Edit: Hắc Phượng Hoàng
Sau khi trở lại Vị Ương cung, Thánh Nguyên Đế móc hai trang giấy trong ngực ra, mở ra trên bàn. Bởi vì thời gian gấp quá lâu, vết nhăn rất khó làm thẳng, làm cho mặt La Sát ác quỷ và mặt cười Bồ Tát có chút vặn vẹo biến hình. Hắn dùng bàn tay đè ép, lại vuốt ve, cuối cùng vẫn không thể nào khôi phục nguyên trạng, thần sắc không khỏi buồn bực. Bạch Phúc bưng khay đi qua, y theo lệ cũ đặt ly trà ấm tại nơi mà bệ hạ thuận tiện với lấy, lại nghe hắn trầm giọng nói, “Để ra xa một chút, đừng để nước trà tràn ra ngoài ướt nhẹp trang giấy.”
Bạch Phúc vừa xin lỗi vừa đẩy khay ra xa, tìm bốn cái chặn giấy đặt vào bốn góc tờ giấy cho phẳng, cố tình khen vài câu, lại sợ vỗ mông ngựa đến đùi ngựa, đành phải hậm hực lui sang một bên. Mới áp được một lát, chuyển bốn cái chặn giấy đi thì dấu vết vẫn còn, mà Văn Tụy lâu chuẩn bị cho khách tới đều là giấy Tuyên Thành hạ đẳng, vừa mỏng vừa vàng, có lẽ không bảo tồn được bao lâu. Thánh Nguyên Đế ngắm nhìn, cuối cùng cầm tờ giấy đi tới Cam Tuyền cung.
Trong Cam Tuyền cung, Diệp Trăn cho lui hết mấy người, đang mật đàm cùng mẫu thân Lưu thị, đang nói đến đoạn Triệu Lục Ly lấy roi đánh Triệu Vọng Thư, Lưu thị tức giận chửi ầm lên, nói đối phương thay lòng đổi dạ, hổ dữ không ăn thịt con, vân vân.
Diệp Trăn không đáp lại, chỉ cau mày lắng nghe. Năm đó nàng đã cam lòng dứt khoát bỏ lại một đôi con trai gái và phu quân si tình, theo đuổi phú quý, có thể thấy được là kẻ nhẫn tâm tuyệt tình, đương nhiên sẽ không lưu luyến gì với người và việc của Hầu phủ. Nếu Triệu Lục Ly không phải còn mấy phần giá trị lợi dụng, nàng đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn ta rồi, đâu còn liên lạc gì với hắn. Nghe nói Triệu Lục Ly dưới sự khuyến khích của Quan Tố Y đã trách phạt hai đứa con này, lại giao phó hết quyền chưởng nhà, không khỏi nghĩ may mà mình còn dùng hắn làm quân cờ. Ngay cả Triệu Lục Ly lòng đã chết kia đều bị nàng ta nhanh chóng điều khiển, nếu như để cho nàng ta tiến cung, chẳng phải biến thành họa lớn của mình rồi?
Không biết vì sao, mặc dù chưa từng gặp mặt, trong lòng nàng rất ghét và kiêng kị Quan Tố Y, hận không thể đánh nàng ta vào đống bụi, nhìn xem nàng ta chật vật không chịu nổi, sống không bằng chết mới tốt.
Diệp Trăn chán ghét Triệu Lục Ly tai mềm, nhu nhược vô dụng, lại không thể bỏ hắn, sẽ mất đi một người giúp đỡ. Nghĩ vậy, nàng đang định chỉ điểm mẫu thân cho Diệp Phồn tiến vào Hầu phủ, lại nghe thấy sau tấm bình phong truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Các ngươi đang nói cái gì?”
Hai mẹ con lập tức hồn bay lên trời, vừa chạy ra nghênh giá vừa nhiều lần nhớ lại vừa rồi mình đã nói những gì, liệu có phạm vào kiêng kị hay không. Tất cả cung nhân ngoài điện đều phủ phục trên mặt đất, lạnh run, thấy bệ hạ cố ý ngầm hỏi mà đến, không người nào dám lên tiếng nhắc nhở.
May mà Diệp Trăn phản cảm Lưu thị ăn nói thô bỉ, lúc bà ta oán trách bình thường chỉ yên lặng dự thính, không thích hùa theo, hôm nay cũng như ngày thường chưa nói gì nhiều. Mà Lưu thị thì cực kỳ thống hận Quan Tố Y, đến gần nửa canh giờ rồi, cũng chỉ là thao thao bất tuyệt quở trách nàng ta làm đủ loại chuyện ác ôn, không bạo lộ chuyện con gái và Diệp gia làm ngấm ngầm xấu xa.
