Ngày trước đăng cơ, tác phong Thánh Nguyên Đế đại khai đại hợp (phóng khoáng rộng rãi), nổi danh thẳng thắn khí phách, có thể đánh liền đánh, không thể đánh ngày sau sẽ đánh, cũng không đam mê cái âm mưu quỷ kế gì. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn với người Hán, hắn đột nhiên thấy kinh hãi: Trong đám người Trung Nguyên này con mẹ nó rất loanh quanh lòng vòng, nếu ngươi muốn thẳng thắn trực tiếp cùng bọn họ, không chừng sẽ bị dẫn vào trong hầm chông lúc nào không hay.
Sau vài lần ăn khổ, dần dần hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với văn hóa Trung Nguyên, học càng nhiều càng hiểu được chỗ lợi hại của nó. Đương nhiên, trong rất nhiều tri thức, hắn cảm thấy hợp ý nhất vẫn là Binh gia cùng Pháp gia, mỗi một quyển điển tịch hắn đều giống như kẻ đói đọc, đọc xong mới có thể ngộ được — trị người Trung Nguyên, còn phải dùng thủ đoạn của người Trung Nguyên.
Ban đầu xây dựng đất nước, bộ máy triều đình nên vận hành như thế nào hắn cũng không rõ, đành phải bắt đầu dùng một số lớn thần tử người Hán, miễn miễn cưỡng cưỡng chống đỡ Ngụy Quốc. Nhưng theo đó là từng vấn đề phát sinh nối gót nhau mà đến, cái gì mà Lang Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị, Nhữ Nam Viên thị, Lan Lăng Tiêu thị…… tất cả đều có ngọn nguồn, đều có địa bàn, nuôi tư binh, trước mặt quyền thần, nếu như đại bộ phận nhân lực không chịu tổn hại trong thời chiến loạn, chỉ sợ hắn sẽ đánh mất quyền lực.
Trong đó Lang Gia Vương thị là gia tộc có của cải dày nhất, nhân tài xuất hiện lớp lớp, từ lúc các quốc gia chư hầu cùng tồn tại sau đó là ngầm khống chế vài thế lực cường thịnh nhất. Gia chủ, nắm trong tay các thế hệ đệ tử có cả những đại phu nổi danh, nắm trong tay quyền sinh sát. Cho đến khi thành lập Ngụy Quốc, hậu nhân bọn họ cũng không cam lòng, một mặt lung lạc triều thần, một mặt củng cố tướng quyền.
Thánh Nguyên Đế bá đạo đã quen, tự nhiên không có khả năng làm con rối cho bọn hắn, vì thế nhìn bề ngoài song phương hòa thuận, nhưng bên trong lại ngầm đấu đá lẫn nhau. Trước mắt vẫn là thế gia chiếm hết thượng phong, gần đây Thánh Nguyên Đế bắt đầu bồi dưỡng người của mình chậm rãi rót vào triều đình, lại sắc lập Đế sư, mời một đám người cương trực công chính, nổi danh khắp thiên hạ, trung thành với hoàng quyền theo Nho giáo đảm đương những chức vị quan trọng, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Chẳng qua thế gia chung quy vẫn là thế gia, gia phong (nếp nhà) thanh chính, đệ tử cũng đều là kẻ có tiền đồ, không giống với Diệp gia toàn là điểm yếu như vậy, vừa nắm là cả một bó to. Cố Đế sư nếu một mặt muốn buộc tội Vương gia, ức chế tướng quyền, chỉ sợ có chút khó khăn.
Thánh Nguyên Đế nhớ tới Vương gia hung hăng càn quấy cùng quyền thế kiêu ngạo ngập trời, không khỏi phẫn hận cắn răng, nhìn đi nhìn lại thần tử trung thành với hoàng quyền chỉ có Đế sư cùng Thái Thường, nhìn chung hai người lòng dạ ngay thẳng, hắn mắc sai lầm cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn chỉ điểm.
