[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương

Chương 68



Chap tặng cho UynL20:). C.ơn bạn đã ủng hộ Au:)

Sáng ngày hôm sau. 7h30' thứ 2.

- Bảo bối à. Dậy nào, hôm nay đầu tuần đấy. - Jin lay lay người cậu.

- À, mém tí quên mất hôm nay phải đi học. - Cậu luống cuống lấy bộ đồng phục trên tay Jin rồi chạy ào vào nhà vệ sinh.

- Thiệt là....

Hoàn tất việc vệ sinh thân thể, cậu xách cặp theo Jin xuống lầu, nơi các anh đang đợi.

- Chúng ta đi học thôi. - Cậu nhảy chân sáo, khoác tay Yoongi và Hoseok ra cửa.

- Việc gì khiến bảo bối của bọn anh vui vậy? - Namjoon cười dịu dàng nhìn cậu. Chẳng phải hôm qua còn rất buồn sao? Nay lại tung tăng, cười tít mắt như vậy. Khó hiểu.

- Ai biết đâu. Tự nhiên em vui, thế thôi. Hí hí, có một số người nói sẽ bảo vệ em nên tối qua em chỉ mơ thấy những người đó thôi. - Cậu cười càng tươi hơn.

- Rồi rồi. Bọn anh hiểu rồi. Không bảo vệ em thì bảo vệ ai đây? Đi học thôi, muộn rồi. -Tae nựng má cậu, cười yêu chiều.

- Nae~.

----------------------------------

- Oa, các anh ấy đến rồi kìa. Vẫn là đẹp trai.

- Ừm, Jungkook dễ thương hơn mày nhỉ?

..........

- Hời, điệp khúc chả bao giờ dừng được. - Hoseok day trán khổ sở, không lẽ bây giờ lại đuổi học toàn bộ đi?

”Két”

Tiếng thắng lớn của 1 chiếc xe hơi lạ thu hút sự chú ý của học sinh trong trường.

Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Đồng thời cũng có 1 người đàn bà theo sau.

Cậu tái mặt nhìn 2 người ấy. Kí ức đột nhiên ùa về. Nắm chặt tay, cậu sợ đến phát khóc.

Chính người này! Là người này khi xưa đã làm hư món đồ kỉ niệm duy nhất mà bà nội đã để lại cho cậu - con gấu Teddy màu nâu đáng yêu. Cũng chính ông ta là người đã tạo cho cậu những hồi ức tồi tệ, đầy máu me. Cho cậu thấy từng thứ mình yêu thương phải nhuốm màu đỏ của sự hận thù.

Chỉ tiếc là do cậu quá nhút nhát, không thể đối diện với ông ta mà đòi lại công bằng, nói cho rõ lí lẽ cũng như....trả thù.

Các anh thấy biểu hiện kì lạ của cậu liền hiểu vấn đề. Mặt họ tối sầm lại, chuyển ánh nhìn về phía cặp nam nữ ( già) kia. Nắm tay trấn an cậu, Jimin nói nhẹ nhàng:

- Bảo bối đừng sợ. Bọn anh vẫn ở đây còn gì? Ngoan. Thử hắn dám đụng vào 1 sợi tóc của em, bọn anh nhất định sẽ thả xác ông ta trôi biển!

Nhìn vào ánh mắt ôn nhu có phần kiên định của Jimin, cậu an lòng thở phào.

Ông ta đang đi về phía cậu và các anh. Miệng vẫn nở nụ cười sở khanh quen thuộc, khiến ai nấy đều phát tởm. Đứng lại trước mặt câu, ông ta cất giọng trầm:

- Chào JungKook. Cháu vẫn khỏe chứ? Càng ngày cháu càng đẹp trai đấy nhỉ?

Đã bao lâu rồi cậu mới được nghe giọng nói đáng sợ này. Cậu níu chặt tay Jimin, giọng run rẩy:

- Ông...là đồ xấu...ư...xa! Đến...đây làm...gì?

- Ơ kìa, cục cưng của ta? Sao vậy? Ta đáng sợ đến thế sao? - Ông ta nhìn cậu cười cợt, đột nhiên hắn chú ý đến sự hiện diện của 6 người.

- Đây là ai vậy?

- Ông có tư cách để biết? - Yoongi lạnh lùng nhìn ông, giọng nói thập phần khinh bỉ.

Ông quên bọn tôi? Hay...không biết?

- Rất cá tính! Ta thích. Các ngươi sắp tốt nghiệp đại học đúng không? Hẳn là sẽ cần việc làm. Ta sẽ thuê các ngươi, 20 triệu 1 tháng! Thế nào? - Ông ta nghênh mặt nhìn các anh.

Học sinh trong trường há hốc mồm.

Lão già này từ đâu rơi xuống vậy? Gia thế lẫy lừng như vậy mà không biết? Phải nói là dốt thông tin hay ngu bẩm sinh đây?

Định ban cho ông 1 đấm vì tội ăn nói bừa bãi, Yoongi ngăn Jimin lại, miệng nhếch nhẹ quyến rũ.

Nụ cười này cậu chưa từng thấy nha. Nó không giống những cái nhếch môi trước của anh. Có 1 chút bí ẩn và 1 chút.....tàn nhẫn?

( Hiện tượng xảy ra)

Bỗng dưng cậu đỏ mặt, rất đáng yêu. Nụ cười ấy...quá đẹp. Cậu ôm lấy Jimin, cọ cọ vào lòng ngực anh cho mặt bớt đỏ. Jimin không hiểu chuyện nhưng cũng để yên.

- Nếu được vậy thì quý hóa quá. Chúng tôi đây rất sẵn lòng. - Bắt tay với ông ta, Yoongi nói với giọng say rượu.

- Được. Ta đến đây chỉ muốn xem cháu sống thế nào thôi Jung Kook à. Ta đi nhé? Nếu rãnh nhớ...đến THĂM ta đấy. Các cậu ngày mai hãy đến QT làm luôn nhé. - Nói rồi ông ta bỏ đi.

- Sao lại đồng ý? Không thích đâu. - Cậu buông Jimin ra, giọng mè nheo.

- Bảo bối ngoan. Ngày mai bọn anh sẽ nghỉ học, em cũng vậy nhé? - Xoa đầu cậu, Yoongi cười dịu dàng.

( Hiện tượng)

- Nae. - Giọng ỉu xìu.

- Lên lớp thôi. - Nắm tay kéo cậu, Namjoon và 4 người kia hình như đã hiểu ý đồ của Min Yoongi rồi.

Từ từ đi. Rồi ông sẽ thấy. Bọn tôi sẽ trả đủ cho ông.

----------------------------

Ai nhớ được ngày Au “đẻ” ra bộ Allkook này hông? Cmt đi. Muốn gì chiều tất:)))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv