Châu Mộc Vân nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì đám côn đồ kia lại lao thẳng tới rồi hét lớn: “Mẹ kiếp, thằng này ở đâu ra thế này!”
“Giết luôn đi, tuyệt đối không được để nó sống!”
Nàng hoảng hồn, mới chớp mắt một cái đã thấy nam nhân kia nhảy phắt lên, đá thẳng vào mặt bọn chúng rồi lấy cây rìu ở bên hông ra quật vào mặt từng tên một, nhưng chỉ mỗi mình hắn thì không thể địch lại hơn mười tên, thế là chưa đầy một khắc đã bị chém liên tục hai nhát kiếm vào người.
“Á á á!”
Tiếng hét thất thanh vang lên đã thành công kéo Châu Mộc Vân quay trở về thực tại, nàng chửi thầm, mắt thấy mọi chuyện đã vỡ lỡ nên cũng không nhịn nữa, rút roi Linh Lung ra rồi xoay người, liên tục tấn công lên lũ người đó rồi hét lớn: “Không phải người các ngươi nhắm tới là ta sao? Mau tới đây đi!”
Quả nhiên một lời này đã thành công thu hút sự chú ý của chúng, đám đó đồng loạt quay về phía nàng, khóe môi cong lên sau đó lao thẳng tới: “Đi chết đi con ả khốn kiếp!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, chờ khi khoảng cách được rút ngắn lại bèn lấy ám khí từ trong tay áo ra, phóng thẳng vào mắt bọn chúng khiến tên nào tên nấy đều phải đau đớn che mặt lại.
“Á á á!”
“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?”
Nàng mím môi, nhân cơ hội này lấy thêm một đống ám khí có tẩm thuốc độc để tấn công, chờ khi mười tên đó mất khả năng chiến đấu bèn rút chiếc trâm cài trên đầu mình ra, lao tới chém thẳng vào cổ từng tên một. Đám nam nhân với thân hình to cao lực lưỡng cứ thế ngã cái phịch xuống đất, thoi thóp một lúc rồi cứ thế trút hơi thở cuối cùng.
“Phù, mém nữa là chết rồi.”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, nhanh chóng quay lại chỗ tên kia đang nằm nhưng không dám lại gần mà đứng cách đó một đoạn, giơ trâm cài lên đe dọa rồi hỏi bằng giọng ngờ vực: “Ngươi… không phải là bệ hạ sao?”
Nhưng khuôn mặt lẫn thân hình kia lại giống như đúc, chỉ có điều người này đang khoác lên mình y phục của một tên tiều phu chứ không phải long bào, đằng sau đeo giỏ tre có đựng mấy que củi, bên hông giắt một chiếc rìu đã bị rỉ mà khuôn mặt cũng trông có vẻ lấm lem, khí chất khác hoàn toàn với vị hoàng đế lạnh lùng kia.
“Tiểu hồ ly, cô đang nói gì vậy? Bộ cô quên ta rồi à?”
“Hả?”
“Ta là Hưng Kiệt, người đã cứu cô lúc còn ở trên núi Đại Sơn này, chẳng lẽ cô chính là loại người lấy oán báo ơn, đến cả ân nhân của mình cũng không nhớ à?”
“…”
Châu Mộc Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác kia mà không biết hắn đang nói dối hay thật, nhưng mà hình như người này đúng là vị sư huynh đó thì phải vì lúc vào cung nàng cũng đã nhầm lẫn một lần. Nhưng cũng có khả năng Tống Minh Viễn chính là Hưng Kiệt, rốt cuộc ai mới là thật đây? Làm sao trên đời lại có hai người giống y đúc như vậy được, đến cả từng sợi lông mi cũng giống nữa?
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy hoang mang nhưng sợ Tống Minh Viễn cố tình làm vậy để bắt mình về nên vẫn tiếp tục hỏi: “Thật không?”
“Thật chứ sao không? Lúc đó ta còn tưởng cô là hồ ly tinh tới quyến rũ ta nên đánh ngất cô đấy!”