“Đế sư giáo huấn phải, trẫm thật có sai. Năm đó mới vào Yến kinh, triều đình cần sửa đổi, Diệp gia cầu một chức vị, trẫm liền ban một chức vị không cao không thấp, không đến nơi đến chốn cho hắn, xem như là đuổi hắn đi, làm sao có thể dự đoán được chức Thái sử lệnh lại là chức vụ quan trọng như vậy.”
Hắn vẫn cho là chức Thái sử lệnh chính là nhìn sắc trời, tính tính ngày, định kỳ đem điển tịch ra phơi nắng, ai cũng có thể làm tốt, nào biết đâu trong đó còn có nhiều điều cần chú ý như vậy? Chờ khi hắn hiểu được, Diệp Toàn Dũng đã đi nhậm chức, hắn cũng chỉ có thể làm ra vẻ không biết.
Chòm râu bên môi của Quan lão gia tử đều run rẩy lợi hại, có thể thấy được lời nói của Hoàng thượng chọc giận hắn không nhẹ. Nhưng cuối cùng hắn lại nhịn xuống, sau một lúc lâu mới châm chước sâu kín mở miệng: “Hoàng thượng, hướng đi này của ngài quá lỗ mãng a!”
Bên tai Thánh Nguyên Đế đỏ lên, trong lòng tràn đầy xấu hổ, đơn giản là do làn da ngăm đen cho nên nhìn không rõ, thành thật nói:
“Đế sư ngài có điều không biết, khi còn bé trẫm đi theo dã thú lăn lộn ở trong núi rừng, lớn hơn một chút liền vào binh nghiệp chém giết, ngay cả chữ của Cửu Lê tộc cũng không nhận biết được hết, nói gì đến luận văn chữ Hán. Trong bụng Trẫm cũng chỉ vẻn vẹn có chút tri thức cũng là mấy năm qua chậm rãi học, còn có rất nhiều chỗ hồ đồ, thỉnh cầu Đế sư chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hoàng thượng không cần tự coi nhẹ mình, những năm gần đây mới bắt đầu học, ngài lại có thể đạt tới trình độ này, có thể nói là thiên phú dị bẩm. Không phải ai từ nhỏ đã là hoàng đế, nên quản lý một quốc gia như thế nào lại càng không biết, đều lấy sử sách làm gương, lấy người nào ra làm gương, còn phải cân nhắc từng điểm từng điểm một. Ngài không cần gấp, thần chắc chắc sẽ gắng hết sức phụ tá ngài, trợ ngài trở thành một minh quân, trợ dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp, đưa Ngụy quốc trở thành quốc gia thiên thu vạn đại.”
Chư vị đại thần cũng đều chắp tay phụ họa, không khí nghiêm trang trang trọng trong nháy mắt xua đi u ám tăm tối ở trong điện.
Thánh Nguyên Đế nói liên tục mấy chữ “tốt”, lòng tin tràn đầy về việc xây dựng đất nước đồng thời đối với Đế sư càng thêm kính yêu (kính trọng, yêu mến), sau đó hắn vội vàng đi ra sau điện rửa mặt thay quần áo. Chút nhạc đệm này, buổi nghị sự hôm nay cũng không giải quyết được gì, các vị đại thần nối đuôi nhau rời khỏi, chỉ có Quan phụ vẫn ngồi ở trong điện chờ lão gia tử.
Thấy bốn phía người không có phận sự đều lui xuống hết, hắn ý vị thâm thường nói: “Hoàng thượng nếu muốn thực hiện khát vọng trong lòng, nhiệm vụ hàng đầu chính là kiềm chế tướng quyền. Mà nay tướng quyền cùng quân quyền gần như bằng nhau, tất cả quyết định của ngài, Thừa tướng đều có thể phủ quyết, chuyện điều chỉnh luật lệ có thể làm không xong, không chỉ vậy có thể sẽ khiến Ngụy Quốc không ổn định, khiến bá tánh rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Thánh Nguyên Đế sao lại không biết? Nhưng phải kiềm chế tướng quyền như thế nào, đây cũng là một nan đề. Kỳ thật xung đột giữa quân quyền cùng tướng quyền đã từ cổ chí kim, không ít quân chủ cũng từng cố gắng qua. Bọn họ thay vì trao tướng quyền cho một kẻ độc tài bằng việc chia ra làm mấy người cùng đảm nhiệm, trước sau có tả tướng, hữu tướng, cảm thấy không đủ ổn thỏa, lại đề xuất ra việc lập ra chức vụ Trung thừa cho thái giám, cuối cùng lại huyên náo triều đình càng thêm hỗn loạn.
