Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng lại liền lật đật chạy tới, cung kính hành lễ: “Tham khiến bệ hạ.”
Nàng nuốt nước miếng cái ực, sợ hãi lấy tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán. Cứ tưởng phải đến chiều Tống Minh Viễn mới quay trở lại mà mới có hơn một canh giờ đã tới rồi.
Y hết nhìn nàng lại nhìn đến Tống Tử Lam ở đằng xa kia, ánh mắt bất chợt lạnh lẽo hẳn: “Sao nàng không luyện tập mà lại trốn ra đây vậy?”
Châu Mộc Vân nơm nớp lo sợ, còn không biết nên trả lời thế nào thì may mắn thay nam nhân đằng sau đã nhẹ nhàng tiến lên: “Là đệ chỉ cô ấy cách trốn ra đấy!”
Tống Minh Viễn nhướng mày, nắm tay nàng đi vào rồi hướng mắt về phía Tống Tử Long: “Chuyện ở phủ xong hết rồi sao?”
Hắn gật đầu, không có vẻ gì là sợ sệt mà còn thản nhiên ngồi xuống tán gẫu với y, bỏ lại Châu Mộc Vân ngơ ngác đứng đó. Nàng thở phào một hơi, thấy mối nguy hiểm đã qua đi mới yên tâm hơn đôi chút, yên lặng ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Mà có vẻ như Tống Tử Long đang còn việc nên chỉ một khắc sau liền đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên quay lại nói với nàng: “À đúng rồi, cho cô cái này này tiểu nha đầu.”
Dứt lời, hắn liền lấy ra một vật nhỏ từ trong tay áo mà chọi tới. Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp chụp thì một bàn tay to lớn đã cướp lấy nó trước.
“…”
“Hoàng huynh, nhớ bôi thuốc cho cô ấy đó! Đệ đi trước đây, khi khác lại tới thăm hai người!”
Tống Tử Long nháy mắt một cái sau đó tung tăng rời khỏi Họa Nguyệt cung, vừa đi được một đoạn thì lại có bóng người tiến tới: “Tam… tam vương gia…”
Hắn nghe thấy có người gọi mình liền tò mò quay lại, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc: “Ảnh phi nương nương?”
Triệu Tư Ảnh cùng cung nữ bước tới, e thẹn vén mấy cọng tóc mai sang một bên: “Tử Long vương, hân hạnh được gặp mặt…”
“Đa tạ nương nương đã quan tâm, ta còn có chuyện nên xin phép đi trước, khi khác có dịp sẽ nói chuyện.”
Cô ấy ngẩn người nhìn theo, bàn tay đặt bên hông không biết bao giờ đã siết chặt lại.
[…]
Tống Minh Viễn ngay khi chụp được lọ thuốc Tống Tử Long ném cho Châu Mộc Vân liền cất ngay vào tay áo, quay lại ném cho nàng một ánh mắt sắc lẹm: “Chẳng phải lần trước trẫm đã bảo tránh xa đệ ấy ra rồi à?”
Tống Tử Long bản tính trăng hoa không ai là không biết, nguyên một ngày ngoại trừ giải quyết các việc trong phủ thì thời gian còn lại chỉ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ sợ lần này, Châu Mộc Vân chính là người tiếp theo hắn nhắm tới.
“Bệ hạ, là tự Vương gia đến đây, thần thiếp muốn đuổi cũng không được.”
Y thở dài, nắm tay nàng rồi chậm rãi đi vào trong, vỗ vỗ mấy cái lên đùi mình: “Ngồi lên đây.”
Châu Mộc Vân nhướng mày, dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng đi lại, ngồi xuống rồi vòng tay ôm lấy cổ y: “Bệ hạ, thần thiếp đau quá… Chân và tay chỗ nào cũng đau cả…”
Nàng nhõng nhẽo, bắt đầu dùng khổ nhục kế để mê hoặc Tống Minh Viễn nhưng y không những không phản ứng gì mà còn lạnh lùng đáp lại: “Đau ít còn hơi đau nhiều, ngày mai vẫn tiếp tục luyện tập cho trẫm.”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
“…”
Châu Mộc Vân xị mặt, đang còn định đứng phắt dậy thì ngay lúc này đã bị đối phương kéo lại. Tống Minh Viễn lấy ra một hũ thuốc nhỏ nhét vào tay nàng, chậm rãi lên tiếng: “Cho nàng này.”
“Dạ? Cái này là cái gì đây?”
“Thảo dược quý để dưỡng thương, mấy ngày sau sau khi tập xong thì cứ uống một viên, trẫm vừa xin được từ chỗ thái y đấy.”
Nàng cười tủm tỉm, trong phút chốc lại cảm thấy y không đáng ghét như mình đã tưởng nữa. Mà Tống Minh Viễn buổi chiều cũng không bận gì nên sau khi ngồi tán gẫu một hồi liền đứng dậy, dẫn nàng đi ra khu vườn phía sau.
“Chúng ta ra đây làm gì vậy?”
“Có muốn sử dụng roi gai không để trẫm chỉ nàng?”
Châu Mộc Vân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì vũ khí giắt bên hông đã bị y lấy mất, nhét ngược lại vào tay. Nàng sững người, ngay sau đó lại bị đối phương giữ lấy từ phía sau, hai tay y nắm chặt lấy tay nàng, chỉ cho nàng từng bước, từng bước một.
Đến lúc này Châu Mộc Vân mới nhận ra tập luyện với người thật khác với khi tập với mấy khúc gỗ như thế nào, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hẳn lên. Những ngày hôm sau Tống Minh Viễn không còn bắt nàng vào căn phòng lạnh lẽo kia nữa, cứ mỗi khi rảnh là lại tới Họa Nguyệt cung chỉ dạy cho nàng.
Ròng rã một tuần trời cuối cùng cũng có một ngày nghỉ, Châu Mộc Vân mệt đến không thở nổi, sau khi ăn uống nghỉ ngơi xong liền tới Hồng Hoa viên dạo chơi một vòng.
Đây chính là vườn thượng uyển lớn nhất hoàng cung với vô vàn các loài cây, loài hoa khác nhau. Nàng dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước vào.
Châu Mộc Vân vui vẻ nhìn xung quanh, nhưng đi được một đoạn bỗng dừng lại.
“Tỷ tỷ, sao tỷ không đi tiếp vậy?”
Ý Yên tò mò nhìn sang, nào ngờ vừa mới dứt lời thì đã bị nàng kéo ngồi thụp xuống: “Xuỵt, đừng lên tiếng!”
Châu Mộc Vân bịt miệng muội ấy xong liền thập thò nhìn sang, hoàn toàn không ngờ được ngay trên chiếc bàn đá phía trước xuất hiện một bóng hình rất quen thuộc, đó là Tống Minh Viễn, đối diện là một người đàn ông trung niên còn bên cạnh ông ta lại là Lam Khả Yên với dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
“Gì đây? Sao ả ta lại ở chung với bệ hạ vậy?”