Edit: Hắc Phượng Hoàng
Trong Vị Ương Cung, Hoắc Thánh Triết cao lớn ngồi trên mặt ghế mềm, trong tay chất đống rất nhiều điển tịch Nho gia, từ bìa cuốn đã sờn hết có thể thấy được hắn đã đọc qua rất nhiều rồi. Tựa hồ khó có thể lí giải được một số điều trong sách, lông mày hắn càng nhăn càng chặt, khuôn mặt cương nghị và lạnh lùng lộ ra một chút bực bội.
Bạch Phúc đang định khuyên hắn uống ngụm trà nóng thả lỏng, thì ngoài điện truyền đến thanh âm thông báo của Tiểu Hoàng Môn, nói là Trấn Bắc Hầu cầu kiến.
“Trần Quang? Thật sự là khách quý ít gặp. Tuyên hắn tiến vào.” Hoắc Thánh Triết buông sách, tóc mai mày kiếm thoáng khơi lên. Từ khi Diệp Trăn được đưa đến bên cạnh hắn, vị chiến hữu ngày xưa này đã lâu rồi không trao đổi với hắn, cho dù được phong Trấn Bắc Hầu cũng không muốn tham gia triều hội, dường như đang trốn tránh tất cả. Đương nhiên, Hoắc Thánh Triết có thể lý giải tâm tình của hắn, với tư cách một người nam nhân, chuyện kia xác thực là vô cùng nhục nhã.
Triệu Lục Ly thần sắc câu nệ đi vào đại điện, sau đó tất cung tất kính hành lễ, ánh mắt thủy chung buông xuống, không dám nhìn thẳng thánh nhan chút nào. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dạng sợ hãi này, cho dù là ai cũng không tưởng tượng ra được hắn cùng với nam tử trên ghế rồng từng là tri kỷ không có gì giấu nhau, còn là trên chiến trường dùng tánh mạng nâng đỡ lẫn nhau.
“Hồi lâu không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Trầm mặc rất lâu, vẫn là Hoắc Thánh Triết mở miệng trước.
Triệu Lục Ly vội vàng hồi phục, bởi vì thanh âm quá thấp, ngay cả nội công thâm hậu Hoắc Thánh Triết nhất thời cũng khó nghe rõ, nhớ lại một lát mới biết hắn nói câu “Hết thảy mạnh khỏe”. Đã từng mới đây trên chiến trường anh dũng giết địch, bày mưu nghĩ kế, không biết lúc nào lại biến thành bộ dạng trước mắt nhu nhược và chất phác này. Hoắc Thánh Triết có chút khinh thường điều này, càng nhìn gần hắn càng không có quyết đoán bảo toàn nữ nhân của mình, thời gian dần qua, phần tình cảm đồng bào này cũng trở nên phai nhạt.
“Vô sự không lên điện tam bảo. Ngươi thật vất vả tiến cung một lần, nhất định là có chuyện cầu trẫm?”. Trước sự không có lời nào để nói, Hoắc Thánh Triết dứt khoát nói thẳng.
Triệu Lục Ly mắt lộ giãy dụa, trong lòng bắt đầu khởi động oán hận. Nhưng hắn không dám để cho người này phát giác tí tẹo dị trạng, đầu vốn buông xuống rất lâu lại cúi nữa, gian nan mở miệng, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần lần này vào cung muốn cầu người một đạo thánh chỉ tứ hôn.”
“Ồ? Ngươi muốn tái giá?” Hoắc Thánh Triết hết sức kinh ngạc, “Tiểu thư nhà ai kiêu ngạo đến thế, lại khiến ngươi cam nguyện đến đây cầu trẫm?”
Vì thỏa mãn tâm nguyện của con cái, Triệu Lục Ly núi đao biển lửa cũng dám xông, huống chi chỉ là chịu một ít khuất nhục? Hắn lấy lại bình tĩnh trả lời, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần muốn lấy cháu gái Quan lão phu tử Quan Tố Y. Tuy nói gia thế nhà nàng không hiển hách, nhưng thắng ở nhân phẩm quý trọng, bản tính tinh khiết thiện lương, trinh tĩnh nhàn thục, nhất định có thể gánh được trách nhiệm tông phụ Triệu gia.”
