Chẳng mấy chốc yến thọ của Thái hậu đã tới, hôm ấy là một ngày nắng đẹp, xuân đã về nên trăm hoa đua nở, khắp nơi trong hoàng cung đều được dán ruy băng và hoa trang trí hệt như được khoác lên một bộ quần áo mới. Các cung nữ và thị vệ đều bận bịu không thôi, chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng vẫn không hết việc.
Yến tiệc được bắt đầu vào giờ Dậu nhưng ngay khi giờ Thân đã điểm một vài người đã có mặt ở đấy bao gồm Lam Khả Yên. Ả ta khoác lên mình xiêm y màu đỏ rực vô cùng lộng lẫy, mái tóc dài xõa ra đến tận ngang lưng, nửa đầu được tết và trang trí bằng hoa tươi lẫn trâm cài, dáng vẻ xinh đẹp thật khiến người khác phải ghen tị.
Lam Khả Yên một tay quán xuyến hết tất cả mọi việc, lo từ những món ăn đến sắp xếp chỗ ngồi cho khách mời, xong xuôi hết ả lại lên chỗ Trương Mộng Như ở phía trên cao, cung kính cúi đầu: “Tỷ tỷ, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa hết rồi ạ.”
Trương Mộng Như không nói gì mà chỉ cầm tách trà trên bàn lên, uống một ngụm sau đó lại đặt xuống. Hôm nay ả không ăn diện lộng lẫy như những người khác mà chỉ mặc hoàng bào màu đỏ nhạt, trùng với màu của long bào Tống Minh Viễn đang mặc, đầu đội phượng quán có khắc mười hai con rồng, chín con phượng bằng đá và pha lê, dung mạo quả thật không hề kém cạnh ai.
Ả nhìn xuống chiếc bụng tròn vo của mình một hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp lời: “Nhớ hành xử cho cẩn thận vào, tuyệt đối đừng để bổn cung thất vọng.”
“Muội biết rồi.”
“Còn Chu Thanh Vân thì sao, hôm nay ngươi tính làm gì ả ta?”
Lam Khả Yên nhếch mép, nghĩ tới kế hoạch do mình bày ra mà chẳng có chút lo lắng gì: “Tỷ yên tâm, chuyện này Liễu Thư sẽ lo liệu, nhất định hôm nay sẽ khiến ả thân bại danh liệt, hoàn toàn không ngóc đầu lên được nữa.”
“Vậy thì được, chuyện hôm nay bổn cung giao hết cho hai ngươi đấy.”
Lam Khả Yên gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau khi đứng nói chuyện xong liền đi xuống để kiểm tra lại tất cả mọi thứ, chờ tới một canh giờ sau cuối cùng cũng thấy Tống Minh Viễn lẫn Thái hậu thong thả tới.
“Bệ hạ và Thái hậu giá đáo!”
Ả thấy y đôi mắt liền sáng rực, không nhanh không chậm mà bước đến: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Miễn lễ.”
Tống Minh Viễn chẳng thèm đoái hoài gì tới, đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho mà chậm rãi bước lên long ỷ. Những quan đại thần khác cũng không chậm trễ nữa mà nhanh chóng tới nơi tổ chức yến tiệc, duy chỉ có Châu Mộc Vân là mãi không thấy đâu.
Một số người dường như cũng đã phát giác ra, quay sang nhau thì thầm.
"Mộc quý phi vẫn chưa tới sao?"
“Hình như là vậy đấy.”
“Mộc quý phi? Vị phi tần đắc sủng đang được mọi người bàn tán đó à?”
“Đúng vậy, nhiều người còn nói cô ấy là tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp tuyệt trần.”
“Hứ, có đẹp đến mấy cũng không bằng cái móng chân của Lam phi đâu.”
“Ta cũng nghĩ vậy, Lam phi nương nương trước kia chính là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, đến Hoàng hậu đứng trước cô ấy còn bị lu mờ đi vài phần nữa mà, vị quý phi kia làm gì có cửa.”
