tôi?”
Cổ Tinh Vân gật đầu, đôi mắt trong veo đầy tin tưởng nhìn hắn: “Anh là người yêu của em mà... sao em có thể quên anh chứ?” (s)
Không khí như đông đặc. Lục Nguyên Minh nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua sự đau khổ. Hắn siết chặt tay lại, cố giữ bình tĩnh, nhưng khỏe môi lại khế cong lên, cổ làm ra vẻ khinh thường người mình yêu.
“Lý Hòa, em thực sự không nhớ gì sao? Không nhớ cả lý do chúng ta chia tay à?... Chính em đã bỏ rơi tôi mà"
Ống kính bắt trọn biểu cảm tinh tế trên mặt hắn.
Lý Hoài Dương mỉm cười, cảm thán: “Bọn họ hiểu rõ nhân vật rồi.”
So với vẻ bi thương của hắn thì nụ cười trên môi Cổ Tinh Vân lại quá mức đối lập, khi nghe được lời hắn nói, khóe môi kia cũng trở nên cứng đờ. Cậu sững người hẳn ra, bắt đầu chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
“Chia tay? Em không nhớ... Không thể nào, Mục Thần, em yêu anh như vậy.. sao có thể nói lời chia tay”
Câu nói ấy như mũi dao ghim sâu vào lòng Lục Mục Thần. Hắn quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ giọng nói thật bình thản:
“Đừng nói những lời đó, Lý Hòa. Em mất trí nhớ, nhưng tôi thì không.
Cổ Tinh Vân cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Dường như có thứ gì đó bị lãng quên, nhưng cũng chính là thứ cậu không ngừng cố gắng níu kéo kia.
Cậu cảm thấy sợ hãi, khẽ run rẩy hỏi hắn, giọng nói nhỏ bé như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi.
“Mục Thần, tại sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ? Anh không còn thương em nữa sao... anh ơi, anh đã nói sẽ luôn thương yêu em cơ mà."
“Tôi yêu em... nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, tạm biệt. Em còn sống, còn khỏe mạnh là tốt rồi.”
Lục Nguyên Minh rơi lệ, chẳng qua hắn đã quay lưng đi, bước ra khỏi phòng, để lại Lý Hòa đáng thương vẫn còn ngồi trên giường bệnh, tay bám chặt lấy chiếc chăn trắng, đôi mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn theo bóng người thương.
Cảnh diễn kết thúc.
Lý Hoài Dương nhìn Lục Nguyên Minh đã nhanh chóng quay lại bộ dáng thảnh thơi như ngày thường, vui vẻ tán thưởng: “Không mời được cậu đóng hơn bốn năm rồi, cuối cùng cũng được xem lại kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của ảnh đế”
Lục Nguyên Minh xua xua tay, bảo ông đừng tâng bốc mình quá, hắn bình thường thôi.
Lý Hoài Dương cũng muốn khen diễn xuất nổi bật của Cổ Tinh Vân, chẳng qua cậu vẫn là một bộ dáng chìm đắm trong nhân vật kia.
“Chuyện này... cậu ấy như vậy không tốt lắm.”
Lục Nguyên Minh đi đến, bỏ lại cho ông vài lời: “Không sao, tôi sẽ khiến em ấy thích nghi tốt với nghề của mình.
Lục ảnh để không nói, thật ra hắn cũng bị bạn nhỏ kéo nhập diễn.
Với cả ba tiếng kia là là lời thật lòng chứ chẳng phải chỉ đơn thuần là một câu thoại hắn buộc phải nói.
Khi nghe Cổ Tinh Vân gọi “anh ơi”, hắn đã nghĩ ngay đến cách bạn nhỏ luôn gọi hắn mỗi khi chỉ có hai người.
Trái tim cũng nhói lên đôi chút, nhưng hắn vào nghề đã lâu. Biết rõ bản thân diễn xuất chỉ là nhập vai trong nhất thời, sẽ không khiến bản thân chìm sâu vào nó. Còn Cổ Tinh Vân thì không, bạn nhỏ là kiểu dễ bị cảm xúc của mọi người ảnh hưởng, nói chi cậu lại nghiêm túc nghiên cứu nhân vật như vậy.
Đồng cảm là tốt, nhưng nó cũng là một nhược điểm nguy hiểm đối với một diễn viên.
Các vai diễn khác trong đoàn hầu hết đều là những tiền bối trong nghề, thấy hắn thân thiết với Cổ Tinh Vân cũng không lời ra tiếng vào nhiều. Họ chỉ coi trọng sự nghiệp làm nghề của mình, việc của người khác không liên quan đến họ.
Cổ Tinh Vân có vẻ đã ổn định hơn chút, cậu mở chai nước trợ lý đưa, uống một ngụm to, rồi ngoan ngoãn để stylish dặm lại lớp trang điểm nhẹ trên mặt mình.
“Nhóc ngốc.”
“Anh..... a em xin lỗi. Nhận ra bản thân vô thức ôm lấy người vừa đến trước mặt nhiều người như vậy, Cổ Tinh Vân bối rối, nhanh chóng nói như cách họ vẫn luôn diễn ban nãy.
“Em sợ cảm giác bị anh bỏ rơi.
Lục Nguyên Minh mỉm cười dịu dàng, là bộ dáng mà công chúng luôn quen thuộc, nhưng cái xoa nhẹ trên tóc cậu khiển Cổ Tinh Vân cảm giác rằng, đây là hành động thật sự hắn muốn làm với cậu.
“Không bỏ rơi em, mãi luôn như vậy. Lục Mục Thần rất yêu Lý Hòa.
Còn hắn thì yêu bạn nhỏ.
Tác giả có lời muốn nói.
Sắp rồi, sắp yêu rồi. Nhưng mà để ở bên nhau thì chưa đâu kkk.