Edit: Hạ Du
Mưa nhỏ rơi tí tách, không quá lớn nhưng rơi lâu cũng khó chịu.
Kết thúc một tuần học tập bận rộn, tâm tình Đường Tân rất vui vẻ. Mặc dù cơn mưa này không ngừng nhưng cậu vẫn hưởng thụ bầu không khí mang theo ẩm ướt này.
Vũng nước trên đường không nhiều, bởi vì mưa rơi không lớn nên giọt nước rơi xuống đất đều lập tức bị những viên gạch chất liệu đặc thù hấp thu.
Đường Tân đội mũ hoodie, cũng không sợ mình bị ướt, cứ vậy không chút lo lắng đi về nhà dưới cơn mưa phùn lất phất.
Người trên đường cũng vì có mưa mà vội vã, Đường Tân thả chậm bước chân trên đường hiện ra có chút hoàn toàn không hợp.
Còn có một người nữa cũng không hợp giống Đường Tân.
Một bóng người ngồi trên bậc thang cầu qua đường.
Không che ô cũng không đội mũ, thậm chí trên đầu còn thắt bím tóc, dù được đồng phục học sinh rộng rãi trên người bao bọc cũng có thể nhìn ra sự gầy bé, dù là đang ngồi cũng có thể thấy được nhóc rất nhỏ bé.
Đường Tân nhìn đồng phục học sinh cũng biết đây là học sinh trường trung học cơ sở.
Đồng phục của học sinh trường trung học không biết là từ ý kiến của ai, từng mảnh từng mảnh trắng tới chói mắt. Chủ yếu do trường học bắt buộc ở ký túc, hai tuần mới có thể về nhà một lần, không ít học sinh ngại giặt quần áo lại không muốn bỏ tiền cho những phòng giặt đồ lòng dạ đen tối nên hai bộ đồng phục học sinh được thay phiên mặc, màu sắc chịu bẩn cũng tốt, không ai nhìn ra là đã mặc bao lâu. Nhưng một khi bộ đồng phục trắng dính bẩn thì sẽ rất nổi bật, mỗi lần Đường Tân thấy các bạn nhỏ học trường trung học đều yên lặng dời tầm mắt.
Cậu không quá phải sạch sẽ, nhưng cũng không chịu nổi một bộ đồng phục học sinh màu trắng biến thành kiểu mới màu xám tro.
Trên người người khác cũng không được!
Nhưng mà bạn học nhỏ này nhìn qua rất thích sạch sẽ.
Đồng phục màu trắng trên người nhóc dưới trời mưa âm u vô cùng gai mắt, cho dù bị nước mưa thấm vào cũng phát trắng.
Đường Tân lại gần nhìn, phát hiện tuy bạn nhỏ ngồi ở bậc thang người người đạp lên nhưng vẫn lót đồ bên dưới.
Nhìn kỹ lại.
Há, bìa đỏ chữ vàng nhìn thật quen mắt.
Đường Tân không nhịn được bật cười.
Không ngờ bây giờ thi trung học cũng lòng vòng thành thế này.
Nghe được tiếng cười đột ngột của Đường Tân trong hoàn cảnh trời mưa tràn đầy cảm xúc này, học sinh mặc đồng phục trắng cũng có chút phản ứng.
Mưa còn không ngừng rơi.
Phần lớn tóc của nhóc được thắt trên đỉnh đầu, chỉ còn hai bên tán loạn. Nhóc lộ ra cái trán sáng bóng trắng nõn, tóc lộn xộn bị nước mưa làm ướt, tuy đang không ngừng nhỏ nước nhưng cũng không mềm xuống dán vào bên mặt.
Đường Tân cũng sững sờ, dáng dấp bạn nhỏ này không khỏi quá mức tinh xảo đẹp mắt.
Vốn chỉ định đến gần nhìn tình huống nhưng Đường Tân lại bị mỹ nhan bạo kích, theo bản năng cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, ngăn cản lại giọt mưa cho bạn nhỏ đẹp như đang mơ.
Bạn học nhỏ bị đồng phục học sinh dán vào mặt: …
Đường Tân thừa dịp nhóc không kịp phản ứng, một tay dắt tay áo đồng phục, đồng thời cúi xuống nhặt quyển ‘hai ba’ trên mặt đất lên rồi đi vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Vốn cậu cho rằng đây là một bé trai nuôi tóc hơi dài, nhưng nhìn thấy gương mặt làm người ta hâm mộ này vẫn yên lặng lựa chọn tránh hiềm nghi.
Chủ cửa hàng tiện lợi để ghế trong góc cho mọi người nghỉ ngơi, Đường Tân thường tới nên biết rõ. Chăm sóc bạn học nhỏ ngồi xuống rồi mới mở miệng.
“Sao lại dầm mưa ở bên ngoài?”
Cuối cùng bạn nhỏ cũng cứu được đầu của mình ra khỏi chiếc áo đồng phục cấp ba, sau khi nghe Đường Tân hỏi thì há miệng nhưng sau đó lại nuốt lời định nói xuống.
Đường Tân cũng không để ý, cậu nhìn xung quanh một vòng rồi dắt bạn nhỏ tới cửa bán Oden của quán.
Một ngụm canh nóng xuống bụng, Đường Tân thoải mái hơn không ít. Loại chuyện dầm mưa này nhìn như hữu tình nhưng sau đó nhất định phải chú ý chăm sóc bản thân cẩn thận nếu không rất dễ bị bệnh.
Gương mặt trắng nõn của bạn nhỏ cũng bị hơi nóng xông tới hơi đỏ.
Nhìn càng đẹp hơn.
Đường Tân yên lặng quay đầu bình phục tâm tình.
“Cám ơn anh ạ.”
Tiết Chước vừa cãi nhau với người nhà xong, vì không mang tiền nên cũng không tiện vào quán tránh mưa nên bị dính mưa một lúc lâu, một bát Oden này lập tức làm nhóc ấm vào tận tim.
Hai người vừa trò chuyện vừa đợi mưa tạnh, Đường Tân cũng biết Tiết Chước vì cãi nhau với người nhà nên mới ra ngoài.
Cậu không muốn tình cờ gặp gỡ đã khuyên bảo trẻ nhỏ không nên cãi nhau với người nhà, không nêu đánh giá với cách làm của Tiết Chước, chỉ dặn dò nhóc phải chú ý thân thể của mình.
Quần áo trên người hai người đều ướt, Đường Tân cũng không trò chuyện nhiều, mua một cái ô, suy nghĩ một chút lại lấy một dây sữa bỏ Vượng Tử trên kệ hàng,
Cậu nhớ hình như trẻ con đều thích uống loại sữa này.
“Uống ngọt vào tâm trạng sẽ tốt hơn, bé gái không vui cũng không được dầm mưa, không tốt cho thân thể đâu.”
“Nhớ phải tắm nước nóng, tốt nhất là uống canh gừng nữa.”
Tiết Chước bị nhét đồ vào ngực, cũng không biết nên phản bác mình không phải bé gái trước hay nên gọi cậu trước.
Suy nghĩ một chút định gọi người trước thì lại phát hiện nhóc cũng không biết tên người ta.
Vả lại cũng đã muộn rồi, bóng lưng thiếu niên đã trở nên mờ ảo trong màn mưa, mơ hồ không rõ.
Ngực trái của đồng phục có một bảng tên hình vuông.
Lớp 12-1, Đường Tân.
Tiết Chước vuốt ve bề ngoài bóng loáng của bảng tên, lau đi giọt nước nhỏ xíu ở trên đó.
Dù trong túi có chút không bằng phẳng nhưng Tiết Chước không nghĩ tới lấy ra sẽ là tiền mặt.
Một trăm đồng.
Đủ để nhóc tiếp tục phản nghịch, bỏ nhà ra đi còn có thể tìm được một khách sạn không chính quy tắm nước nóng.
Ngón tay nắm đồng phục học sinh của Tiết Chước siết chặt, đặt đồng phục vào khuỷu tay, trân trọng gấp tiền lại kẹp vào một trang không bị ướt trong sách ôn tập.
Đường Tân về đến nhà mới phát hiện mình không chỉ tặng hết tiền tiêu vặt mà còn góp cả áo vest đồng phục rồi.
Cũng may có hai bộ áo vest, chỉ là bảng tên thì có chút phiền toái, còn phải chờ phòng giáo vụ làm lại.
Đường Tân nghĩ có lẽ bạn nhỏ kia sẽ đưa trả lại cậu, dùa sao bảng tên cũng có thông tin họ tên đầy đủ.
