Cứ cách hai hôm đàn vượn lại tới cống nạp đồ ăn một lần nên hai người thoải mái sống như một phú hộ ở trong rừng.
Nhưng kì lạ là lần này đã bốn ngày trôi qua rồi vẫn không thấy lũ vượn đâu, Tạ Hàn Vũ có chút lo lắng, mặc dù khác giống loài nhưng ở chung nhiều anh cũng đã coi bọn chúng như những người bạn tốt.
Vậy nên anh và Sandra đã quyết định đi vào rừng một lần nữa, dù sao nếu không đi tìm chúng thì anh cũng phải đi kiếm đồ ăn lấp đầy cái tủ cạn kiệt kia.
Chuyến đi này khả năng sẽ hơi trắc trở, cũng chưa biết sẽ mất bao lâu cho nên hai người đem theo rất nhiều đồ dự trữ.
Sau bốn ngày không được cống nạp, tủ đồ ăn bảo quản của Tạ Hàn Vũ chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn chút hoa quả và số nấm mà anh chưa đụng tới, bỏ tất vào ba lô.
Những thứ như dụng cụ sinh tồn, vũ khí thì đều do Sandra phụ trách.
Cả hai thuần thục đi qua đoạn đầu của khu rừng, lần theo dấu vết còn lại của đàn vượn mà tiến sâu vào trong.
Ban ngày còn đỡ, ban đêm sẽ có những tiếng kêu rợn người của những động vật ẩn nấp trong rừng cứ liên tục vang lên vô cùng đáng sợ và khó chịu.
Hai người rốt cuộc cũng dừng chân lại nghỉ ngơi, Sandra đi quanh nhặt một ít củi để nhóm lửa.Tạ Hàn Vũ đem chỗ nấm trong túi xiên vào que định sẽ nướng lên ăn, còn có hai củ khoai anh tìm thấy trên đường đi hôm nay nữa.
Buổi đêm ở trong rừng rất lạnh, Tạ Hàn Vũ ngồi gần đống lửa để sưởi ẩm.
Sandra sau khi đi tới con suối gần đó lấy thêm nước quay lại mới ngồi vào phía sau Tạ Hàn Vũ ôm lấy anh sưởi ấm, còn dụi cái cằm lấm tấm râu do lâu ngày không cạo lên cổ anh nữa.
Tạ Hàn Vũ nhạy cảm mà rùng mình, anh quay đầu muốn tránh đi "Đừng, đừng cọ vào cổ, nhột lắm".
Sandra nói nhỏ bên tai Tạ Hàn Vũ "Cho tôi một ít pheromone của em đi".
Anh không thể không phóng ra một ít pheromone xoa dịu mối nguy hiểm sau lưng này, anh ta hít lấy hít để như một người nghiện một lúc mãi mới chịu buông tha cho anh.
Sandra không sợ nóng, gạt củ khoai đã nướng chín ra thổi thôi mấy cái rồi dùng tay không bóc vỏ đưa cho sư tử nhỏ đang đói meo.
Miếng khoai nóng hổi bốc khói nghi ngút khiến bụng của Tạ Hàn Vũ réo lên thúc giục anh mau ăn, mặc dù rất nóng nhưng rất ngon.
Sau khi ăn khoai xong thì nấm cũng đã chín tới, Tạ Hàn Vũ đem một que nấm cho Sandra "Mau ăn đi".
Hehe, thật ra anh hơi sợ ăn những loại nấm không rõ nguồn gốc này cho nên đưa cho Sandra thử độc trước, nấm do lũ vượn hải cho lão đại chắc là không có độc đâu nhỉ?
Sandra tin tưởng hoàn toàn vào Tạ Hàn Vũ, anh ta cầm lấy mà ăn liền mấy cây.
Tạ Hàn Vũ chờ hai phút xem anh ta có phản ứng gì không, thấy không có gì rồi mới an tâm cầm que nấm của mình lên ăn.
Ánh mắt Sandra có chút khác thường, anh ta định ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi.
