- Đến rồi à?
Thân thể nhất thời không thể cử động, mắt cậu nhìn chăm chăm vào chiếc ghế Chủ Tịch. Ánh sáng của trăng chiếu thẳng vào thân hình của người đàn ông, chính xác bỏ đi khuôn mặt. Khiến khung cảnh có phần quỷ dị.
- Nói vậy, anh biết tôi đến?
Giọng nói hắn ta nghe có vẻ chưa khàn lắm. Là một giọng nói rất quen thuộc, nhưng cậu chẳng thể nhớ ra ngay được. Người này chỉ khoảng tầm mười chín, hai mươi tuổi. Vóc dáng cũng có vẻ thon thả. Không bụng bia, đầu không hói, có lẽ vẫn còn tuấn tú a.
- Tôi đương nhiên biết em tới! Em có vẻ xem thường tôi nhỉ?
Hắn cười nhẹ, hàm răng trắng tinh lộ ra, lại thêm điểm quen thuộc. Đầu óc cậu sao thế nhỉ, sao có thể không nhớ ra được?
- Anh biết cả lí do tôi đến đây? - Trấn tĩnh, cậu hỏi lại.
- Tôi biết. Em muốn lấy tài liệu hay USB?
- Này! Rốt cuộc anh là ai? - Cậu bắt đầu nóng nảy, vồ lấy anh, như muốn thấy được khuôn mặt kia. Có trời mới biết cậu tò mò đến chừng nào.
Nhanh nhẹn chụp lấy cánh tay cậu, hắn ta một lực, xoay cậu áp lưng với lồng ngực mình, tay phải vòng qua cổ cậu.
Phía ngoài lập tức ồn ào, xông vào phòng tận chín mười người:
- Buông ra. Cậu dám làm tổn thương em ấy, Tôi lập tức lên đạn.- Yoongi an nhàn. Trên tay hắn ta chẳng có vũ khí gì, không thể giết được cậu, chỉ sợ hắn làm cậu ngộp thở, ngất xỉu.
- Dám đụng vào em trai tôi! Cậu xem Jiyong tôi có thể làm gì!
- Cậu tốt nhất buông em ấy ra, bọn tôi đông hơn cậu, làm hại em ấy, ChaeRin tôi nhất định không tha!
- Cậu vốn dĩ không thể thắng được, biết điều thì đầu hàng đi, Jimin tôi có thể nương tay!
- Cậu thử làm rơi một sợi tóc em ấy xem. TaeHyung tôi lập tức giết chết cậu.
- Cậu là ai? Sao lại biết kế hoạch của bọn tôi? Mau thả em ấy ra, Hoseok tôi thương lượng với cậu.
- Thả em ấy ra, Namjoon tôi hoàn toàn có thể tự tay mà kết liễu cậu đấy!
- Không nói nhiều, giết hắn cứ để Jin tôi lo!
Hắn ta mở to mắt ngạc nhiên, có cần phải lớn tiếng thế không? Cậu nhóc thế này mà lại được chừng ấy người bảo vệ. Đùa đến đây cũng đủ rồi.
- Làm gì ghê vậy? Thả thì thả nè! Kookie à, đụng vào em mất mạng như chơi ấy.
Buông lỏng hai tay mình, hắn ta trả tự do cho cậu, miệng câu lên nụ cười thích thú. Chân hắn chậm rãi bước về phía công tắc đèn, mở lên.
- Lee MinHyuk? - Jiyong nheo mắt, ánh sáng đột nhiên bừng lên, làm anh có đôi chút chói.
- Aaa. Thằng nhãi này! Mày làm bố diễn sâu thế cơ! - Hoseok nhăn nhó, tay kẹp lấy cổ MinHyuk, ra sức xoa mạnh đầu cậu ta.
- Tao biết lỗi rồi, buông ra! - MinHyuk dãy dụa, mặt nhăn nhúm.
______________________
- Sao mày ở đây? - Khi tất cả đã ổn định, Yoongi mới bắt đầu hỏi.
- Tao vừa bay về. Nghe tin tụi mày để em tao đi làm nhiệm vụ một mình nên ức chế, lẻn vào đây. Ông DongWan gì gì đó, tao giao cho cảnh sát rồi. - Nhấp ngụm trà, Hyuk cười tươi.
- Thế mày còn thấy ai khác không? - Jimin chống cằm, liếc nhìn một lượt cả căn phòng.
- Ai? À có. Có lão già nào đó, nhận là người quen của bọn mày. Kêu tao thả cho đi rồi. Tao cho người đi chung với lão. Chắc hiện giờ đến đồn rồi cũng nên.
Không khí chợt im ắng. Có vẻ đã hết chuyện, mọi người ra về dần.
Căn nhà được MinHyuk bán lại cho một công ty bất động sản. Người làm việc ở đấy thất nghiệp vô số. Kể ra cũng tại vì họ không biết nên mới làm việc ở đây nên bọn anh đã giới thiệu việc làm cho họ rồi.
____________________
Tuần sau lễ cưới được diễn ra. Khá suôn sẻ vì ai cũng hào hứng.
Sáu tên ác ma kia còn kêu cậu mặc váy cưới, cậu giãy nãy cả buổi, ý định quái đản đó mới được gạt bỏ.
Biết bao sóng gió, họ rốt cuộc vẫn trở về bên nhau. Đường tình yêu muôn vàn lối rẽ, quan trọng ta phải biết tìm đúng hướng mà đi. Hãy luôn yêu thương nhau như bây giờ nhé bảy chàng trai....
HOÀN.
22/1/2016 - 30/7/2016.
___________________
Xin lỗi vì mớ tem quỵch. Thật tình cũng chẳng biết bắt đầu trả tem từ chương nào. Tem ngập mặt. Đếm không hết. Vậy là bộ đầu tiên kết thúc.
Bản thân Hm thấy fic này max trẻ trâu. Từ ngữ chưa hoàn chỉnh, ý tưởng còn tệ hại. Vậy mà các bạn vẫn ủng hộ:'> Ngàn lần cảm ơn. Ngàn lần xin lỗi... ♥
Nên có ngoại truyện không nhỉ?