Ngày hôm sau Tống Minh Viễn vẫn còn một đống chuyện ở trên triều cần xử lý, tới lúc xong xuôi đã là tối muộn. Y xoa cổ, sau khi giao lại cho một quan thần khác lo liệu bèn chậm rãi đi về Thiên Minh điện. Nơi này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoài một số cung nhân đứng trực và hầu hạ ở trong thì không còn ai khác, khiến không gian xung quanh càng trở nên cô đơn và tĩnh mịch.
Tống Minh Viễn thở dài, mắt thấy bây giờ không còn sớm nữa nên nghĩ Châu Mộc Vân đã ngủ rồi, không sang chỗ nàng nữa mà bước vào tẩm cung, nhẹ nhàng cởi long bào ra, khoác lên mình thường phục màu lục nhạt. Y ngồi xuống giường, đang định bảo người hầu mang tới một chút nước thì lúc này bỗng vang lên tiếng bước chân bình bịch cùng giọng nói khe khẽ: “Bệ hạ…”
Tống Minh Viễn nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ngay một bóng dáng nho nhỏ lấp ló sau cánh cửa, y vô thức nở nụ cười, tấu sớ vừa định cầm lên ngay lập tức được bỏ xuống: “Nàng vẫn chưa ngủ sao?”
Châu Mộc Vân gật đầu, nhận lấy chén canh từ tay cung nữ đằng sau rồi lon ton bước vào: “Bệ hạ xong việc rồi sao?”
“Ừm.”
“Thần thiếp sợ người làm việc kiệt sức nên có chuẩn bị một chén canh hạt sen này.”
Nàng đặt nó xuống bàn, chờ khi Tống Minh Viễn cầm lên uống một ngụm liền chạy ra phía sau, bắt đầu đấm lưng rồi lại bóp vai cho đối phương. Bàn tay mảnh khảnh liên tục xoa lên bả vai căng cứng khiến người Tống Minh Viễn được thả lỏng, bao mệt mỏi trong ngày cứ thế được xua tan đi hết.
Y nở một nụ cười hài lòng, uống xong chén canh liền kéo Châu Mộc Vân ra đằng trước, yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nàng: “Có chuyện gì muốn xin đúng không?”
“Hì hì, quả nhiên không qua mắt được bệ hạ.”
Châu Mộc Vân cười một cách ngây ngốc, không còn lòng vòng nữa mà trực tiếp choàng tay qua cổ y, nói thẳng vô vấn đề chính: “Thực ra thì… thần thiếp muốn cùng Mộng Như tỷ tỷ quản lý chuyện trong hậu cung.”
“Hậu cung? Bộ đang xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng nghe vậy liền lắc đầu lia lịa, nhanh chóng dùng đôi ba câu để giải thích cho Tống Minh Viễn hiểu. Tuy vậy nhưng Châu Mộc Vân cũng không nói sâu xa vào vấn đề, chỉ bảo rằng dạo này chuyện cần giải quyết rất nhiều mà Trương Mộng Như lại đang mang trong mình long thai, nếu vì chuyện này mà lo lắng thì sẽ không tốt cho đứa trẻ vậy nên hãy để cho nàng phụ một tay.
Như thường lệ thì hoàng hậu sẽ là người đứng đầu cai quản hậu cung, hoàng quý phi và quý phi sẽ giúp đỡ nhưng trong cung chỉ có một mình nàng là quý phi, vả lại dù có được phép thì vẫn có một số thứ không được can thiệp, vậy nên cách tốt nhất đó là thuyết phục Tống Minh Viễn giao quyền lực lại cho nàng.
May mắn thay nhờ vào tài ăn nói tài tình lẫn tính léo lắt nên chưa đầy một khắc sau Tống Minh Viễn đã đồng ý, y miễn cưỡng gật đầu, dặn dò vài thứ rồi lấy một miếng ngọc bội trong hộc tủ của chiếc bàn bên cạnh ra, đeo nó lên phần lưng quần của nàng.
“Giữ nó cho kỹ nhé, thứ này sẽ giúp ích cho nàng đấy.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Châu Mộc Vân vui vẻ tặng cho Tống Minh Viễn một cái hôn thay cho lời cảm ơn, nhưng ngay khi định đứng dậy thì bất ngờ bị kéo lại: “Người còn chuyện gì sao?”
