Nhưng nhóc Alpha vẫn không thể ngăn nỗi lo lắng trong lòng. Cậu vuốt nhẹ mái tóc rối bù trên đầu sau một giấc ngủ dài, đôi mắt lấp lửng một chút sợ hãi lẫn hoang mang.
Từ nhỏ, Cố Tinh Vân đã quen sống ẩn mình, chỉ sinh hoạt trong quân đội và trường học. Việc nổi tiếng trên mạng bằng các video trong game cũng không khiến cậu lo lắng gì, dù sao hình ảnh trong video cũng là nhân vật nào đó chứ không phải hình ảnh thật của chính cậu. Bây giờ bất chợt trở thành tâm điểm trên mạng, cảm giác ấy thật sự khiến cậu nghẹt thở.
“Nhưng... nhưng bọn họ đều nhìn ta...”
Cậu khẽ cắn môi, lẩm bẩm một câu gần như vô thức: “Nếu bây giờ rút lui khỏi giới giải trí thì có được không?”
Nhóc Alpha đã sớm quên quyết tâm đóng phim kiếm tiền trả nợ cho ảnh đế nào đó mất rồi.
Lời cậu vừa thốt ra, 001 lập tức lạnh lùng đáp: “Ngài phải có trách nhiệm với bản thân và đoàn phim của mình chứ! Ngài lớn rồi Cố Tinh Vân.”
Nhóc Alpha mím môi, chỉ nhỏ giọng “ò” một tiếng, rồi như một thói quen, cần giúp đỡ liền tìm đến người nào đó.
Cậu biết cậu lớn rồi nhưng cậu vẫn sợ, thế giới quen thuộc của cậu đã không cách nào quay về được nữa, nơi đây cậu không có người thân nào cả…
Chỉ là dòng tin nhắn hiện lên trên điện thoại khiến lòng cậu dần bình tĩnh trở lại.
Anh chủ nợ: “Đợi tôi về, nhóc kể cho tôi nghe về thế giới của nhóc nhé?”
Cậu còn có anh chủ nợ cơ mà.
“Vậy tôi là cái gì?”
“Người nhà.” Vừa trả lời 001 xong cậu mới nhận ra, cậu còn nó đấy, không phải là nhóc Alpha không nhà, không phụ huynh đâu.
“001...” Cậu thì thầm: “Liệu ta có ổn không?”
001 thường cứng rắn với chủ nhân nhỏ nhưng đôi khi nó cũng sẽ dùng giọng nói mang theo chút dịu dàng dỗ cậu: “Chủ nhân nhỏ của tôi là người đặc biệt. Ngài sẽ không chỉ ổn, mà còn tỏa sáng rực rỡ ở thế giới này. Tôi ở đây để đảm bảo điều đó.”
“Thật không?”
“Tôi lấy danh dự của cơ giáp chiến thần ra thề!”
Cố Tinh Vân nghe vậy bĩu môi, lí nhí nói: “Danh dự cơ giáp…”
001: "..."
Alpha nhỏ xoay đầu sang đủ hướng, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây giả bộ như mình chẳng hề nói gì, dù cậu không nói gì thật.
Buổi chiều, khi cậu đang thả người trên sofa, điện thoại lại rung lên liên tục vì những bình luận và tin nhắn tag mình trên mạng xã hội. Cố Tinh Vân có chút khó xử, không biết nên phản ứng thế nào trước sự quan tâm bất ngờ này từ công chúng.
Trong lòng cậu, nỗi lo sợ vẫn còn vương vấn đâu đó mãi chẳng rời đi. Nhưng ẩn dưới đó là một chút cảm giác lạ lẫm. Được công nhận và được yêu thích, điều mà cậu chưa từng trải qua trực tiếp trước đây, dường như mọi thứ cũng không hẳn tệ như cậu tưởng.
Chừng vài phút sau, cậu nhận được cuộc gọi video từ Lục Nguyên Minh. Gương mặt của hắn hiện lên trên màn hình, ánh mắt đầy ý trêu chọc: “Nhóc sao rồi? Đọc hết bình luận chưa? Có thấy vui không?”
Cố Tinh Vân lắc đầu, hai má ửng đỏ: “Em... em thấy hơi sợ.”
Lục Nguyên Minh khẽ cười: “Ngốc, sợ gì chứ? Có tôi ở đây mà.”
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng có một tay che trời được đâu.”
Lục ảnh đế nhìn là biết nhóc này chẳng nói lời tốt đẹp gì được, hắn vờ như nóng nảy hỏi: “Nói tôi cái gì đấy!”
“Không có đâu ạ! Anh về rồi em kể anh nghe chuyện anh muốn nghe sau nha anh. Chúc anh Lục làm việc thuận lợi, vui vẻ.”
Sau khi gửi lời chúc vội vàng, Cố Tinh Vân nhanh chóng tắt cuộc gọi video, để lại một Lục Nguyên Minh đầy ý cười phía bên kia màn hình. Nhóc Alpha thả người xuống ghế sofa, tay cầm điện thoại mà lòng vẫn còn rối bời. Quả nhiên ai đối mặt với thần tượng của mình thì cũng vậy thôi.
Buổi tối, Lục Nguyên Minh trở về sau lịch trình bận rộn. Ngay khi bước vào phòng khách, hắn thấy nhóc Alpha đang ngồi cuộn tròn người trên ghế sofa, tay nghịch nghịch điện thoại nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình TV không biết đang chiếu chương trình gì. Cố Tinh Vân dường như đã chìm vào suy nghĩ của riêng mình mà không hề biết hắn đã về từ lúc nào.