“Nhưng tại sao ngày hôm sau ta xuống lại không thấy huynh đâu, hỏi những xung quanh đó ai cũng bảo không có người nào tên Hưng Kiệt cả?”
“Chậc, nơi đó vốn là nhà của ca ca ta nhưng huynh ấy có việc nên ta tới trông giúp vài hôm, được hai ngày thì dưới chân núi có việc nên lại quay về tiếp.”
“Vậy huynh vào rừng làm gì vậy?”
“Tất nhiên là vào đốn củi và kiếm thức ăn rồi, cô nghĩ hít không khí sẽ sống được à?”
“…”
Châu Mộc Vân lúc này mới buông lỏng cảnh giác, cài lại cây trâm lên đầu rồi tiến tới nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ nên thẳng thừng xé áo nam nhân tên Hưng Kiệt kia ra.
“Á! Cô… cô làm gì vậy?”
Đối phương giật mình, hoàn toàn không ngờ tới được nên hốt hoảng đưa tay lên che ngực sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác: “Tiểu hồ ly, cô định giở trò biến thái sao?”
Nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng hề quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm lên người hắn một lúc lâu rồi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là không phải bệ hạ rồi, trên người ngài ấy có sẹo còn huynh thì không, vả lại bệ hạ không yếu tới nỗi mà chỉ mấy tên nhãi nhép kia cũng không hạ gục được.”
Mí mắt Tống Minh Viễn giật giật, cố nhịn cơn tức trong lòng sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Tiểu hồ ly, tuy ta hơi yếu nhưng thấy cô gặp nguy hiểm vẫn liều mình tới cứu mà, bộ cô không cảm kích chút nào sao?”
Đúng là uổng công y cố tình bị thương để không bị nghi ngờ mà.
Châu Mộc Vân bĩu môi, không tiếp tục quan tâm mà vạch áo đối phương ra, thấy vết thương đang rỉ máu thì lo lắng không thôi: “Huynh có đau lắm không?”
Tống Minh Viễn gật đầu, xuýt xoa một tiếng rồi giả vờ ôm lấy bụng mà nhăn nhó: “Đau đến chết đi sống lại luôn này, đau như có ngàn vết dao cứa vào người luôn vậy… hức hức… tiểu hồ ly, ta đau quá đi mất…”
Nàng thở dài, sợ để lâu vết thương sẽ nhiễm trùng nên nhanh chóng xé một mảnh y phục của mình ra để buộc lại: “Vậy huynh chờ ở đây một xíu nhé, ta vào rừng kiếm thảo dược cầm máu.”
“Được, đi đường cẩn thận đấy.”
Chờ khi bóng dáng nhỏ bé kia khuất đi sau rừng cây rậm rạp Tống Minh Viễn mới thu lại nụ cười trên môi, y vươn vai, chậm rãi đứng dậy sau đó tiến lại chỗ mấy tên nam nhân đằng kia rồi chăm chú quan sát.
“Không phải binh lính hoàng gia à?”
Tống Minh Viễn nhíu mày, tiếp tục lục lọi trên người chúng nhưng không tìm được thứ gì có ích ngoài nửa miếng ngọc bội trông có vẻ cũ kỹ. Mà lúc này từ đằng sau cũng bắt đầu vang lên tiếng bước chân nên y chỉ đành nhét nó vào lưng quần sau đó quay lại nằm chỗ cũ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
2. Ly Hôn Thì Đã Sao?
3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
Châu Mộc Vân từ phía xa chạy lại, cầm một nắm cây lạ rồi ngồi xuống cạnh người y. Nàng thuần thục xé y phục phía trên ra, nhai nát nắm lá kia rồi nhẹ nhàng đắp vào chỗ bị kiếm chém qua đó: “Chịu đau một xíu nhé.”
Tống Minh Viễn e hèm, làm bộ ngại ngùng rồi lấy tay che ngực mình lại: “Tiểu hồ ly, cô đừng thấy cơ thể ta vạm vỡ quá mà nảy lên mưu đồ bất chính đấy nhé, ta còn trong sáng và thuần khiết lắm đấy.”