Y im lặng, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu mới lên tiếng: “Nàng có biết Tư Minh Hạo không?”
Châu Mộc Vân nhướng mày, một cảm giác quen thuộc chợt xẹt ngang trong đầu nhưng rất nhanh liền biến mất, hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì: “Thần thiếp không biết, bộ có chuyện gì sao?”
“À không, không có gì.”
Tống Minh Viễn lắc đầu, vén giúp nàng mấy cọng tóc ra sau tai rồi nói tiếp: “Ái phi, hai ngày nữa trẫm phải tới Tư Quốc để xử lý công chuyện một chút, nàng ở lại nhớ đừng phá phách lung tung đấy.”
“Thật sao? Người đi mấy ngày vậy?”
“Chắc phải bảy ngày đấy.”
Châu Mộc Vân sững người, khuôn mặt trong nháy mắt buồn bã hẳn đi. Nàng ôm chặt nam nhân trước mặt mình, chỉ hận không thể đem y nhốt lại vào trong kho: “Vậy là trong một tuần tới chúng ta không thể gặp nhau à?”
Tống Minh Viễn thấy khuôn mặt buồn bã của nàng thì không nhịn được phì cười, nhẹ nhàng nâng cằm người con gái trong lòng lên: “Sao vậy? Không nỡ à?”
“Tất nhiên, thần thiếp nhớ người lắm, ngay cả lúc ăn với lúc ngủ đều sẽ nghĩ tới hình bóng của người đấy!”
Châu Mộc Vân bày ra dáng vẻ ngây ngô, bắt đầu nịnh nọt không ngừng, thành công chọc cho y bật cười thành tiếng.
Hai người trao cho nhau một ánh mắt thâm tình, nào ngờ còn chưa kịp làm gì thì bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của một thái giám: “Nương nương, có người bẩm báo bên Họa Nguyệt cung có một cung nữ đang sốt cao, xin người về đó xem xét.”
Châu Mộc Vân khựng người, e hèm một tiếng rồi lúng túng đứng dậy: "Vậy thần thiếp về trước đây, bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi nhé."
"Ngủ ngon, nếu cô đơn quá cứ sang đây với trẫm."
"..."
Tống Minh Viễn nói xong lại nở một nụ cười gian xảo, thản nhiên nháy mắt với nàng một cái.
"Vô liêm sỉ!". Truyện Light Novel
Châu Mộc Vân bị nhìn đến mặt đỏ tim đập, ném lại ba chữ rồi ngại ngùng chạy ra ngoài, rất nhanh liền không thấy đâu nữa.
Chờ khi bóng dáng nhỏ nhắn khuất đi hẳn sau màn đêm u tối Tống Minh viễn mới thu lại nụ cười trên môi, nét mặt lại lần nữa trở nên nghiêm nghị. Y đưa tay lên day trán, đang định nằm xuống giường nghỉ ngơi thì Cao Lãng lại từ bên ngoài bước vào.
“Bệ hạ, lại có thư được gửi tới Họa Nguyệt cung.”
Tống Minh Viễn đưa tay nhận lấy nó, nhìn chằm chằm một hồi lâu vẫn không muốn mở ra.
Kể từ ngày Tư Tuệ Nhi rời khỏi Tống Tịnh thì cứ cách một tuần lại có thư được gửi đến Họa Nguyệt cung một lần, ban đầu khi Cao Lãng đưa tới y chỉ nghĩ đây là thư thăm hỏi bình thường nhưng tới khi mở ra để xem chủ nhân của nó là ai thì lại thấy ngay bên dưới là ba chữ “Tư Minh Hạo”.
Những lá thư này được đích thân thái tử Tư Quốc gửi nhưng không ghi tên người nhận nên mỗi lần bồ câu đến đều bị Cao Lãng bắt được, nhưng điều kỳ lạ còn chưa dừng lại ở đó, tất cả lá thư Tư Minh Hạo gửi đều là tranh vẽ, ngay dưới chỉ có duy nhất ba chữ “ta nhớ nàng” và tên của hắn, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
Các bức tranh ấy đều vẽ một nam một nữ, lúc thì nắm tay, lúc thì ôm nhau, lúc lại chơi chung xích đu, khuôn mặt nam nhân trong đó chính là của Tư Minh Hạo nhưng của nữ nhân kia lại bị để trống.
