Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 7-2



Tiểu Trình từ quán rượu đi ra, trước mang hơn trăm khoả bánh sủi cảo về nhà, lại vội vàng chạy tới thư viện, nơi đó, Tiểu Thiên đang đợi cậu.

“Trình đại ca, ở đây.” Nụ cười yêu kiều rực rỡ động lòng người, Tiểu Thiên trong phòng tự học vẫy tay, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình ra hiệu.

Ở trước mặt Tiểu Thiên, Tiểu Trình cũng đã tự nhiên hơn, không còn ngại ngùng như mới đầu, cậu mỉm cười đáp trả, đến ghế ngồi đối phương giữ giúp cậu.

Đơn giản nhỏ giọng nói chuyện vài câu, hai người liền cắm đầu vào việc học, có điều Tiểu Trình chú ý, hôm nay Tiểu Thiên nhắn tin tựa hồ đặc biệt nhiều, cô thường cầm di động nhìn mấy lần, lại chán ghét xoá tin, chỉ là, đây là chuyện riêng của Tiểu Thiên, Tiểu Trình cũng không vô duyên đi hỏi.

Giờ giới nghiêm đã tới, theo thường lệ, Tiểu Trình tiễn cô tới bến xe bus. Mùa đông, thế nhưng năm nay Đài Loan không lạnh như năm trước, khí trời se lạnh, đêm đông như vậy coi như thoải mái, không để ý xung quanh, hai người sóng vai đứng ở trạm xe bus, tùy ý trò chuyện.

Điện thoại Tiểu Thiên lại reo, cô nhìn dãy số gọi tới, nhíu mày, ấn nhận.

“… Có, tôi đã đọc tin… Thực xin lỗi, tôi ở thư viện, không tiện gọi lại… Được rồi, anh ấy chính là bạn trai tôi, tôi…”

Từ đầu tới đuôi đều là khẩu khí không kiên nhẫn, hiếm khi thấy bộ dạng này của Tiểu Thiên, Tiểu Trình quan tâm hỏi: “… Giống như rất chán ghét đối phương…”

Tiểu Thiên mặt đỏ lên, đổi ngữ khí ôn nhu trả lời: “Không phải… Ân, với, là học trưởng, hắn vẫn muốn mời em cùng ăn bữa tối Noel…”

“A, đúng nga, cuối tuần chính là Noel a…” Tiểu Trình nhớ ra, có điều, nghe có người thích Tiểu Thiên, còn muốn mời cô ăn cơm, trong lòng cậu cảm thấy… Thế nào, vẫn là trong dự liệu.

Trong lòng có chút ê ẩm, nhưng cậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô gái xinh đẹp lại thân thiện như vậy, mình chính là trèo cao được với, không phải sao?

Lại nghe Tiểu Thiên nói: “Em, em không thích hắn, đã cự tuyệt nhiều lần, hắn vẫn bám theo, em đang lo lắng có nên nhờ ca ca ra mặt…”

Tiểu Trình gãi gãi đầu: “Tiểu Thiên em vừa mới nói với đối phương mình có bạn trai sao? Nếu có bạn trai, nói hắn ra mặt không phải vô sự rồi sao?”

Tiểu Thiên lại mặt đỏ, cúi đầu: “Đó là lừa hắn… em không có bạn trai, mỗi ngày cùng anh tới thư viện, mấy lần bị đồng học bắt gặp, cho nên mọi người đồn em có bạn trai…”

Giật mình, Tiểu Trình cũng mặt đỏ, hoang mang rối loạn: “Thực xin lỗi, anh, anh hại em bị mọi người hiểu lầm…”

“Không sao, lời đồn ấy giúp em từ chối được rất nhiều lời mời, dù sao em cũng không có hứng thú với nam sinh khác.” Tiểu Thiên nâng đầu nhìn cậu, nhợt nhạt cười, còn nói: “Cho nên đêm Noel chẳng ai cùng em ăn tối.”

Di, có phải cô ấy đang ám chỉ… Tim Tiểu Trình nhảy dựng lên, đây là cơ hội trời ban cho cậu sao?