Gia thế không hiển hách? Nghe một đoạn này, Hoắc Thánh Triết vuốt ve ban chỉ huyết ngọc trên tay, giữa con mắt lộ ra một vòng ánh sáng biểu lộ như cười như không. Nếu không phải Triệu Lục Ly trước mắt này không hỏi thế sự, hắn thật sự sẽ hoài nghi đối phương đang giả ngu. Vừa lúc hắn tuyên dương cọc tiêu Nho học, ngày sau chắc chắn nâng Quan gia lên cao, chỉ là ban thưởng quan còn chưa đủ, trong nhà nếu có nữ tử vừa độ tuổi cũng sẽ nạp vào trong cung, cho long ân thịnh sủng. Như thế mới làm cho người trong thiên hạ nhìn rõ ràng, thánh thượng tôn sùng nho học như thế nào, mà nghiên cứu nho học có thể một bước lên mây thế nào.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo đều hướng tới lợi, có lợi ích khổng lồ với tư cách đem ra sử dụng, không tới ba năm, nho học tất nhiên có thể trở thành quốc học, mà học thuyết còn lại sẽ dần dần nhạt khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng lúc này, Triệu Lục Ly bay bổng mấy câu vừa cắt đi “Phó hậu” dự định của Hoắc Thánh Triết, có thể nói là đại nghịch bất đạo. Trong điện an tĩnh một lát, chớ nói cung nhân run sợ trong lòng, ngay cả Bạch Phúc đều đầu đầy mồ hôi lạnh. Nếu không biết Trấn Bắc Hầu từ đầu không hỏi chuyện gì, hắn sẽ hoài nghi đối phương đây là đang trả mối thù đoạt vợ với bệ hạ.
Hoắc Thánh Triết bình tĩnh nhìn Triệu Lục Ly rất lâu, cuối cùng khẽ cười nói, “Ngươi và trẫm có tình đồng bào, đạo ý chỉ này trẫm có thể nào không ban thưởng được chứ? Bạch Phúc, thay trẫm mài mực.”
Bệ hạ ngài làm sao lại đồng ý? Người dự định phong Quan tiểu thư là Chiêu Nghi nương nương mà! Bạch Phúc biểu lộ kinh ngạc một cái chớp mắt rất nhanh lại thu liễm, vội vàng đi lên trước mài mực. Triệu Lục Ly thở dài một hơi, đợi thánh chỉ ban bố xuống dưới mới khấu tạ thánh ân, về nhà phục mệnh với con trai con gái.
“Làm sao hắn lại vừa ý Quan Tố Y?” Hoắc Thánh Triết chằm chằm vào bóng lưng nam nhân đi xa hỏi.
Một tử sĩ lăng không xuất hiện, nửa quỳ chắp tay, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngày Triệu tiểu thư đi tế bái Khổng Thánh bởi vì xe ngựa bị hỏng bất hạnh bị kẹt dưới chân núi, vừa mới gặp mẹ con Quan thị đi ngang qua, dẫn nàng đi lên cùng. Từ đó, Triệu tiểu thư mới quen đã thân với Quan tiểu thư, ầm ĩ muốn nàng làm mẫu thân, Trấn Bắc Hầu hết cách, đành phải đến thăm cầu hôn, bị Quan gia cự tuyệt, lúc này mới vào cung cầu chỉ.”
Hoắc Thánh Triết vẫy lui tử sĩ, rủ con mắt xuống trầm ngâm. Triệu tiểu thư, thì ra là Triệu Thuần Hi, đứa con gái Diệp Trăn năm đó lưu lại, tính toán thời gian cũng nên mười ba tuổi, nếu không có chủ mẫu giáo dưỡng lo liệu, hôn sự chỉ sợ có chút gian nan. Nàng nóng lòng tìm mẹ kế vốn không gì đáng trách, nhưng chọn trúng Quan Tố Y thật sự là có chuyện gọi là “Trùng hợp” sao?
Hoắc Thánh Triết đi đến bên cửa sổ nhìn về phương hướng Cam Tuyền cung, lắc đầu mỉm cười. Trùng hợp hay không, hắn đã vô tâm truy cứu, Trần Quang đã cố ý giãy giụa trong chuyện cũ, thành toàn hắn thì có gì không được? Nói cho cùng, năm đó cũng là hắn thẹn với hai người kia, khiến vợ chồng bọn họ chia lìa, trời nam đất bắc. Hôm nay nước nhà thống nhất, Càn Khôn đã biến, là lúc nhìn về phía trước.