Những lời quở trách Quan thị khiến bệ hạ nghe thấy sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, còn ngầm ý để lại vết nhơ. Có lẽ, ngày sau ở trong lòng bệ hạ, phu nhân Trấn Bắc Hầu chính là kẻ ích kỷ ngoan độc, ngược đãi con riêng kế nữ. Mà bệ hạ này cực kỳ cố chấp, nếu như bản thân ghét cay ghét đắng một người, người bên ngoài nói cái gì cũng sẽ không sửa đổi được.
Cái tính tình ‘Yêu ai thì bốc lên trời, ghét ai thì dìm xuống đất’ này rất dễ dàng nịnh nọt, thực sự rất dễ dàng không khống chế được. Lúc hắn sủng ái ngươi sẽ ngoan ngoãn phục tùng, có cầu tất đồng ý, nếu như hắn ghét ngươi, vậy thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc đi.
Diệp Trăn nhiều lần nhớ lại lúc nói chuyện với mẫu thân, xác định không có chỗ nào nói lỡ, không đánh bừa, lúc này mới yên lòng. Lưu thị có thể dạy dỗ con gái thành Tiệp dư nương nương, đầu óc đương nhiên cũng xoay chuyển rất nhanh, đợi đến lúc quỳ xuống thỉnh an, sắc mặt trắng bệch đã khôi phục như thường.
Diệp Trăn đã từng nói với Lưu thị từ sớm, tức là từ khi rời khỏi Trấn Bắc Hầu phủ, không thể bày ra thái độ trở mặt, hoàn toàn trái lại, còn phải trong lúc lơ đãng toát ra thống khổ và không nỡ, mới có thể chiếm được thương tiếc của bệ hạ; mới khiến hắn hiểu được, nàng là người trọng tình trọng nghĩa, là hoàn cảnh bức bách người con gái yếu ớt, cần một nơi vững chãi che chở.
Cũng bởi vậy, dù là Diệp Trăn không có bao nhiêu cảm tình với hai đứa con và chồng trước, nhưng bình thường vẫn biểu hiện ra bộ dáng “Nhớ mãi không quên”. Nhưng giữa “Nhớ mãi không quên” và “Không thể không quên” lại rất dễ dàng vượt qua nhau, năm rộng tháng dài, khó tránh khỏi gọi bệ hạ nản chí, cuối cùng ngược lại biến khéo thành vụng.
Vì vậy, Lưu thị không hề kiêng kỵ trước mặt Thánh Nguyên Đế nhắc tới ngoại tôn và ngoại tôn nữ, hành lễ xong lau nước mắt nói, “Bệ hạ có chỗ không biết, Quan thị kia căn bản không giống trong lời đồn đâu, vừa gả tới đã khuyến khích Hầu gia đánh Vọng Thư một chầu, bây giờ vẫn còn nhốt nó trong nhà, không cho ra khỏi cửa. Còn có ngoại tôn nữ của ta nữ, vốn nên đi ra ngoài giao tiếp xã giao, để cho các trưởng bối các nhà còn nhìn thấy, tránh khỏi sau này hôn sự khó khăn, mà chủ mẫu Hầu phủ càng nên chủ động tổ chức trà hội, hội hoa xuân, khai thác nhân mạch cho nó chứ, đằng này Quan thị lại làm ngược lại, liên tục từ chối rất nhiều thiếp mời thay Hi Nhi, còn nghiêm cấm nó lui tới với các quý nữ thế gia, cứ bắt nó hầu hạ trước sau. Bệ hạ ngài nói xem, trên đời nào có mẫu thân như vậy chứ? Nàng ta là muốn dưỡng phế Vọng Thư, lầm chung thân của Hi Nhi mà!”
Nói đến chỗ này, Lưu thị đã nghẹn ngào khó tả.
Diệp Trăn “Không dám” khóc trước mặt bệ hạ, hốc mắt tràn đầy nước mắt chưa rơi, so với khóc rống càng thêm khiến cho người ta thương tiếc.
Thánh Nguyên Đế bày hai bức họa ra lên trên mặt bàn, chậm rãi dùng bàn tay vuốt phẳng đè bằng, khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ không lộ ra vui giận gì. Đợi Lưu thị nói xong, hắn nhàn nhạt mở miệng, “Trước đó vài ngày có người đến báo, nói thế tử Thành Vương bị người đánh vỡ đầu thiếu chút nữa mất mạng. Lúc ấy trẫm bề bộn nhiều việc chính vụ không xem kỹ, chỉ bảo thái y tiến đến khám và chữa thôi.”