Mấy ngày nay tâm loạn như ma, này không phải có thể vừa vặn giải quyết luôn? Tuy rằng gương mặt cuồng ma hôn môi kia luôn xuất hiện quấy nhiễu… Không được, mình phải nghĩ biện pháp, cậu chán ghét cảm giác không rõ ràng, hơn nữa, biết rõ rất nhiều chuyện chỉ có thể vui đùa, không thể thành thật…

Nuốt nước bọt, Tiểu Trình cố lấy dũng khí, mở miệng: “Tiểu Thiên, kia… Đêm giáng sinh… Chúng ta cùng đi ăn cơm… Có được không?”

“… Được.” Tiểu Thiên mím môi, rồi mỉm cười đáp ứng.

Xe bus chạy tới, trước khi lên xe, Tiểu Thiên quay đầu lại, nhỏ giọng: “Trình đại ca, kỳ thật… Trước đây khi thấy anh đến nhà chơi với ca ca, khi đó em đã…”

Đã cái gì, không nói tiếp, chỉ là gương mặt hồng hồng cùng hào quang trong mắt cũng đủ nói lên tất cả.

Tiểu Trình đứng ngây ngốc, đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, mới chậm rãi xoay người, thình lình đâm phải một thân hình to lớn.

“Đại Bằng ca? Anh…” Tiểu Trình đau đến chảy nước mắt.

Tần Đại Bằng nhu nhu giúp cậu, hỏi: “Cậu với cô nhóc kia cảm tình giống như tiến vào giai cảnh?”

Tiểu Trình nghe ra ngữ khí Tần Đại Bằng có chút khó chịu, đẩy tay hắn ra, cúi đầu không nói.

“Sao cậu lại như vậy, có lời cứ nói a? Tôi không phải giun trong bụng, sao biết cậu muốn gì chứ?” Tần Đại Bằng quả thực muốn bắt tên nhóc này về nhà đánh một trận.

Tần Đại Bằng quyết định động thủ… Nhưng không phải đánh, mà tha người ra sau trạm xe bus, thừa dịp dạ hắc phong cao xung quanh lại không có người, trực tiếp hôn xuống.

Tiểu Trình trợn tròn mắt, nhất thời quên cả giãy dụa —— người này hôn người như nghiện, cũng không nhìn thời gian địa điểm, đây là nơi công cộng, thế nào lại…

Cậu đẩy ra, nhỏ giọng rống: “Uy, đã nói anh bao nhiêu lần, đừng hôn tôi nữa!”

Tần Đại Bằng hôn đến cao hứng, bị Tiểu Trình đẩy ra làm lửa giận của hắn bùng tới cực điểm: “Không cho ta hôn ta càng muốn hôn! Cậu gần đây uống nhầm thuốc phải không? Luôn nói mấy lời loạn thất bát tao, nghe không hiểu, tôi muốn hảo hảo nói chuyện, cậu lại dám trốn…”

“Có, đâu có? Đại Bằng ca, tôi thích Tiểu Thiên, anh cũng nhanh chóng tìm một cô gái, chúng ta không nên chơi đùa nữa.” Tiểu Trình cắn cắn môi, nói.

Thân thể Tần Đại Bằng trấn động, trong mắt phát sáng, sau đó dần rơi vào hắc ám.

“… Cậu thật sự thích Tiểu Thiên? Cậu muốn ở bên cô ta?” Hỏi.

“Đã sớm cần gì phải hỏi?” Tiểu Trình khó hiểu: “Anh chẳng phải cũng đang theo đuổi người yêu lí tưởng? Hơn nữa, hơn nữa chúng ta… Coi như từng có… Cái kia… Cũng không thể can thiệp chuyện của nhau…”

“Đáng giận, cậu bị thiểu não sao, nói mãi không thông?” Tần Đại Bằng rống lên.

“Anh mới thiểu não, thối Đại Bằng, đừng đến đây nữa, ngươi đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc, sau này vẫn là bạn tốt!” Tiểu Trình cũng nổi bão.

Thanh âm hai người càng lúc càng lớn, dân tản bộ ở phụ cận với người ra vào thư viện đều nghe thấy, tò mò nhìn xem sau trạm xe bus xảy ra chuyện gì? Chỉ thấy một người thân hình cao lớn kéo một cậu nhóc, trực tiếp kéo ra phía sau thư viện, cậu nhóc còn đấm đá loạn lên, vừa nhìn đã biết không phải tự nguyện đi theo, có mấy người trượng nghĩa nhanh chóng đuổi theo, không cho người kia cậy lớn hiếp bé.