Ai ngờ tới làm xong cả bảng tên rồi cũng không chờ được bạn nhỏ xinh đẹp kia trả lại cậu bảng tên.
Sau đó cậu đi qua con đường kia nhiều lần nhưng cũng không nhặt được bạn nhỏ bỏ nhà ra đi mà quên không mang tiền nữa.
Lúc này Đường Tân thấy bảng tên quen thuộc trong phòng Tiết Chước, trong lòng có chút buồn cười.
Cậu đưa lại bảng tên đã từng là của mình cho Tiết Chước, làm lơ vẻ mặt bất an của anh.
Lúc đầu Đường Tân còn định tìm hiểu mạch não của Tiết Cước, sau đó cậu phát hiện việc dời sự chú ý của nhóc này sẽ mang tới hiệu suất cao hơn.
Bây giờ tóc Tiết Chước không dài không ngắn, Đường Tân trực tiếp vén tóc trên trán anh lên, thắt cho anh một túm tóc tiêu chuẩn như năm đó.
Năm đó Tiết Chước do thấy tóc trên trán nhỏ nước làm anh khó chịu nên mới túm mấy cái đảm bảo trước mặt không có tóc, đuôi tóc ngoảnh về phía sau.
Một túm này của Đường Tân làm chiều cao Tiết Chước có thể tăng thêm năm cm, nhưng mà lúc này hai người đang ngồi trên giường, Tiết Chước lại luôn ôm lấy Đường Tân hoặc treo luôn trên người cậu nên hoàn toàn không có cảm giác bị áp bách.
Ngũ quan Tiết Chước hoàn toàn lộ ra, cho dù Đường Tân đã nhìn rất lâu rồi bây giờ cũng không nhịn được rung động.
Bạn trai nhỏ của cậu, thật sự rất đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Chước không chỉ cho người ta cảm thấy rung động mà còn rất đẹp trai, ít nhất Đường Tân càng nhìn càng cảm thấy anh lớn lên hợp gu của mình.
Tiết Chước nhân thời gian Đường Tân ngơ ngẩn lại chôn đầu mình vào cổ cậu, hai cánh tay ôm hông Đường Tân, nghiêng người ôm cậu vào trong ngực.
“Lúc đó em muốn về nhà cho mẹ một bậc thang leo xuống, nhưng mẹ hoàn toàn không hiểu em, trực tiếp ném em vào quân đội…”
Tiết Chước nhỏ giọng giải thích.
Mẹ anh là một một Alpha mạnh mẽ, dục vọng khống chế rất mạnh, ba là một nam Omega dịu dàng như nước vô cùng bao dung. Từ nhỏ Tiết Chước đã bị mẹ chê không đủ độc lập.
Tiết Chước thích ăn ngọt, thích làm nũng vân vân, một loạt sở thích và tính cách đều làm mẹ Tiết vô cùng không vừa lòng. Khi còn nhỏ có ba Tiết ở giữa hòa giải, Tiết Chước chỉ có hơi sợ uy nghiêm của mẹ Tiết. Đến trung học cơ sở, kỳ phản nghịch của Tiết Chước đụng phải yêu cầu nghiêm khắc của mẹ Tiết, trực tiếp dẫn tới khủng hoảng gia đình.
Đường Tân xoa xoa đầu anh an ủi: “Không sao cả, bây giờ chúng ta rất tốt, nếu năm đó em đã theo đuổi khéo chúng ta còn phải đau khổ vì yêu sớm mất.”
Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới tình huống hai người sẽ bỏ lỡ nhau.
Nhưng Tiết Chước thấy may mắn lúc đó anh không quen thân với Đường Tân.
Dù sao mấy chuyện làm ra trong kỳ phản nghịch tới giờ vẫn làm anh cảm thấy mất mặt.
Tóm lại kỳ phản nghịch Tiết Chước bị mẹ ảnh hưởng, ngày nào cũng phí sức giả bộ lãnh khốc băng sơn, là một quỷ nhát gan không dám nhìn thẳng thứ mình thật sự thích. Tiết Chước suy nghĩ một chút nếu lúc đó phát hiện mình thích Đường Tân.
Được rồi.
Đây là nội dung Tấn Giang không cho phép.
Tóm lại cứ nghĩ tới trước kia cũng không thú vị, Tiết Chước cất bảng tên đi, trực tiếp ôm Đường Tân ra khỏi phòng.
“Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Hoàn