Châu Mộc Vân liếc nhìn y bằng ánh mắt khinh bỉ, nghe thấy lời này càng thêm chắc chắn người này không thể là Tống Minh Viễn của nàng được: “Nếu không muốn bị ta lột hết đồ ra thì ngồi im đó đi.”
Tống Minh Viễn ho khan hai tiếng, không tiếp tục quấy rầy nữa mà nhìn nàng bằng ánh mắt đong đầy ý cười nhưng sau khi băng bó xong Châu Mộc Vân lại lạnh lùng đứng dậy sau đó ném lại một câu: “Lá đan hạnh sẽ cầm được máu trong khoảng một canh giờ, huynh mau chóng quay trở về để xử lý nốt đi nhé, ta còn chút chuyện nên đi trước đây.”
Nàng mỉm cười, cuốn hai chiếc roi gai lại rồi giắt vào hông nhưng ngay khi quay người thì bỗng bị nam nhân phía sau giữ chặt lại.
“Khoan đã!”
“Hả? Bộ còn chuyện gì sao?”
“Cô định bỏ ta lại ở nơi hoang vu hẻo lánh này à? Tiểu hồ ly, ta đã cứu cô hai lần rồi, đã vậy còn không màng tới tính mạng mà đối đầu với đám người kia nữa? Chẳng lẽ cô không định báo đáp ân nhân của mình sao?”
Châu Mộc Vân khựng người, nhất thời không biết nói như thế nào nhưng nàng thực sự không còn cách khác, tung tích của Lưu Bỉnh Hiên rất quan trọng mà báo đáp ơn cứu mạng cũng quan trọng không kém.
“Sư huynh, ta thực sự đang có việc gấp nên để lần sau được không, vả lại huynh thông thạo địa hình nơi này hơn ta nên có thể quay về nhà để chữa trị vết thương mà? Lần tới ta mời huynh ăn một bữa nhé?”
Tống Minh Viễn hiển nhiên không đồng ý, quả quyết giữ chặt tay nàng lại rồi tiếp lời: “Không được, ta cũng là lần đầu tới nơi này để đốn củi mà! Nếu cô bỏ ta ở đây là ta sẽ chết đấy!”
Y đã cất công tới tận đây tìm nàng nên không thể buông tha được, vả lại y cũng muốn xem rốt cuộc nàng bỏ đi là vì lý do gì nên càng không thể quay về.
Châu Mộc Vân trong phút chốc rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, phân vân mãi một hồi vẫn không biết nên chọn như thế nào. Nàng thở dài, rất muốn bỏ đi luôn vì dấu vết của roi gai và ám khí đã xuất hiện trên người lũ kia, sợ rằng Tống Minh Viễn sẽ nhanh chóng tìm tới nhưng thấy khuôn mặt y đúc người đàn ông mình yêu nhất lại không nỡ, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
“Thôi được rồi, vậy để ta đưa huynh ra khỏi nơi này.”
Từ đây tới ngôi làng kia chắc mất gần một ngày, nàng chỉ cần gửi Hưng Kiệt ở đó cho dân làng chăm sóc rồi trốn đi thì chắc sẽ ổn.
Châu Mộc Vân rất nhanh đã xốc lại tinh thần, tiến tới đỡ nam nhân kia dậy nhưng ngay khi bàn tay thon thả chạm vào lớp da thịt rắn chắc kia lại không nhịn được mà đỏ mặt: “Khụ khụ, huynh… huynh nhớ đừng ngất đi đấy nhé…”
“Ta biết rồi, nhưng cô đừng có lợi dụng mà sờ mó lung tung đấy!”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, sợ rằng cứ đứng đây đôi co sẽ làm tốn thời gian nên nhanh chóng gạt đống suy nghĩ vớ vẩn sang một bên rồi cùng nhau tiến bước. Nhưng ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ tới được trước mặt mình lại là vách núi, do quên mất không để ý nên vô tình bị trượt chân, kéo theo cả Tống Minh Viễn rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Á á á!”