Bị người kia —— Tần Đại Bằng trừng mắt lại, rống: “Mấy người biết cái gì? Đệ đệ tôi không thích đọc sách, chỉ rình trốn đi chơi, tôi làm ca ca phải dạy dỗ lại nó, mấy người đừng động!”

Cậu nhóc Tiểu Trình biết đã gây chú ý, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi sẽ cùng ca ca sẽ nói chuyện rõ ràng… Anh ấy không sẽ đánh tôi…”

Cái gọi là quan thanh liêm khó đoạn việc nhà, tuy rằng những người đó nhìn Tiểu Trình bằng ánh mắt đồng tình, nhưng vẫn dần dần tản đi.

Bởi vậy, Tiểu Trình cũng không còn lộn xộn, bị Tần Đại Bằng kéo đi, đến một chỗ tối tăm, Tần Đại Bằng thấy không còn ai làm phiền, thiên thời địa lợi nhân hoà, không nói hai lời kéo người vào lòng.

“Cậu với cô ta không hợp.” Thanh âm bình tĩnh, vang lên bên tai Tiểu Trình.

“Tôi biết, anh vẫn là cho rằng tôi không xứng với cô ấy đúng không? Tôi bằng cấp thấp, chỉ là phục vụ, hơn nữa, trong nhà lại… Trước anh còn cổ vũ tôi theo đuổi Tiểu Thiên, kỳ thật chỉ là muốn xem tôi diễn trò…” Tức giận nói.

“Tôi nào có nói như vậy? Bởi vì… Tóm lại, hai người không hợp, tôi không muốn hai người cùng một chỗ!” Tần Đại Bằng giở trò vô lại.

“Có cùng Tiểu Thiên một chỗ hay không, không liên quan tới anh!” Tiểu Trình đỏ mắt mắng: “Tôi cũng chưa từng hỏi đến chuyện anh cùng Trầm tiểu thư, anh dựa vào cái gì can thiệp chuyện của tôi? Anh là gì của tôi chứ?”

“Tôi là gì của cậu ư? Đây còn phải nói sao? Cậu biết rõ…” Giận mắt trợn lên, Tần Đại Bằng phẫn nộ như núi lửa sắp phun trào.

“Anh đừng quản tôi, dù còn là bạn bè, cũng đừng có hùng hổ doạ người.” Tiểu Trình ngửa đầu, nghiêm mặt nói.

“Cậu thực ngang ngạnh, tôi không thèm nói nữa!” Tần Đại Bằng không muốn nói nữa, liền làm một trận hôn phác thiên cái địa.

Chẳng những là cuồng ma hôn môi, còn là con ngựa đực lớn, Tiểu Trình thở phì phì nghĩ: tên này sao có thể không nhìn nơi chốn liền loạn hôn… Hơn nữa, càng hôn càng kịch liệt, càng giận hơn là, mình cũng sa vào… Không được, cậu quyết tâm, còn cùng hắn dây dưa như vậy là không đúng… Lý trí trở về!

Dùng toàn bộ khí lực đẩy ra, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên lại thoả ước nguyện của Tần Đại Bằng, khiến cậu thở không ra hơi.

“Đại Bằng ca, anh… Anh nhập diễn quá sâu…” Thở hổn hển: “Chúng ta… Chúng ta không có khả năng… Diễn giả thành thật…”

Tần Đại Bằng nghe vậy, có chút mờ mịt: “Diễn giả thành thật có gì không tốt?”

“Không tốt, cũng không được!” Rống to, sợ Tần Đại Bằng lại bám lấy mình, cậu nảy sinh ý ác, nhằm thẳng mu bàn chân của hắn dùng sức giẫm mạnh.

“A, đau quá!” Đau đến nỗi Tần Đại Bằng chỉ có thể buông tay ra, đau đến mặt đều biến dạng, nửa ngày nói không ra lời.

Hình như thật sự rất đau, Tiểu Trình có chút áy náy, thế nhưng cơ hội khó được, thừa dịp đối phương phân tâm, cậu nhanh chóng xoay người chạy đi, đến bãi đỗ xe lấy xe đạp của mình bỏ chạy.

Chờ Tần Đại Bằng đuổi theo thì người cũng đã biến mất dạng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv