[Tôi biết ngay mà, rõ ràng ban đầu có tin đồn anh tôi được vào đoàn, thế mà đột nhiên không còn tin tức gì nữa]
[Người mới ra mắt lại được đóng vai nam phụ trong một bộ phim của đạo diễn Trần, nên nhớ cậu ta chỉ mới diễn một bộ phim truyền hình. Đây là phim điện ảnh đấy!]
[Tề Thiên An từng được mời thật sao? Vai chính này cậu ấy hợp nhất đúng rồi]
[Có mùi không sạch sẽ ở đây.]
[Nhóc Alpha diễn tốt mà, quan tâm tới chuyện em ấy là người mới cái gì?]
[Giờ ai muốn đóng phim điện ảnh cũng được hết à, kinh tởm]
[Trả vai diễn lại cho anh tao]
Ngoài một ít người thích cậu qua đường bênh vực, các fan trung thành cũng lập tức lên tiếng bảo vệ cậu.
[Nếu Tinh Vân thực sự dùng thủ đoạn bất chính, làm gì đó với ảnh đến mới được vào đoàn thì chắc đạo diễn và nhà sản xuất là bù nhìn hết rồi?]
[Vai diễn là do thực lực quyết định. Còn chuyện gì mờ ám, chờ đoàn phim lên tiếng là mấy người rõ liền. Tôi tin Tinh Vân]
“Anh ơi...”
“Không cần lo đâu, bảo quản gia Trần bưng buổi tối lên cho em ăn trước đi, tối nay tôi ở công ty bận chút việc. Ở nhà ngoan nhé?” Giọng điệu hắn đặc biệt kiên nhẫn, mang theo sự quan tâm chỉ dành riêng cho mình cậu. Chẳng ai biết bộ mặt của hắn hiện giờ đáng sợ như thế nào.
Hắn muốn biết kẻ nào lại dám đặt điều vu khổng hắn và bạn nhỏ. Đứa nhỏ kia ngốc như thế. Đọc được những bình luận không tốt không phải sẽ tủi thân ngồi khóc một mình đó ư.
Ngoài hắn ra, không ai có quyền làm bạn nhỏ khóc cả. Cậu là của hắn, là chú cún con đáng thương được hắn nhặt về.
Cổ Tinh Vân nào biết cảm xúc thật sự của Lục Nguyên Minh, nghe được giọng điệu bình tĩnh của người nọ, cảm giác bất an trong lòng cậu cũng vơi đi ít nhiều. Tuy vậy, nhóc Alpha vẫn lo lắng cho hắn, hỏi lại: “Anh về đi ạ... mai, mai mình giải quyết cũng được mà... thức khuya không có tốt đâu.”
“Nghe lời, ăn rồi ngủ ngay cho tôi, em không ngoan thì..” Hắn ngừng lại, không nói sẽ làm gì cậu để nhóc đó tự động nghĩ nhiều rồi ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên, nghe lời nói có vẻ hung dữ đó của hắn, Cổ Tinh Vân đã mím môi miễn cưỡng đồng ý.
“Vâng, em sẽ ngoan, anh có mệt phải nghỉ ngơi sớm đó.”
Người nọ qua loa vài lời rồi cúp máy, Cổ Tinh Vân sốt ruột dò hỏi 001.
“Nếu ta không ngoan, anh ấy định sẽ đuổi ta đi hả?"
Được hai cha cưng chiều như bảo bối từ khi còn nhỏ, cậu luôn sống trong tình yêu thương của mọi người, đến thế giới này chỉ có mỗi hắn là người thân thuộc nhất với cậu. Nhóc Alpha rất sợ làm phật ý hắn, khi đó hắn sẽ không cần cậu nữa.
Cơ giáp 001 nhìn chủ nhân nhỏ ngốc nghếch của nó thở dài nói: “Không có đâu, anh ta thương ngài còn không hết.”
“Nhưng giọng anh ấy nghe hung dữ lắm, giống như là sắp nổi giận đến nơi vậy đó.” Cậu chỉ hơi sợ trước lời ác ý từ cộng đồng mạng khi vô tình lướt thấy tin tức của chính mình, nhưng cậu càng sợ làm hắn không vui.
001 chỉ có thể cầu nguyện cho ai đó mà thôi: Này thì giả bộ với chủ nhân nhỏ của nó, cái nết khó bỏ đó, còn lâu mới làm bạn nhỏ thích được.
001: “Anh ta hay vui giận thất thường mà, có tức giận cũng là giận đám người không biết tốt xấu kia, ngài đã làm gì đâu. Ăn rồi ngủ liền, tôi ngắt hết kết nối mạng của ngài rồi.”
“Ngươi cũng xấu tính hệt như anh chủ nợ rồi.”
001 nghiêm khắc đã rồi vẫn phải quay lại dỗ cậu, mãi một hồi bạn nhỏ vừa ngoan vừa cố chấp nhà nó mới chịu ăn uống, ngủ nghỉ đàng hoàng.