Thánh Nguyên Đế tuyệt đối sẽ không để hoạn quan đảm đương những chức vị quan trọng, hắn cũng biết nếu để ở bên người sẽ gặp nguy cơ tứ phía, vì thế lắc đầu tiếp tục khổ tư.
Quan phụ đã hơi hơi có ý tưởng, nhưng chính mình không tiện đưa ra. Lúc trước hắn là phu tử giờ đảm nhiệm chức vị Thái Thường, chỉ giỏi về nêu ví dụ hay tóm tắt nội dung, hướng dẫn từng bước, để đệ tử độc lập suy nghĩ tự học tập, phán đoán, sau đó giải quyết, chứ không phải là gặp chuyện gì hắn cũng sẽ chu đáo làm tốt cho bọn họ. Nếu làm như thế, bọn họ sẽ không bao giờ có thể thành tài, còn có thể từ từ sa đọa.
Mà vị Thánh Nguyên Đế này chính là đệ tử hắn tâm tắc nhất hơn nữa thân phận lại đặc thù. Nếu ngươi vì hắn nghĩ nhiều, làm nhiều, hắn chưa chắc sẽ cảm kích ngươi, ngược lại trong lòng sẽ sinh ra khoảng cách, sau đó là âm thầm phòng bị. Biện pháp tốt nhất chính là dẫn đường cho hắn, để hắn tự tìm một hướng đi chính xác nhất, để cho chính hắn ý thức được nên cầm lái như thế nào. Đợi mục tiêu đạt thành, Long tâm sẽ cự kỳ vui mừng, tự tin không nghi ngờ, người khác cũng sẽ được an toàn.
Hai người đều đang suy tư đối sách, chỉ có điều một người vẫn còn u mê, một người đã có tính trước. Đúng vào lúc này, một kẻ nội thị diện mạo không gây chú ý lặng yên không một tiếng động đi vào, hai tay dâng một phong mật hàm, nói là được gửi từ biên quan.
Thánh Nguyên Đế tiếp nhận phong mật hàm, áy náy nói: “Thái Thường ngồi tạm, trẫm đi một chút sẽ trở lại.”
Quan phụ không dám chậm trễ quân tình, làm dấu cho Hoàng thượng không cần để ý đến ông.
Vào Thiên điện, Thánh Nguyên Đế mở phong thư ra, cẩn thận xem hết, sau đó liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Phu nhân lại phân phủ cùng Triệu Lục Ly? Tốt, không hổ là nữ nhi Quan gia có đủ kiêu ngạo, lúc cần quyết đoán không một chút hàm hồ nào, có thể một đòn đánh trúng chỗ hiểm. Cho dù Triệu Lục Ly có ý hối hận, chỉ sợ cũng đã muộn?
Một chiêu phân phủ này thật sự là thần kỳ a, chỉ dựa vào những chuyện Triệu Lục Ly đã làm kia, phán một tội rồi đoạt tước vị cũng không oan uổng. Nếu như phu nhân đã phân phủ làm hai, tấm biển nạm vàng của Triệu gia kia tất nhiên là không bảo đảm, hắn chỉ biết kết cục chắc chắn sẽ giống với Diệp gia, rơi vào tòa nhà đã sụp đổ. Nhưng mà hai phủ Đông, Tây chiếm một phần, mỗi phủ đều tự xây cửa chính riêng của mình, tấm biển “Trấn Bắc hầu phủ” vừa tháo xuống, lập tức có thể treo bảng hiệu “Chinh bắc phủ tướng quân” lên, ai dám lỗ mãng? Ai dám bỏ đá xuống giếng? Một nhà già trẻ cũng sẽ được bảo vệ.
Chuyện này còn chưa tính. Tây phủ không có chủ sự, Triệu lão phu nhân cùng Nguyễn thị lại kính phục nàng, nàng có thể nắm hết quyền hành, làm việc bừa bãi; Mà tước vị ở Đông phủ không còn, chi phí giảm đi, lòng người tan rã, trước mắt chỉ có thể dựa vào Tây phủ, còn không phải mặc nàng bài bố. Chẳng sợ Triệu Lục Ly là phu quân của nàng, vốn nên nằm quyền chủ sự, thực sự cũng không mảy may làm gì được nàng.
Về sau ở Triệu gia, tất nhiên là nàng muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, ai cản đường của nàng, nàng không cần đi đối phó, chỉ một cước đá văng ra thôi, quả nhiên là thủ đoạn cực kỳ sắc bén, bố cục thật sự rộng lớn.
Thánh Nguyên đế nhìn phong mật hàm đọc đi đọc lại nhiều lần, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vỗ tay cười to. Nguyên lai quản lý một quốc gia cũng có thể làm theo rập khuôn này a, nếu các ngươi không muốn trẫm chơi quyền mưu, tốt, trẫm dứt khoát không chơi, phân quyền, phân bộ úy, phân chức quyền, trẫm không quản, đợi lòng của đám người kia rối loạn, đảng phái tan rã, ngay cả Thừa tướng cũng không làm chủ được, còn không phải quay đầu mặc trẫm quyết đoán? Phu nhân thật là một người vợ hiền a!
Quan phụ nghe thấy tiếng cười sảng khoái đến cực điểm của Hoàng thượng, còn tưởng là biên quan truyền đến tin chiến thắng, sau đó là âm thầm nhớ lại chiến sự phát sinh nhiều nhất trong mấy ngày gần đây, chỉ thấy Hoàng thượng long hành hổ bộ*, đón gió mà đến, chưa ngồi vào chỗ của mình đã vội vàng nói: “Theo ý trẫm, nếu muốn áp chế tướng quyền chỉ có thể phân hóa hắn.”
(Long hành hổ bộ*: Long hành là bước đi lướt nhẹ như mây, đầu không xiên lệch, cổ không cúi xuống. Hổ bộ là đi oai vệ. Dáng đi như rồng như hổ.)
“A? Phân hoá như thế nào?” Quan phụ đôi mắt sáng lên, biểu tình kinh ngạc, hiển nhiên là không dự đoán được Hoàng thượng không cần mình chỉ điểm lại có thể nghĩ ra một bước như vậy.
“Không phải là phân chia Tả, Trung, Hữu, mà là phân chia chức quyền.. Bởi vì cái gọi là chức nghiệp cần chuyên môn, Thừa tướng không phải nói muốn để cho Bộ úy phụ trách xử lý chuyện triều đình sao? Vậy thì tách chuyên môn ra, Binh, Hình, Bộ, Công, Lễ, ai tinh thông mục nào thì phụ trách mục đó. Nhân vô thập toàn* không người nào là toàn vẹn, Thừa tướng dù có tài trí toàn năng, vẫn sẽ có chỗ không am hiểu, mà thuộc hạ của hắn mặc dù hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng nếu thu một phần quyền lợi của Thừa tướng, trẫm nghĩ chắc chắn sẽ không có người nào phản đối. Mà Thừa tướng sợ là sẽ phản đối, có thể sẽ khiến triều đình chấn động, vì thế trẫm muốn phân một phần quân quyền ở đây ra, tạo thêm một Bộ úy nữa, do đích thân trẫm chưởng quản, để trấn áp toàn cảnh. Trước kia là một cái bánh lớn một người ăn, những người còn lại đành chờ chịu đói; Hiện tại là một cái bánh lớn mọi người đều có phần, trừ bỏ người cầm bánh trước kia, ai sẽ phải ra bên ngoài chống đẩy đây? Chỉ sợ sẽ không ai chống đẩy, còn có thể tranh đến đầu rơi máu chảy. Thanh âm tán thành dần dần sẽ nhiều hơn, trẫm thật sự muốn nhìn xem Vương thừa tướng có năng lực chống lại được hay không, có dám bất chấp cả sai lầm to lớn hay không.”
(Nhân vô thập toàn*: nghĩa là con người ta, dù ít hay nhiều đều có những phần chưa “trọn vẹn”)
“Trong tay Hoàng thượng vốn cầm trọng binh, nếu muốn thiết lập một Bộ úy chuyên xử lý quân vụ độc lập, nhất định sẽ rất dễ dàng. Vương thừa tướng không có quân quyền chẳng khác nào lão hổ bị cắt đi nanh vuốt, không đủ gây hại, lại có mọi người ùa lên chia cắt tướng quyền, phong quang ngàn năm của Lang Gia Vương thị chỉ sợ rất nhanh sẽ kết thúc.” Quan phụ không khỏi nhìn Hoàng thượng với cặp mắt khác xưa.
“Đúng vậy. Từ lâu đã có ba phần Tả, Trung, Hữu, vậy thì trẫm cũng noi theo lệ cũ, cũng chia thành ba phần, mỗi phần sẽ có toàn quyền xửa lý chuyên môn, cụ thể sắp xếp bố trí như thế nào còn phải chờ Đế sư, Thái Thường cùng các chư vị ái khanh bàn bạc thêm rồi mới quyết định; Phân chia hai quyền Quân và Chính, từng quyền mở một phủ riêng, từ nay về sau quản lý quân thì không thể vượt qua chính, cầm binh không thể nhiếp chính, kiềm chế lẫn nhau.” Trong đầu Thánh Nguyên Đế đã có ý tưởng sơ khai của thể chế quan liêu mới, mà ở thể chế này, quyền lợi của Hoàng đế sẽ lên đến đỉnh điểm. Đến lúc đó hắn muốn cải cách như thế nào liền cải cách như thế, không người nào có thể cản trở đường đi của hắn.
Đương nhiên một mình hắn trí tuệ có hạn, tốt nhất là vẫn nên nghe ý kiến của các chư vị đại thần nhiều hơn.
Quan phụ đối với ngộ tính của Thánh Nguyên xem như là quá đủ rồi. Một Thổ Hoàng đế có xuất thân là man di giặc cỏ, lại có thể ở tình huống không người chỉ điểm ngộ ra được đạo dung người tinh diệu như vậy, thật là không đơn giản! Một vị thánh quân khai thiên lập địa? Hắn thật đúng là có tiềm chất này!
“Hoàng thượng hùng tài đại lược*, lĩnh ngộ vô song, lại có tấm lòng nhân hậu, yêu dân như con, quả thật là phúc của Ngụy quốc, phúc của muôn dân trăm họ. Thao lược của Hoàng thượng chẳng những có thể thực hiện, còn có thể trở thành phép dùng người để đời sau học hỏi theo đó dùng trong việc bố trí quan lại. Vi thần nhiều lần suy nghĩ, gọi phương pháp này là thể chế Nhị phủ tam tư (2 phủ 3 cơ quan), người xem như thế nào? Về phần phân chia chức quyền cụ thể, đợi sau khi vi thần trở về viết một bản tấu chương, trình lên cho Hoàng thượng cùng các vị đại thần cùng thương thảo.”
(Hùng tài đại lược*: Có tài mạnh chí lớn)
“Nhị phủ tam tư, Nhị phủ?” Thánh Nguyên Đế vỗ tay khen: “Rất hay!” Cuối cùng trên da mặt đen lặng lẽ nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Nếu Thái Thường biết chủ ý của hắn là học theo từ chuyện phu nhân phân phủ, cũng không biết sẽ có phản ứng gì. Thôi thôi, ngày sau sẽ tìm biện pháp giúp phu nhân hòa ly, sau đó thẳng thắn với đế sư, Thái Thường cho thỏa đáng.
Công lao của phu nhân hắn cũng không dám độc chiếm.