Ánh nắng nhạt màu chiếu qua cửa sổ phòng bạn nhỏ, cậu vừa chạy bộ về đã vội chạy lên phòng. Ngồi giữa đóng kịch bản được gửi đến từ nhiều đoàn phim, cậu ngỡ ngàng nói chuyện điện thoại với Trần Hạo.
“Cái này cũng quá nhiều rồi đó anh”
Trần Hạo hết đi chỗ này, lại đến chỗ kia xem xét hợp đồng đại diện giúp cậu, hoàn toàn không rảnh tay, ngược lại nghệ sĩ nhà anh lại đặc biệt nhàn.
“Không nhiều đâu, anh lọc bớt rồi, em cứ chọn cái nào em thích là được, đi thử vai rồi vào đoàn mới luôn. Có khá nhiều kịch bản phim truyền hình hay, nhưng nếu em thích đóng phim điện ảnh hơn thì cũng có vài bộ đẩy"
Trần Hạo có vẻ đang bận, Cổ Tinh Vân nói tạm biệt với anh rồi lại ngồi hoang mang với đống kịch bản nọ.
Khuôn mặt nhỏ hơi cau lại, đôi mắt xanh biếc khẽ động mỗi khi cầm một quyển lên xem rồi lại đặt xuống. Việc chọn lựa kịch bản đúng là chẳng khác nào đi qua mê cung, mà cậu chẳng có nhiều kinh nghiệm để đưa ra quyết định tốt nhất.
Tiếng gõ cửa vang lên, bụng cậu dường như cũng bắt đầu đánh trống, hẳn là quản gia Trần đem sữa và bữa sáng lên cho cậu. Nhưng khi cánh cửa bật mở, bước vào phòng lại là bóng dáng không thể nào quen hơn với cậu. Hắn một tay bưng bữa sáng, tay kia chậm rãi đóng cửa lại, vô cùng tự nhiên đi đến chỗ cậu.
“Anh, hôm nay anh không đến công ty ạ?"
Cổ Tinh Vân ngạc nhiên, giọng điệu cũng pha chút bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn. Cậu đã không gặp Lục Nguyên Minh một tuần vì công việc của hắn rồi.
Hắn ngồi xuống sofa, thoải mái như ở phòng của chính mình: “Ừ, công ty không có gì quan trọng nữa. Nghe Trần Hạo nói nhóc đang bận rộn chọn kịch bản mới nên tôi qua xem thế nào.
Đưa cốc sữa cho cậu, Lục Nguyên Minh tiện tay cầm một quyển kịch bản lên xem.
“Đồng bộ này đi.” Hắn đưa kịch bản cho Cổ Tinh Vân, giọng điệu không cho phép bàn cãi, vô lý hết sức.
“Mảnh vụn ký ức?” Cậu ngẩn người, lật lật vài trang rồi khẽ nhíu mày nói: “Nhưng mà... bộ này có tuyến tình cảm đó anh. Anh từng nói em diễn tình cảm không tốt còn gì?”
Cậu bĩu môi, cảm thấy người này nhận xét cực kì không đúng về mình, rõ ràng ai cũng bảo cậu diễn tình cảm bằng mắt ổn mà. Lục Nguyên Minh cứng họng, vốn nói thế để bạn nhỏ không đóng phim tình cảm với người khác, thế mà giờ lại như hắn tự bê đá đập chân mình.
Lục ảnh để không đáp ngay, chỉ hơi nhếch khóe môi, ánh mắt có vài phần trêu chọc: “Tôi từng nói thế à?” Hắn cúi người, ghé sát vào mặt cậu, ngữ điệu nửa đùa nửa thật: “Chắc là nhóc nhớ nhầm thôi. Tin tôi đi, bộ này hợp với em lắm.”
“Nhưng vai diễn này yêu cầu một Omega hoặc Beta cơ mà.”
Bị đôi mắt thâm sâu của người nọ nhìn chằm chằm, Cổ Tinh Vân thoáng đỏ mặt. Cậu không có chính kiến liền gật đầu, quyết định dành cả đêm nghiên cứu kịch bản để chuẩn bị cho buổi thử vai hai ngày sau.
Nếu Lục Nguyên Minh có đuôi, chắc chắn Cổ Tinh Vân sẽ thấy được bộ dáng cung của đuôi vì vui vẻ của hắn. Sói xám vừa lừa được cứu nhỏ nên đặc biệt vui vẻ, nhìn bạn nhỏ ăn xong liền trở về phòng tiếp tục làm việc của mình.
Hai ngày sau, bạn nhỏ sẽ biết hắn tặng mình bất ngờ gì.
Cổ Tinh Vân chuẩn bị thật kĩ càng trước khi đến, phong cách ăn mặc có phần năng động thoải mái, vô cùng phù hợp với vai diễn cậu sắp thử. Bước vào hiện trường thử vai với một chút căng thẳng, nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua dàn ban giám khảo, vẻ mặt suýt chút nữa đã thay đổi ngay tức thì.
Ở vị trí trung tâm, Lục Nguyên Minh đang ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt điềm nhiên như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt.
Bảng tên càng làm cho Cổ Tinh Vân nói không nên lời.
Nam chính 1: Lục Mục Thần.
Không phải người ta bảo ảnh để mỗi năm chỉ đóng một bộ phim à? Vậy cái vị rất bận trong miệng bọn họ đang ngồi trước mặt cậu là ai vậy?
Ánh mắt Cổ Tinh Vân chỉ lướt qua Lục Nguyên Minh đúng một lần. Cậu tự nhắc nhở chính mình, đây là nơi đông người, không thể tỏ ra quá thân thiết với hắn.
Alpha cúi đầu lễ phép chào ban giám khảo và các ứng viên khác, làm như không hề quen biết cái người đang ngồi ở trung tâm với vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười kia.
Anh ấy cười cái gì chứ!? Nhìn mình khó xử vui như vậy sao?
Không để lộ cảm xúc, không để người khác nghi ngờ, chính là một trong những bài học đầu tiên mà Diệp Ân đã dạy cho cậu rất kỹ. Nhưng mà, khi ảnh để họ Lục ngồi ở vị trí soi xét mình, cậu phát hiện bản thân căng thẳng hơn cả khi đối diện với rất nhiều khán giả.
Buổi thử vai bắt đầu, Cổ Tinh Vân tỉnh dậy trên giường bệnh, vẻ mặt cậu nghệch ra vì một mảng trí nhớ rời rạc trong đầu mình. Beta bối rối tìm kiếm một ai đó quen thuộc, đôi mắt xanh biếc như ẩn giấu cả trời thu, ánh nhìn của cậu lạc lõng, lại khắc khoải, từng động tác đều cho người ta thấy rõ được sự sợ hãi và bối rối của một người vừa mất trí nhớ.
Dù ban đầu có chút hồi hộp, nhưng khi bước vào phân cảnh, cậu nhanh chóng để cảm xúc cuốn lấy mình. Giọng nói trong trẻo, đôi lúc run rẩy, âm thầm hoảng loạn trong bầu không khí yên ắng của căn phòng.
Cậu không nhớ ai cả, cũng không quen biết ai... Cậu chỉ nhớ mình tên Lý Hòa mà thôi.
Mãi cho đến khi một người đột nhiên bước vào phòng bệnh, Lý Hòa mới ngừng run rẩy, hai mắt mở to ngạc nhiên vô cùng nhìn người nọ.
Thì ra cậu vẫn có thể nhớ được một người.
Ở bên ngoài chẳng có ai trợ diễn cho cậu, nhưng từ trong ánh mắt Cổ Tinh Vân bọn họ như nhìn thấy được, thật sự có một người làm cho cậu bất ngờ đến thế.
Lục Nguyên Minh chỉ yên lặng xem cậu diễn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn biết bạn nhỏ sẽ làm được mà, nhóc Alpha nhà hắn vốn dĩ rất giỏi giang.
Không phải cậu không thể diễn vai chính, mà là vì nhóc con muốn bản thân tiếp xúc rõ từng vị trí, cảm nhận sự khác nhau của nó. Khi cậu diễn vai phụ, ánh hào quang dường như được cậu tự mình giấu nhẹm đi đôi phần, nhưng khi đóng chính thế này, hắn mới thấy bạn nhỏ tỏa sáng như thế nào.
Một ngôi sao hắn có muốn đem giấu cũng không cách nào giấu được.
Rực rỡ trên bầu trời đêm.