Lưu thị dần dần dừng lại tiếng khóc, thấp thỏm không yên, bất an nhìn lại con gái. Diệp Trăn thầm nghĩ không ổn, lại không dám nói tiếp, chỉ miễn cưỡng giật giật khóe miệng.
Thánh Nguyên Đế ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa trên bàn, tiếp tục nói, “Các ngươi có đoán được hung thủ là ai không?”
Lưu thị run run giơ tay lau nước mắt, chớ nói làm bộ nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi. Diệp Trăn không dám không trả lời, giọng rung rung nói, “Chẳng lẽ là Vọng Thư?”
Thánh Nguyên Đế ôn hoà lên tiếng, “Là hắn. Mặc dù Thành vương và Tấn vương bởi vì mưu nghịch mà bị giam lỏng, nhưng tước vị của bọn họ vẫn còn, thân phận vẫn còn, huyết mạch vẫn còn, bọn họ là huynh đệ của trẫm, là thành viên của hoàng thất. Người mưu hại hoàng tộc sẽ bị chém, nặng hơn còn có thể liên luỵ tới cửu tộc, đây là luật pháp người Hán các ngươi chế định từ xưa đến nay đấy.”
“Vọng Thư nó, nó phạm sai lầm lớn rồi!” Diệp Trăn cúi người xuống, trán chống mu bàn tay năn nỉ, “Cầu Hoàng Thượng thứ tội, cầu Hoàng Thượng khai ân. Nếu như Hoàng Thượng muốn phạt, cứ phạt nô tì đi, là nô tì có lỗi với nó. Nếu như nó từ nhỏ có mẫu thân ở bên người dạy bảo…”
Thánh Nguyên Đế nghe nàng nhắc tới chuyện cũ, không khỏi sinh lòng áy náy, xua tay đánh gãy, “Đứng lên đi, Trấn Bắc Hầu đánh hắn một trận, việc này cứ như vậy bỏ qua thôi. Nghe nói Triệu Vọng Thư rất hư hỏng, nếu người nhà không dạy dỗ đàng hoàng, khó tránh khỏi ngày sau sẽ tái sinh mầm tai vạ. Trẫm có thể bỏ qua hắn một lần, sẽ không có lần thứ hai. Về phần Quan thị nghiêm cấm Triệu Thuần Hi lui tới với quý nữ thế gia…” Hắn nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Có phải trong tay ngươi cũng có một bản 《 thế gia lục 》?”
Trước khi diệt bốn nước thống nhất Trung Nguyên, nơi này từng là thiên hạ của thế gia, ngay cả dòng họ hoàng tộc đều tôn quý kém hơn con cháu thế gia. Mà Thánh Nguyên Đế duy ngã độc tôn đã quen, tất nhiên là không thích có người áp trên đầu hắn, bởi vì cái gọi là “Biết mình biết người trăm trận trăm thắng”, hắn muốn diệt trừ thế gia, tất nhiên phải hiểu thế gia như thế nào.
Những thế gia thư hương rời xa hoàng quyền, hắn có ý lôi kéo lợi dụng, mà thế gia quan lại thế lực khổng lồ, rắc rối khó gỡ, sớm muộn có một ngày sẽ trở thành đá kê chân, quỷ dưới đao của hắn. Triệu Lục Ly không nhìn thấu tâm tư của hắn, dùng huyết mạch Triệu thị Thiên Thủy làm vẻ vang mình, làm đầu câu chuyện, Thánh Nguyên Đế nhớ kỹ, sau khi đăng cơ có người dâng lên một bản 《 thế gia lục 》, hắn lật đến một tờ thế gia họ Triệu kia, không khỏi mỉm cười, nhưng bởi vì quan hệ đã bất hòa nên không đâm phá nữa.
Diệp Trăn thấy bệ hạ cười đến cổ quái, định đuổi theo hỏi nguyên nhân nhưng lại không dám mở miệng, giữa lúc đang do dự thì nghe thấy hắn sai khiến, “Lấy 《 thế gia lục 》ra đây.”