Lục Nguyên Minh sau khi cúp máy của cấp dưới, ánh mắt liền trở nên u ám hẳn ra.
Bà ấy thật sự... không chịu buông tha cho hắn sao?
Hắn ngả người dựa lưng vào chiếc ghế da đắt tiền trong văn phòng, đối diện với tư liệu hiển thị trên máy tính được 001 gửi qua.
“Là mẹ anh làm.”
Lời xác nhận từ 001 vang lên như chiếc búa lớn đóng mạnh xuống chút hi vọng mong manh của hắn. Dù từ lâu, Lục Nguyên Minh đã hiểu rõ người phụ nữ ấy không yêu thương mình một cách bình thường rồi... nhưng đến mức này.
Hắn cười: “Mẹ tôi... luôn là người tính toán khéo léo nhất mà.”
Ảnh để vươn tay vuốt mái tóc đen rối bời của mình ra sau, ánh mắt lóe lên tia uất hận pha lẫn chút bất lực, xót xa. Hóa ra, không phải bà ấy không còn để ý, mà mọi chuyện từ khi bạn nhỏ gia nhập đoàn phim, đến cả việc Tề Thiên An khi đó tiếp cận hắn, đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.
“Muốn tôi mang tiếng xấu? Muốn tôi quỳ gối trở về cầu xin sự thương xót của bà ấy sao? Bà ấy nghĩ tôi còn là đứa trẻ dễ dàng bị thao túng khi xưa à?”
Chỉ cần không gặp mặt mẹ hắn, không gặp trực tiếp bà ấy... hắn sẽ không phát bệnh, hắn đã đi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo chỉ cần thời gian. Đủ lâu, nhất định sẽ hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý từ mẹ hắn.
Lục Nguyên Minh bật dậy, cầm điện thoại gọi cho trợ lý riêng, dặn dò bằng chất giọng lạnh như băng:
“Liên hệ khách sạn lần trước, trích xuất camera vào ngày xảy ra sự cố, gửi toàn bộ cho tôi trong vòng một giờ. Thêm nữa, tìm người đóng giả người thân của Tề Thiên An, vào thăm cậu ta trong trại tạm giam đi. Tôi muốn hình ảnh mặc áo tù của cậu ta được lan truyền rộng rãi đến fan hâm mộ. Chắc sẽ thú vị lắm”
Ninh Mai nghe được giọng điệu ác ý này của hắn thì lập tức rùng mình.
Lại nữa rồi, làm ơn đừng ai kiếm chuyện vị ác ma này được không, cô là người chịu khổ do mấy việc họ làm đây này.
Lời muốn nói chỉ dám để trong lòng, Ninh Mai nhanh chóng nhận chỉ thị của hắn mà làm việc.
Cúp máy, Lục Nguyên Minh tạm xem như mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, hắn nhìn vào camera giám sát ánh mắt chợt hiện lên nét dịu dàng.
“Sao có thể ngốc như vậy, lại lo sợ bị tôi đuổi đi... Em ấy không biết mình quan trọng thế nào với tôi đâu!”
001: “Chủ nhân từ nhỏ đã được mọi người yêu thương, đến đây đã là điều xui xẻo nhất mà ngài ấy phải chịu rồi, anh làm ơn đừng suốt ngày làm bạn nhỏ nhà tôi lo nghĩ nữa”
Lục Nguyên Minh bật cười trước lời nói của nó, hắn gục trên bàn làm việc nhỏ giọng đáp: “Nếu có cơ hội tôi sẽ nói xin lỗi với hai chú, vì đã bắt nạt nhóc con, nhưng tôi chỉ muốn nói cảm ơn với em ấy, bảo bối nhỏ đến là điều may mắn nhất mà tôi từng có.”
Cậu chỉ cần làm bé ngoan của hắn là được, hắn sẽ yêu thương, chiều chuộng cậu bằng mọi giá. Những thứ khác, không cần bạn nhỏ phải lo âu.
Lúc này, tại biệt thự của Lục Nguyên Minh, Cổ Tinh Vân đã cuộn mình ngủ say dưới lớp chăn mềm mại. 001 lặng lẽ canh chừng chủ nhân nhỏ.
“Ngài không cần phải biết đến những thứ bẩn thỉu ngoài kia, chỉ cần sống vui vẻ là đủ rồi.”
001 gửi báo cáo các tài khoản phỉ báng Cổ Tinh Vân cho Lục Nguyên Minh xong, liền quay về chế độ bảo vệ, ánh đèn nhỏ trên chiếc vòng tay kim loại lạnh lẽo nhấp nháy tựa như ánh sao giữ đêm đen.
Chỉ dịu dàng với mỗi chủ nhân của mình.
Ngày mai mọi chuyện sáng tỏ. Kẻ làm tổn thương chủ nhân nhỏ, dù là ai cũng không thể thoát.
Tác giả có lời muốn nói.
Alpha nhỏ chỉ cần làm cục bông đáng yêu là được. Có người bảo kê cả rồi.