“Mấy người không biết sao, Chu Thanh Vân trước kia bị đại lý tự khanh nhốt trong phủ là do quá xấu xí, vậy mà chẳng biết tại sao lại câu dẫn được bệ hạ.”
Thanh âm bàn tán bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều, một số vị công tử lẫn tiểu thư còn tò mò nhìn lên Tống Minh Viễn ở phía trên, thực sự không hiểu được tại sao y lại sủng ái một người “xấu xí” như thế. Nhưng những phi tần từng gặp qua Châu Mộc Vân lại im lặng không nói gì, chỉ nhìn nhau một cái rồi lắc đầu một cách bất lực. Bọn họ đúng là rất ghen tị với nàng nhưng nhan sắc của nàng, không thể không phủ nhận.
Mấy vị công tử, tiểu thư lẫn một vài quan đại thần xì xà xì xầm mất cả một lúc lâu, tuy Trương Mộng Như và Tống Minh Viễn ngồi ở trên không nghe thấy nhưng tất cả đều lọt vào tai Lam Khả Yên ngay đó. Ả nhướng mày, bày ra bộ dáng dương dương tự đắc, hoàn toàn không để ai lọt vào mắt mình.
Mà cung nữ hầu cận bên ả là Thanh Lâu lại nhanh chóng chớp lấy thời cơ này, tiến lên rồi giở giọng nịnh nọt: “Nương nương, nô tì cũng thấy người và bệ hạ thật sự rất xứng đôi.”
Lam Khả Yên nhếch mép, vuốt vài sợi tóc mai rồi làm bộ hỏi ngược lại: “Thật sao? Bổn cung… xứng với người lắm à?”
“Tất nhiên rồi thưa nương nương, Hoàng hậu hay quý phi đều không đẹp bằng người, nương nương vừa có sắc vừa có tài, ngoài người ra thì làm gì có ai xứng với bệ hạ.”
Ả ta được khen trong lòng như mở hội nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, giống như không hề để tâm tới: “Ngươi đúng là chỉ giỏi nịnh.”
Lam Khả Yên nhìn lên khuôn mặt hết sức bình thường của Trương Mộng Như lại càng tự tin vào nhan sắc của mình hơn. Tuy bây giờ ả vẫn phải nghe lệnh cô ta nhưng chỉ vài tháng nữa thôi, nếu Trương Mộng Như sinh ra một công chúa sẽ không nguy hiểm gì nhưng nếu cô ta sinh ra một hoàng tử, ả sẽ đích thân diệt cỏ tận gốc.
Ở trong cung đã lâu nên Lam Khả Yên cũng biết thân phận của Trương Mộng Như hết sức bình thường, nếu không phải khi trước cứu Thái hậu một mạng sau đó lại có thai với Tống Minh Viễn thì còn lâu mới được sắc phong Hoàng hậu, chỉ cần trừ khử được Châu Mộc Vân thì mục tiêu tiếp theo sẽ là cô ta, nếu Trương Mộng Như bị phế truất ngôi vị thì ả sẽ chính là kế hậu, tới lúc đó sẽ không còn bị ai sai bảo nữa.
Lam Khả Yên càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng ngay lúc này lại nhận ra những người còn bàn tán khi nãy bây giờ lại im bặt, đồng loạt hướng mắt về một phía.
“Chuyện gì vậy?”
Ả nhíu mày, tò mò nhìn theo nhưng ngay khi thấy người đang tiến tới liền sững người.
Ngay trước mặt không ai khác chính là Châu Mộc Vân, nàng mặc một thân xiêm y màu đỏ, mái tóc dài không còn xõa như thường ngày mà búi hết lên, tết lại một cách điệu nghệ trên đỉnh đầu sau đó lại được điểm thêm ba chiếc trâm cài bằng vàng.
Thứ mọi người để ý nhất trên người nàng chính là xiêm y nàng đang mặc vì nó giống hệt với Lam Khả Yên, chung một màu, chung một kiểu dáng, nhưng nhìn khí chất lại cao quý gấp ngàn lần ả ta.
Châu Mộc Vân dường như cũng phát giác ra điều này, nhìn Lam Khả Yên một cái sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, cung kính tiến lên rồi nhún người: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái hậu, Hoàng hậu nương nương.”
Tống Minh Viễn lúc này vẫn còn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt đến ngẩn người, mãi tới khi giọng nói quen thuộc vang lên y mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng đáp lời: “Miễn lễ.”
Châu Mộc Vân mỉm cười, không vội quay về chỗ mà nhìn sang Lam Khả Yên ở ngay kế bên, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Trùng hợp quá nhỉ, Lam phi nương nương?”
Thực chất chuyện này nàng cũng không hề hay biết, xiêm y này khoảng hai canh giờ trước có một cung nữ đưa tới Họa Nguyệt cung bảo rằng đích thân bệ hạ chuẩn bị nên Châu Mộc Vân cứ tưởng thật, bây giờ mới phát hiện ra cung nữ đó lại là Thanh Lâu – người đang đứng kế bên Lam Khả Yên.
Xem ra định để cho hai người mặc giống nhau rồi dìm nàng nhưng lại bị phản ngược lại đây mà…
Châu Mộc Vân cười nhạt, chậm rãi quay trở về chỗ ngồi được sắp xếp từ trước còn Lam Khả Yên ngồi đối diện đã sớm tái xanh mặt, tuy đang rất tức giận nhưng vẫn phải cố trả lời: “Ha ha, đúng là trùng hợp thât…”
Ả nói xong liền quay lại lườm cung nữ của mình một cái, chỉ hận không thể một tay đánh chết cô ta.
Mà lúc này yến tiệc cũng đã sắp bắt đầu, ngay khi Châu Mộc Vân về chỗ thì hai vị vương gia và một vài người khác cũng đã tới. Sơn hào hải vị dần được các cung nữ mang lên, từng người từng người một bắt đầu dâng quà mừng thọ lên cho Thái hậu, nếu không phải châu báu thì cũng là gấm vóc lụa là.
Châu Mộc Vân cũng có chuẩn bị nhưng quà của nàng cũng không quá xa xỉ như những người khác, may mắn thay khuôn mặt Thái hậu vẫn rất vui vẻ chứ không hề khó chịu gì cả. Sau khi thưởng thức rượu các ca kỹ đã bắt đầu đi ra biểu diễn, từng dải lụa nhẹ nhàng chuyển động, thu hút ánh mắt của tất cả những người ngồi ở đó.
Lam Khả Yên đã chuẩn bị trước nên tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này, chờ khi màn biểu diễn kết thúc ả liền đứng dậy, chủ động nhảy một bài để tặng Thái hậu. Lam Khả Yên đứng chính giữa dàn ca kỹ, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chuyện động, xoay một vòng liền khiến dải lụa bay xung quanh người ả, tiếp theo đó ả lại kiễng chân, nhẹ nhàng múa theo điệu nhạc.
Tất cả những người khác đều nhìn rất chăm chú nhưng Châu Mộc Vân lại ngáp một hơi dài, hoàn toàn không ngấm nổi điệu nhảy sến súa này. Nàng chống cằm, lơ đễnh nhìn lên Tống Minh Viễn ở phía trên thì phát hiện y cũng đang nhìn về phía này.
“…”
Đôi mắt Châu Mộc Vân lập tức sáng rực, tranh thủ lúc mọi người đang xem múa liền vẫy tay chào y, sau đó lại nói bằng khẩu hình miệng: “Bệ hạ, thấy thần thiếp hôm nay có đẹp không?”
Tống Minh Viễn dường như cũng tờ mờ đoán được, chống cằm rồi gật đầu hai cái, đáp lại bằng một chữ duy nhất: “Đẹp.”
Mà Lam Khả Yên lúc này lại căng thẳng vô cùng, ả cố gắng hết sức để phô diễn tài năng lẫn nhan sắc của mình, cố tình đảo mắt sang hướng Tống Minh Viễn nhưng lại phát hiện ra y hoàn toàn không nhìn mình lấy một cái mà đang bận liếc mắt đưa tình với Châu Mộc Vân.
“!!!”
Lại là con hồ ly tinh khốn kiếp đó!