“Bệ hạ, liệu những thứ này có phải gửi tới người phụ nữ mà thái tử đang tìm kiếm không nhỉ?”
“Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng tại sao lại gửi tới Họa Nguyệt cung chứ?”
Tống Minh Viễn vẫn luôn biết Tư Minh Hạo năm lần bảy lượt gây sự là vì muốn tìm vị hôn phu của hắn nhưng tại sao lại gửi vào nơi của Châu Mộc Vân đang ở? Chẳng lẽ trong đó có người mà hắn tìm sao?
Y đưa tay lên day day thái dương, để bức thư được cuộn tròn sang một bên rồi ngước lên hỏi: “Điều tra tới đâu rồi?”
Cao Lãng buông tiếng thở dài, tới lúc này vẫn chỉ có thể lắc đầu một cách buồn bã: “Thuộc hạ đã cho điều tra thân phận của tất cả các cung nhân trong Họa Nguyệt cung nhưng đều không có kết quả, nữ nhân duy nhất mang họ Châu đã ba mươi hai tuổi rồi, đã thế cha mẹ người đó vẫn còn sống.”
Không… Còn có một người nữa, nhưng người đó lại bảo không biết đến Tư Minh Hạo…
Tống Minh Viễn im lặng, gõ một cách nhịp nhàng lên bàn rồi đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau ánh mắt lại như có như không hướng qua lá thư bên kia. Tống Minh Viễn trầm ngâm giây lát, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định mở nó ra xem.
Chuyện này y phải giải quyết thật nhanh chóng mà những lá thư này chính là các đầu mối duy nhất. Bàn tay thon dài khẽ chạm lên tờ giấy đó, từ từ mở nó ra, lần này vẫn giống mấy lần trước, bên trong vẽ một nam một nữ, chỉ có điều lần này bọn họ lại đang đứng dưới một gốc cây để hôn nhau.
Cao Lãng thấy cảnh này cũng không khỏi nghi hoặc, tò mò hỏi lại: “Bệ hạ, có khi nào đây là kí ức của thái tử và nữ nhân đó không?”
Tống Minh Viễn gật đầu tỏ ý mình cũng nghĩ như vậy nhưng lúc này ánh mắt lại vô tình đụng trúng dòng chữ phía dưới.
“Mộc Vân, ta nhớ nàng… – Tư Minh Hạo.”
“Mộc Vân, họ Châu? Nữ nhân đó tên là Châu Mộc Vân à? Trong cung có ai dùng tên này không?”
Cao Lãng nhíu mày, lúc đang định lắc đầu thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt sáng rực lên: “Đúng rồi bệ hạ, đây chẳng phải là nữ nhi của Châu thái y sao?”
“Châu thái y? Châu Tấn Lộc à?”
“Dạ, chính là ông ấy.”
Nghe Cao Lãng nói vậy sắc mặt Tống Minh Viễn liền đen kịt lại vì đây chính là cái tên đến chết y cũng không thể quên được. Châu Tấn Lộc khi trước là thái y cai quản thái y viện, lập vô số công lao nên rất được phụ hoàng trọng dụng nhưng chỉ vì lòng tham của mình mà ông ta đã mưu phản, ngày phụ hoàng lâm bệnh nặng Châu Tấn Lộc đã sai người hạ độc vào thuốc, tước đi mạng sống của ông ấy.
Ác giả ác báo, vị thái y đó khi bị vạch trần đã phải chịu án tru di tam tộc, tất cả người thân của ông ta đều bị đem đến pháp trường xử chém, không còn sót một ai, vậy nên người mà Tư Minh Hạo tìm hiển nhiên cũng không còn trên đời này nữa.
Tống Minh Viễn nhếch mép, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia hứng thú: “Còn giữ lại đầu của Châu Mộc Vân không? Nếu còn thì gửi nó cho hắn đi.”
“Tất cả đều bị hỏa thiêu rồi thưa bệ hạ.”
Y nhướng mày, lắc nhẹ chén trà trên tay rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Xem ra lần này không thể không tới Tư Quốc rồi… Dù sao ân oán năm xưa vẫn chưa xong, chi bằng để lần này giải quyết luôn một lần…”