—–
Cùng lúc đó, Trọng thị và Quan Tố Y đang ở nhà tiếp đãi mấy vị thân tộc. Trong đó một vị chính là thê tử đường huynh Quan Vân Kỳ, ngày thường hay tìm hiểu tin tức, nghe nói Quan gia cự tuyệt Trấn Bắc Hầu cầu hôn, lập tức đến thăm đảm đương thuyết khách.
“Đệ muội, ngươi ngốc quá đấy, ngay cả hôn sự với Trấn Bắc Hầu cũng chống đẩy. Bỏ lỡ một thôn này, sẽ không có điếm khác đâu! Trấn Bắc Hầu là người nào, ngươi vừa tới Yên kinh nên không biết, để ta giảng giải tỷ mỉ cho ngươi biết.” Bà ta cầm một nắm hạt dưa lên, vừa cắn vừa chậm rãi nói, “Trấn Bắc Hầu nguyên là con trai trọng thần tiền triều, bởi vì phụ thân chịu oan khuất, bị hoàng đế tiền triều sung quân biên cương. Tại đó, hắn cùng với đương kim hoàng thượng trong lúc vô tình kết bạn cũng trở thành mạc nghịch chi giao, sau đó cùng Người nam chinh bắc chiến, lập nhiều công lao hãn mã. Tước vị hôm nay của hắn toàn bộ bằng chiến công đổi lấy, có thể nói là văn võ song toàn, tướng mạo đường đường.”
“Có quyền cao chức trọng, tướng mạo đường đường đi nữa, đó cũng là người không vợ, phía dưới còn có một đôi con trai gái. Y Y của ta không thể làm kế thất cho người ta được, càng không làm mẹ kế!” Trọng thị bĩu môi.
“Sao lại là người không vợ à nha? Người không vợ cũng đầy đủ xứng dòng dõi chúng ta rồi!” Đường tẩu nhổ ra vài mảnh vỏ hạt dưa, vội la lên, “Hắn cùng với Hoàng thượng có tình đồng bào, năm đó một trận chiến ngược dòng từng đồng sinh cộng tử; đệ đệ ruột thịt lấy được phong Đãng Khấu tướng quân, hôm nay trấn thủ biên quan, tiền đồ như lụa. Cửa kiệt xuất này còn chưa đủ hiển hách sao? Hơn nữa, tộc vợ hắn càng oai phong, muội muội song bào thai Diệp Trân của vợ đã chết có ân cứu mạng Hoàng Thượng, trước mắt lên tới vị Tiệp dư, đi lên hai bước chính là Chiêu Nghi, Hoàng hậu! Người nào không biết Diệp Tiệp dư cực kỳ yêu thương nhi nữ mà tỷ tỷ lưu lại, lúc nào cũng ban xuống hậu thưởng, khắp nơi trông nom có thêm. Chỉ cần Y Y nhà chúng ta chiếu cố tốt bọn họ, không sợ đứng không vững gót chân ở Hầu phủ. Hai đứa hài tử choai choai, lại từ nhỏ không có mẫu thân yêu thương, nên rất dễ dụ dỗ, Y Y cực kì thông minh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất định có thể ứng phó.”
Trọng thị biểu lộ càng ghét bỏ, đang định mở miệng phản bác, Quan Tố Y một mực bảo trì trầm mặc lại từ từ nói, “Thì ra thẩm cũng biết nếu muốn đứng vững gót chân ở Hầu phủ, phải hầu hạ tốt hai hài tử kia. Ta đây là đi làm chủ mẫu, hay là đi làm người hầu? Ai không biết Triệu hầu gia si tình với vợ đã chết, yêu hai đứa con như tính mạng, lúc này tái giá, chỉ là vì cân nhắc hôn sự tương lai cho con gái Triệu Thuần Hi, nữ tử gả đi có thể có địa vị gì, không thể nói trước dùng xong thì vứt, ngày sau quanh năm vườn không nhà trống, khổ không thể tả. Còn nữa, vốn là nhập vào tông phụ Triệu gia, dựa vào cái gì lại để cho người Diệp gia đến nhìn? Chẳng lẽ tương lai của ta còn phải bị một người chết quản thúc khắp nơi hay sao? Nếu như thẩm ưa thích hôn sự này, vậy để lại cho con gái thẩm đi.”