Lời này hiển nhiên là nói với Bạch Phúc, đối phương sau khi lĩnh mệnh nhanh chóng sai một gã Tiểu hoàng môn nhanh chân đi tới Vị Ương Cung lấy sách, thời gian qua một lát, 《 thế gia lục 》 đã mở ra trên mặt bàn, Triệu thị trốn nô, giấy trắng mực đen, rành mạch. Diệp Trăn đắc ý giờ thẹn gò má đỏ bừng, sau nửa ngày im lặng, Lưu thị lại la hoảng lên, “Triệu gia lừa hôn! Năm đó nếu không phải hắn nói mình là đích chi Triệu thị Thiên Thủy…” Ý thức được mình nói rất không thỏa đáng, bà ta lập tức ngậm chặt miệng.
Thánh Nguyên Đế sao có thể không biết người Diệp gia là cái đức hạnh gì. Thương nhân trục lợi, nếu như Triệu Lục Ly không có chỗ hơn người, Diệp gia tuyệt đối sẽ không gả con gái như hoa như ngọc cho hắn ta, lúc ấy vẫn còn là tham tướng nho nhỏ trong quân. Nhưng mà câu chuyện xưa này chẳng có liên quan gì tới hắn, nên không cần để ý, chỉ cần làm sáng tỏ hiểu lầm cho Quan Tố Y là được rồi.
Hắn rất không thích Lưu thị nói hạ thấp nàng…, người cao thượng lại bị hèn hạ hắt nước bẩn, khiến trong lòng hắn sinh lòng tức giận.
Mẹ con Diệp gia lúng ta lúng túng khó tả, xấu hổ vạn phần, nhưng hắn ngay cả mí mắt cũng lười giơ lên một thoáng, từ từ lật 《 thế gia lục 》, thở dài, “Thì ra người biên soạn quyển sách này là tằng tằng tằng tằng tằng ngoại tổ phụ của nàng, thảo nào…” Giống như nghĩ đến cái gì, hắn cười nhẹ, tâm tình lập tức trong sáng lên.
“Bệ hạ, thần phụ nói lỡ…” Lưu thị bị vui giận bất định của Thánh Nguyên Đế khiến cho da đầu run lên, quỳ xuống đang định thỉnh tội, lại bị hắn đánh gãy, “Ngươi kiến thức nông cạn, ngày sau cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được. Quan thị đoan trang hiền lành, tôn kính thận trọng, lễ nghi không sai sót, được đế sư truyền thừa, làm được gương mẫu tông phụ, được trẫm tự mình sắc phong nhất phẩm mệnh phụ. Ngươi chửi bới nàng chính là chửi bới đế sư, chửi bới trẫm.”
Tội danh liên tiếp đổ xuống, Lưu thị đã vô lực gánh chịu, ỉu xìu trên mặt đất, liên tục năn nỉ cầu xin tha thứ mới được bệ hạ cho lui, lúc đi như được đại xá.
Diệp Trăn cũng thỉnh tội theo, trong lòng lại cực độ bất bình. Hoàng Thượng giữ gìn Quan thị như thế, còn không phải nể mặt phụ tử Quan gia sao? Nếu như Quan gia không ngã, muốn giẫm Quan Tố Y vào trong vũng bùn thật đúng là khó. Nàng nghĩ, cuối cùng đè kiêng kị xuống càng ngày càng sâu.
Thánh Nguyên Đế xả giận thay vị nữ tử “Thích làm thầy thiên hạ” kia, tâm tình lại lanh lẹ ba phần, lúc này mới chỉ vào hai bản vẽ sớm được hắn đè cho bằng, hỏi, “Kĩ thuật thêu của ngươi rất cao minh, có thể thêu chúng thành khăn không?”
Diệp Trăn vội vàng nhận lời, “Đương nhiên ạ. Bệ hạ lấy được từ đâu hai bức họa này vậy? Rải rác vài nét bút lại cực kỳ sinh động, có thể thấy được kĩ xảo người vẽ tranh rất vững chắc.”
Thánh Nguyên Đế cười không trả lời, giao tờ giấy cho Diệp Trăn, mệnh nàng chớ làm hỏng, nói tám ngày sau tới lấy rồi đi, lúc đi đến cửa đại điện, giống như nhớ tới cái gì lại nói, “Lưu thị dù sao cũng là xuất thân thương nhân, lời nói và việc làm thô bỉ, nếu như ngươi rảnh rỗi thì đọc thêm chút sách, ít triệu bà ta vào trong cung lời ong tiếng ve, miễn cho nhiễu loạn bầu không khí.”
Người ngày trước cho ta triệu mẫu thân vào cung nhiều hơn là ai? Bệ hạ, nhất ngôn cửu đỉnh của ngài đâu? Nhưng câu hỏi này, Diệp Trăn không dám nói ra khỏi miệng, chỉ dắt khóe miệng xác nhận.