*ỰC*
Trong đêm tối lạnh lẽo, không hiểu sao lại cảm thấy cả người nóng bừng lên, ban đầu biểu hiện chỉ có như thế, Tạ Hàn Vũ còn tưởng là điều tốt, như vậy đêm ngủ sẽ không bị lạnh nữa nhưng không ngờ là cơ thể anh càng ngày càng nóng, nóng tới mức khó chịu.
Sandra có định lực tốt hơn, anh ta vẫn chịu được, vẫn đủ tỉnh táo nhận ra chỗ nấm kia có vấn đề.
Tại sao trong chỗ nấm mà lũ vượn đem tới lại có chứa loại nấm này?
Anh ta lấy nước uống một ngụm nước lớn để hạ nhiệt, dưới đũng quần có thứ đang thức tỉnh.
Tạ Hàn Vũ có khả năng chịu đựng kém hơn, anh thở dốc muốn cởi bớt quần áo ra, choáng váng chống tay lên gốc cây gần đó.
"Chết tiệt, đây là cái nấm quỷ gì vậy?".
Anh nhớ lại mấy ngày trước, cái nấm này không phải là do con vượn kia đem tới sao? Anh tin tưởng nó như thế, nó vậy mà đem nấm độc tới cho anh.
"Sandra, tôi khó chịu quá, nấm này hình như có độc, phải làm sao bây giờ?".
Anh cố gắng đi tới bên Sandra nhưng cả người mất đi sức lực ngã nhào tới lên người anh ta.
Sandra đang cổ bình tĩnh nhất có thể nhưng Tạ Hàn Vũ lại ngã lên người anh ta, sợi dây lí trí đứt phựt một cái.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn cái người cởi trần thân trên làn da trắng nõn nà đang cổ bò dậy, anh ta lật người đem Tạ Hàn Vũ đè dưới thân rồi cúi đầu bắt đầu gặm cắn từ cổ đi khắp nơi để lại những dấu vết thuộc về mình trên cơ thể đối phương.
Tạ Hàn Vũ vẫn còn chút tỉnh táo, anh nắm chặt lấy bụi cỏ gần đó muốn kéo người dậy nhưng gần như không xê dịch được nào.
"Không được, cậu tỉnh táo lại chút đi Sandra, chúng ta đang ở giữa rừng, không được đâu".
Cái miệng xinh đẹp kia cứ mấp máy, con thú được cởi xích nào còn nghe thấy gì, anh ta cúi xuống gặm cắn đôi môi ngọt ngào kia, đòi lấy thật nhiều thật nhiều không biết đủ.
Tạ Hàn Vũ cùng dần bị sự tấn công dồn dập làm cho mê muội, mỗi lần hai người đụng chạm nhau đều là ở trong phi cơ kín mít, riêng tư, lần này ở nói lộ thiên khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi.
Cho tới khi Tạ Hàn Vũ cảm nhận được có thứ gì đó đang cắm vào hoa cúc chật hẹp của mình, anh cố đẩy Sandra ra, đôi môi ẩm ướt sưng đỏ đầy quyến rũ nói những người phản kháng nhưng chỉ khiến người bên trên càng muốn xâm phạm nhiều hơn.
"Cậu đã nói là sẽ nghe lời tôi cơ mà, tôi không muốn chỗ đó, đừng động vào chỗ đó...Hức... đừng mà, ha~".
Một ngón tay của Sandra đã đi vào, anh ta cao lớn nên bàn tay và ngón tay không hề nhỏ, chỉ một ngón đã khiến Tạ Hàn Vũ nín thở cổ đẩy vậy thể lạ ra nhưng lại vô tình khiến nó đâm vào càng sâu hơn.
Giọng nói nam tính khàn tới mức khiến Tạ Hàn Vũ rùng mình vang lên "Nấm là em đưa tôi ăn, Hàn Vũ, em... là đồ yêu tinh, tôi không chịu nổi nữa rồi".
Tạ Hàn Vũ há miệng hít một hơi thật sâu vì bên dưới ngón thứ hai đã bắt đầu tham gia vào buổi tiệc.