Song bào thai muội muội? Quan Tố Y rủ con mắt xuống cười lạnh, Diệp Trăn, Diệp Trân, hai cái tên này lấy rất tốt, không hề sợ người biết chuyện gọi sai; lấy cớ song bào thai này rất tốt, ngay cả điểm nhận lầm cũng hoàn toàn tránh được, thật đúng là che được chặt chẽ những chuyện thối nát trước kia. Nàng không muốn tìm tòi nghiên cứu làm sao Diệp Trăn lại rơi xuống Hoàng Hà giả chết thoát thân, càng không muốn biết nàng ta đổi tên đổi họ thành Diệp Tiệp dư cao cao tại thượng như thế nào. Nàng thầm nghĩ cách một phòng thế hệ nam trộm nữ kỹ Triệu gia kia cực xa.
May mà cha mẹ và tổ phụ rất yêu thương nàng, chỉ cần nàng không đồng ý, hôn sự này không thể thành được. Lòng tự trọng của Triệu Lục Ly rất mạnh, liên tiếp bị cự mấy lần, nhất định sẽ không đến nữa. Nhớ ngày đó, nếu không phải gả vào Trấn Bắc Hầu phủ có thể giải cứu Quan gia hãm ở trong nước lửa, nàng sẽ không dễ dàng đồng ý. Cái gọi là vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ nàng hướng tới.
Nữ nhân bị chống đối có chút tức giận, đang định quở trách vài câu, Trọng thị lập tức tiếp lời, “Phu quân và lão gia tử nhà ta đều là bạch thân, chức vị nhẹ, không dám gả con gái vào nhà cao cửa rộng như thế. Các vị đại tẩu, đệ muội, các ngươi mời trở về đi, ngày gần đây ta hơi cảm thấy phong hàn, đau đầu muốn nứt, thứ cho không giữ lại lâu hơn.” Dứt lời mệnh Đào Hồng tiễn khách.
Mấy vị chị em dâu tức giận đứng dậy, lục tục cáo từ. Đúng vào lúc này, một gã Tiểu Hoàng Môn mang theo thánh chỉ tứ hôn đến, làm cao thấp Quan gia thất điên bát đảo, nhất là Quan Tố Y, lại ngu ngơ một hồi lâu mới chậm rãi quỳ xuống, lúc hai tay tiếp chỉ run rẩy, làn da lạnh như băng.
Chẳng lẽ đây là số mệnh? Đời này, dù là nàng liều chết không theo, Triệu Lục Ly vẫn có biện pháp đẩy mạnh nàng vào trong hố lửa. Có trong nháy mắt như vậy, Quan Tố Y bắt đầu hoài nghi ý nghĩa trùng sinh, thậm chí mất hết can đảm, tâm như gỗ mục. Nhưng rất nhanh, nàng từ trong hít thở không thông thống khổ giãy giụa, trở nên kiên định và kiên cường.
Tốt! Rất tốt! Gả vào Triệu gia, so với gả cho người không biết gốc rễ tốt hơn nhiều. Thế đạo này vốn khó khăn với nữ tử, vô luận là thương nhân, nông phu, hoặc quý tộc sĩ tử, đã có dư tiền tài nhất định sẽ không ngừng nạp thiếp. Đây vốn là thái độ bình thường của nam tử thế gian, không thể tránh né, cùng người ta ngày sau trải qua con đường từ vui mừng chờ mong đến tuyệt vọng chết lặng, không bằng ngay từ đầu thờ ơ lạnh nhạt.
Đời trước sở dĩ thất bại thảm hại, chính là vì nàng làm được quá nhiều, nói được quá ít, lại để cho những người kia cho rằng nàng trả giá hết thảy đều là theo lý thường tình. Đời này nàng quyết định chỉ nói không làm, bày một gương mặt hiền thê lương mẫu dối trá, kiếm một cái thanh danh hiền lương thục đức tốt, ngược lại muốn nhìn không có mình trả giá, Triệu gia có thể nở ra cẩm tú bịp bợm gì, kết được trái cây thơm ngọt gì.
Trong khi đang suy nghĩ, Quan Tố Y ước lượng thánh chỉ minh hoàng trong tay, châm chọc cười cười.