Thấy cảnh tượn đáng yêu trước mắt, cậu không cầm được lòng mà 2 bên má phủ 1 tầng mây hồng nhẹ.
Các anh ánh mắt cầu khẩn nhìn cậu chằm chằm, thấy là tội nghiệp.
Không đành lòng, cậu thở dài:
- Em hết giận rồi nên đừng nhìn em như vậy nữa. Em cảm thấy như mình có tội tày trời gì ấy!
Mỉm cười vui vẻ, các anh ngoan ngoãn cuối xuống ăn canh tẩm bổ. Oa, vợ là số 1, canh ngon bá cháy.
Cậu trở lại với chiếc sopha, vừa xem phim vừa nhai snack, tướng xếp bằng nhìn yêu không chịu nổi.
Ăn canh xong, rửa chén dĩa và xếp lên kệ, các anh nảy ra ý tưởng. Tae tới ôm cậu vào lòng:
- Vợ a~. Hôm nay chủ nhật á. Khu vui chơi không?
Chỉ cần từ “chơi” thôi cũng đủ làm mắt cậu sáng trưng! Gật đầu lia lịa nhìn Tae. Cậu chạy vèo lên lầu thay đồ.
------------------------------------------
Cả đám hiện tại đang đứng trước cổng khu vui chơi lớn nhất thành phố. Đám mê trai bu đầy cổng, chỉ từng người trong họ, nói:
- Ôi mày nhìn anh tóc xám kìa (Yoongi)! Ngầu dễ sợ! Đẹp trai nữa! Ôi mẫu người lý tưởng của tao!
- Tao thì ấn tượng với anh tóc nâu với tóc anh nhuộm mái xanh lá cây kìa ( 95-ers)! Đẹp trai mà còn lạnh lùng nữa! Á, tao điên rồi mày ơi.
- Bọn mày xem kìa. Em đứng trước đó (JungKook), dễ thương quá à. Nhìn là yêu ngay!
- Anh kia....
- Anh kia kìa....
- Anh đó đó....
……………………… một đống lời vào ra
Các anh cùng cậu nào có quan tâm? Cứ thế mà ung dung vào khi vui chơi thôi.
- Em muốn chơi cái đó!
Cậu vừa nói vừa nhìn các anh vừa chỉ vào trò bắn súng. Mỉm cười, các anh chiều cậu. Cậu cười vui vẻ, tung tăng đến quầy.
- Cháu muốn lấy 7 khẩu súng! - Cậu lễ phép nhìn cô bán vé.
- Của cháu đây! - Cô cười thân thiện.
- Các anh bắn trước đi! Em sau cùng.
Lần lượt các anh ra bắn. Vì là sát thủ nên ai cũng có kĩ năng, bách phát bách trúng. Mấy mụ bánh bèo đứng ngoài la ó um sùm khi thấy các anh chỉ bắn bằng 1 tay, có người còn vừa ngáp vừa bắn nữa.
Cậu vỗ tay ngưỡng mộ, mắt mở sáng trưng. Hoseok mỉm cười xoa đầu cậu:
- Em thử đi! Cần anh chỉ không?
- Không cần đâu. Em tự làm được.
Nói rồi cậu cầm súng nhắm ngay tâm mà bắn. 5 viên trúng tâm cả 5! Các anh mở to mắt nhìn cậu. Người ngoài rìa cũng đang đứng hình, trông cậu yếu đuối thế kia mà lại tài ra phết.
Là người có võ, chuyện này mà làm cũng không xong thì đâm đầu chết là vừa. Phen này chủ quầy thiệt hại không ít a~…
- Bảo bối.....sao..em có thế? - Namjoon lắp bắp.
- Hì hì.
Cậu không nói gì chỉ cười cho qua chuyện. Lỡ các anh biết cậu có võ thì có còn bảo vệ cậu không? Im lặng là tốt nhất.
Các anh nào cho qua? Tối nay về phải tra cho ra a~.
Ôm phần quà do thắng mà có được, cậu tiếp tục chạy về phía trước. Đột nhiên cậu đứng lại. Mắt chằm chằm nhìn về phía trước.
- EM MUỐN ĐI CÁI NÀY! - Cậu lấy tay chỉ vào cái bảng đề chữ “Nhà Ma” to tướng....
---------------------------------------------
End chap. Cho vote đê, cho cmt đê. Mại dô mại dô!:))