Sau một ngày bận rộn đi họp rồi xử lý những công vụ trên tàu, Sandra mặc nguyên một thân quân phục của thượng tướng đi tìm vợ, thông tin Tạ Hàn Vũ đã tỉnh anh ta đã được báo trước đó nhưng lúc đó đang họp gấp, không thể phân thân ra được.
Tạ Hàn Vũ tập dượt mấy lần, tưởng tượng ra khi Sandra tới anh sẽ hùng hổ đánh mắng anh ta như thế nào nhưng khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cả người anh cứng đơ lại, một loại cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.
Sandra gõ cửa lần thứ hai nhưng vẫn không có ai đáp lại, anh ta liền vặn tay nắm cửa, không ngờ rằng cửa không hề khóa như thể chứng tỏ người bên trong đang chờ đợi anh ta tới, ý nghĩ này khiến anh ta cảm thấy nhói trong lòng.
Cánh cửa ngăn cách giữa hai người mở ra...
Tạ Hàn Vũ chùm chăn đứng ở góc phòng nhìn tới, anh cố gồng mình lên kiềm chế cảm xúc trào dâng trong lòng nhưng bất thành.
Ở góc nhìn của Sandra chỉ thấy Tạ Hàn Vũ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe ngập nước, môi hơi mếu, ánh mắt như thể đang muốn nói "Sao còn không mau lại đây dỗ tôi đi" khiến trái tim anh ta tan chảy ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp lại nhau sau khi Tạ Hàn Vũ bị phân hóa thành Omega, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Đáng yêu quá" Sandra nghĩ thầm trong đầu, đáng yêu tới mức khiến anh ta hóa đá.Còn Tạ Hàn Vũ trong đầu cũng đang suy nghĩ linh tinh, tại sao cái tên trứng thối này mặc quân phục nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai thế nhỉ, không phải anh không biết anh ta đẹp trai nhưng có thể là do góc nhìn từ một Omega khiến anh cảm thấy Sandra lại càng đẹp trai hơn khi trước.
Có một loại cảm giác muốn lột sạch bộ quân phục nghiêm nghị kia ra nhìn xem bên trong có những gì.
Tạ Hàn Vũ lắc lắc cái đầu xù thổi bay những suy nghĩ đen tối kia, tên trứng thối vẫn mãi không tới dỗ anh.
Tạ Hàn Vũ lại mếu, anh chạy ra khỏi phòng lướt qua anh ta mà lao vào dãy hành lang vắng vẻ, anh không biết bản thân bị làm sao nữa.
Tại sao lại không tới dỗ cơ chứ, tại sao? Hay là do anh hóa thành Omega mà vẫn có thân hình hơi cao to chứ không nhỏ nhắn mềm mại như trong tưởng tượng của Sandra nên anh ta không muốn anh nữa.
Hừ, không dỗ tôi, tôi sẽ chạy mất dạng luôn, hứ!
Sandra phản ứng lại đuổi theo phía sau đầy lo lắng, Tạ Hàn Vũ vừa mới tỉnh lại không lâu mà lại chạy nhanh như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao.
Ở trên dãy hành lang, một cái chăn bay phấp phơi đang đọ sức với áo choàng thượng tướng tung bay.
Cái chăn này chạy ra khỏi khu phòng nghỉ tới tận sảnh chính của con tàu, ai cũng trố mắt ra nhìn thượng tướng và tiến sĩ Tạ chơi trò đuổi bắt, trong có vẻ vui đấy.
"Hàn Vũ, em đứng lại cho tôi! Tôi lấy thân phận thượng tướng ra lệnh cho em đứng lại ngay".
Tạ Hàn Vũ bịt tai lại mà chạy "Aaaaaaa... Tôi không nghe thấy gì hết, chả nghe thấy gì cả".
Sandra ra hiệu cho binh lính giúp anh chặn đường Tạ Hàn Vũ nhưng bọn họ không ai dám nhúng tay vào phi vụ nguy hiểm này cả, cũng học theo Tạ Hàn Vũ mà giả vờ nghe không rõ.
Sandra hơi cau mày, tinh thần lực mạnh mẽ cùng pheromone tuyết lạnh mang tính trấn áp phóng ra đuổi theo bóng cái chăn màu trắng phấp phới.
Tạ Hàn Vũ mới trở thành Omega không lâu nên quên mất uy áp của Alpha đối với Omega là thứ khó có thể địch lại, mà bạn đời của anh còn là Enigma.
Ngay khi tinh thần lực của Sandra chạm tới người anh, đôi chân anh bỗng dưng như mất lực mà run lên rồi khuỵu xuống sàn, đó là uy áp tuyệt đối của Alpha với Omega của mình.
Sandra đuổi tới ngay phía sau, thầy Tạ Hàn Vũ bị ngã xuống, anh ta hối hận vô cùng mau chóng tới đỡ anh dậy.
Tạ Hàn Vũ hất tay anh ta ra, khuôn mặt đỏ bừng rơi nước mắt lã chã vừa mếu vừa mắng "Đừng có đụng vào tôi".
Sandra mặc cho Tạ Hàn Vũ vùng vẫy vẫn cố ôm anh vào lòng, giữ chặt cho tới khi anh mệt mỏi không giãy nữa thì thôi.
"Ngoan, đừng khóc, em khó chịu cái gì thì cứ nói với tôi, đánh tôi, mắng tôi tùy ý, đừng khiến bản thân phải chịu đựng".
Tạ Hàn Vũ không đáp lại, anh chỉ khóc, úp mặt vào khuôn ngực rộng rãi kia mà khóc ướt cả một mảng áo.
"Tôi đưa em về phòng, tôi không muốn áp chế em khiến em cảm thấy làm Omega thật khó khăn, vậy nên đừng quậy như vậy nữa nhé".
Tạ Hàn Vũ bị chùm chăn bể đem về, bình tĩnh lại một chút anh mới thấy xấu hổ vô cùng, cả tàu đều thấy anh bị Sandra bế đi, còn không dám thò đầu ra bên ngoài.
Hơn nữa... Tạ Hàn Vũ nhận ra một chuyện rất là quan trọng, nãy giờ anh chỉ mặc mỗi cái quần đùi hoa, bảo sao Sandra bất chấp tất cả trấn áp anh lại.
Nhục quá, dại quá mất khôn rồi.
Quá nhục, không dám đối mặt với đời nữa.
Khi được đưa trở về phòng, Tạ Hàn Vũ chùm chăn lên giường giả chết.
Sandra cởi bỏ áo choàng treo lên giá, anh ta đi tới kéo chăn của Tạ Hàn Vũ ra "Sẽ ngộp thở đẩy".
Tạ Hàn Vũ bất chấp kéo lên lại nhưng không được, anh mở tròn đôi mắt hơi đỏ vì khi nãy khóc nhìn anh ta mà tỉnh bơ nói "Xin lỗi, tôi mất trí nhớ rồi, tôi chẳng nhớ gì cả, anh là ai thế?".
Nhục quá chỉ còn cách này thôi.
Sandra không vội, anh ta hơi cười cong môi đáp "Tôi là ai à? Tôi là Alpha của em, bạn đời của em, chồng tương lai của em, cha của con em".
Anh ta càng nói Tạ Hàn Vũ trong lòng càng tức tối, cái tên này cũng tưởng bở quả ha, sinh con? Ha! Mơ đi.
Nhưng mà đã mất công diễn thì phải diễn tới cùng "Anh là ai tôi
không quen, làm sao tôi tin được lời anh nói".
Sandra phóng ra pheromone nhẹ nhàng âu yếm Tạ Hàn Vũ "Em là Omega của tôi, thuộc về tôi", vừa nói ngón tay của anh ta vừa mơn trớn từ má tới đôi môi mềm mại của anh.
"Em là một Omega đã bị đánh dấu tuyệt đối" Nói xong câu này anh ta ghé sát vào tai Tạ Hàn Vũ nói nhỏ "Chỉ có thể vì tôi mà phát tình".
Hai tai Tạ Hàn Vũ đỏ ửng đẩy tên trứng thối ra xa, nếu không phải anh cùng cái tên này cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, cũng là bạn thân tri kỷ thì có lẽ anh thật không tin nổi Sandra cũng có một bộ mặt vô liêm sỉ như vậy.
"Tôi không biết đâu, tôi không biết gì cả".
Hai má anh bị giữ lại giữa đôi bàn tay cứng cáp của anh ta, cái đầu bị cố định, cái mỏ bị chu ra, một nụ hôn bất ngờ ập tới khiến anh không kịp hít thở.
Sandra biết thừa là Tạ Hàn Vũ đang diễn nhưng anh ta cũng không ngại diễn cùng, nụ hôn kéo dài vài phút, khi tách ra Tạ Hàn Vũ vội vàng hít lấy không khí như sắp chết ngạt.
Một ngón tay dài sẫm màu sờ lên bụng anh rồi kéo dần xuống chỗ bụng dưới "Ở đây của em hình thành lên một bộ phận sinh sản, em có thể mang thai con của chúng ta".
Tạ Hàn Vũ tưởng tượng ra bụng mình sẽ phồng lớn lên mà sợ hãi.
"Không, không sinh con đâu, tôi sợ lắm".
Sandra hôn lên trán anh "Ừm, không sinh, chỉ cần em không muốn chúng ta có thể không sinh con, tôi chỉ cần em".
Tạ Hàn Vũ không vui nhìn anh ta, anh có cảm giác mình đang bị trêu chọc, diễn không nổi nữa rồi.