Lục Nguyên Minh thả người xuống sofa cạnh Cố Tinh Vân, vừa cởi áo khoác vừa liếc nhìn nhóc Alpha bên cạnh.
Cố Tinh Vân lúc này mới biết hắn đã về, cậu khẽ “a” một tiếng mới vui vẻ chào: “Anh về rồi ạ!”
“Kể nghe xem nào.” Người đàn ông không thích dài dòng, hắn vào thẳng vấn đề mà hắn muốn biết.
Cố Tinh Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng hỏi lại: “Kể liền luôn ạ?”
Chỉ thấy người nọ cau mày, tựa hồ không kiên nhẫn với câu hỏi ngu ngốc kia của cậu nên Cố Tinh Vân chỉ có thể âm thầm thu lại thêm vài câu hỏi trong tiềm thức, bắt đầu nhỏ giọng, đều đặn kể chuyện về hai cha mình trước.
"Cha nhỏ của em là chiến thần Omega của đế quốc, à 001 là cơ giáp luôn chiến đấu cùng ông ấy đó ạ! Ông ấy không phải là người của thế giới em được sinh ra. Cha từng sống ở một thế giới khác, nơi mà tiền tuyến mới là nhà."
Lục Nguyên Minh thoáng bất ngờ, nhưng hắn lại không ngắt lời cậu. Hắn nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, đôi mắt lóe lên chút tò mò và hứng thú.
"Cha em chết trong trận chiến quyết liệt với sinh vật mà cả vũ trụ đều sợ hãi. Khi tỉnh lại, ông ấy đã xuyên đến một thế giới khác, và đó là nơi em được sinh ra." Nhóc Alpha khẽ mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tự hào: "Ông ấy gặp cha lớn của em ở thế giới đó. Cố Viễn Quân, một vị thiếu tá trẻ trong quân đội, người nghiêm khắc và lạnh lùng nhất em từng biết. Nhưng ông cũng là người em kính trọng nhất."
Lục Nguyên Minh dựa người vào sofa, khoanh tay trước ngực dường như không mấy quan tâm hỏi: "Vậy hai người họ như thế nào lại yêu nhau? Một Omega và một người không có thuộc tính sau phân hóa hửm?"
Cố Tinh Vân mím môi như đang nhớ lại lời cha từng kể, rồi khẽ nói: "Một người là lâu ngày chiến đấu kề bên mà sinh tình, một người đã thương nhớ đối phương ngay từ lần đầu gặp gỡ… cái này em cũng không hiểu được, cha nhỏ kể gì thì em nghe thôi.”
Lục Nguyên Minh khỏi nghe lời thú nhận của bạn nhỏ cũng biết cậu chả hiểu gì.
Ngu ngơ thế cơ mà, làm gì hiểu về thứ phức tạp như tình yêu chứ!
Hắn không muốn biết chuyện tình của hai người phụ huynh của bạn nhỏ nữa, chỉ tò mò hỏi vấn đề hắn thấy kì lạ nhất: “Không có đánh dấu, không có pheromone mà hai người họ vẫn sinh ra em được à?”
Cố Tinh Vân gật đầu, đôi mắt thoáng lóe lên chút tự hào: "Vâng, em là kết tinh của hai người đó. Cha lớn em đặc biệt lắm, ông có dị năng chữa trị siêu lợi hại luôn, qua mạt thế dị năng của ai cũng biến mất chỉ còn ông vẫn giữ lại được nó. Cha nhỏ nói khi cha lớn sử dụng dị năng có thể xoa dịu kỳ phát tình của ông ấy.”
Lục Nguyên Minh khẽ cười, đôi mắt thoáng lên chút ngưỡng mộ: "Nghe thú vị đấy. Vậy năm 17 tuổi, nhóc phân hóa thành Alpha hửm?"
“Vâng ạ!" Cố Tinh Vân cười khổ: "Thật lòng mà nói, em chẳng giống Alpha chút nào. Em không mạnh mẽ, cũng chẳng cường thế. Nhưng bảo em sửa thì em không làm được đâu. Cha em cũng bảo không cần phải sửa. Ông nói, Alpha không nhất thiết phải mạnh mẽ. Quan trọng là sống đúng với con người mình."
Lục Nguyên Minh nhìn nhóc Alpha trước mặt, lòng hắn khẽ mềm đi. Dù cậu bé này có chút ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng lại có một sự chân thật và kiên định đáng ngạc nhiên, cũng khiến người ta vô thức sinh ra hảo cảm với cậu.
“Nhóc là chính mình đã đủ tốt rồi."
Cố Tinh Vân hơi ngạc nhiên, đôi má đỏ ửng lên vì lời nói tựa như khen ngợi của hắn. Cậu cúi đầu, lẩm bẩm: "Anh nói vậy thôi, chứ nhiều người ngoài kia không nghĩ thế đâu ạ! 001 cứ bảo em phải học hình tượng Alpha ở thế giới này một chút nhưng em không thích sống giả dối như vậy, không thoải mái.”
“Vậy nhóc có thấy tôi giả dối, xấu xa không?”
Tác giả có lời muốn nói.
Lục Nguyên Minh: "Tôi chưa bao giờ thấy sợ hãi khi bản thân sống hai mặt đến vậy."