“Mộc quý phi, tên của cô là gì vậy?”
“Tên ta sao?”
Châu Mộc Vân dừng bước, không muốn tự nhận mình là Chu Thanh Vân nên cũng trả lời qua loa cho có lệ rồi bước tiếp: “Công chúa điện hạ cứ gọi ta là Tiểu Vân là được rồi.”
“Được, Tiểu Vân, cô cũng gọi ta là là Tuệ Nhi đi, từ giờ về sau chúng ta sẽ là bằng hữu.”
Tư Tuệ Nhi nói xong liền vui vẻ ôm chặt lấy người nàng, sự hạnh phúc rất nhanh liền thay thế cho cơn đau từ thể xác. Nhưng một lúc sau cô ấy lại như chợt nhớ tới chuyện gì, tò mò hỏi lại: “Mà này, bệ hạ có đối tốt với cô không?”
“Bệ hạ sao, tất nhiên là có rồi, mà sao cô lại hỏi vậy?”
Nhưng ngay khi hỏi xong Châu Mộc Vân lại ngớ người, lúc này mới chợt nhớ ra những lời đối phương nói khi nãy, Tư Tuệ Nhi cũng thích Tống Minh Viễn, cũng vì thích y mà cô ấy mới tấn công nàng dữ dội như thế.
Mà Tư Tuệ Nhi cũng có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, che miệng cười tủm tỉm: “Đúng thật là lúc vừa gặp nhau trên chiến trường ta có cảm nắng ngài ấy nhưng bây giờ đã hết rồi, ta đã phải lòng một người khác, cô có biết là ai không?”
Châu Mộc Vân kinh ngạc thốt lên, tuy trong lòng vui hơn bao giờ hết nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh: “Thật sao? Người đó là ai vậy? Không biết ai mới có thể lọt vào mắt xanh của công chúa nhỉ?”
Tư Tuệ Nhi mím môi, chọc chọc vài cái lên má nàng: “Bí mật, nhưng rất nhanh cô sẽ biết thôi.”
Cứ thế hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi cánh rừng này, Châu Mộc Vân tuy đang ngứa ngáy khắp cả người nhưng vẫn cố giữ cho tinh thần bình tĩnh nhất. Mắt thấy có binh lính đang tìm người xung quanh đó nàng liền nhẹ nhàng đặt đối phương xuống.
“Mộc quý phi nương nương, công chúa điện hạ, hai người đang ở đâu rồi?”
“Tuệ Nhi, ta không thể quay trở lại đó với bộ dáng này được nên cô cứ đi trước đi nhé, nhớ phải rửa sạch vết thương đấy, có gì không ổn cứ tới Họa Nguyệt cung tìm ta.”
Cô ấy nhíu mày, tuy rất muốn đưa nàng về cùng để ban thưởng nhưng thấy khuôn mặt đỏ ửng của Châu Mộc Vân cũng biết bệnh tình của nàng đã trở nặng, chỉ đành không nỡ buông ra: “Thế cũng được, cô nhớ cho người truyền thái y tới đấy.”
“Ta biết rồi, đa tạ công chúa đã quan tâm.”
Dứt lời, nàng liền dùng hết sức lực để chạy nhanh ra khỏi nơi này bằng một con đường khác, để lại Tư Tuệ Nhi đang lo lắng nhìn theo. Chờ khi không thấy bóng nàng đâu nữa cô ấy mới đánh tiếng để binh lính lại giúp đỡ mình, nào ngờ vừa đi được một đoạn đã thấy Tống Minh Viễn đang ngồi trên lưng hắc mã, lo lắng chạy tới: “Công chúa điện hạ, cô không sao chứ? Mà Mộc quý phi đâu rồi, không phải hai người đi chung sao?”. truyện ngôn tình
“Bệ hạ, khi nãy Mộc quý phi vì cứu ta mà bị thương, vừa về Họa Nguyệt cung rồi, người có thể truyền thái y tới được không, ta thấy tình hình cô ấy không ổn cho lắm?”
Ngay khi nghe xong hai hàng lông mày của y liền nhíu chặt lại, không suy nghĩ gì mà lập tức cưỡi ngựa hướng tới chỗ Châu Mộc Vân: “Cao Lãng, mau cho người gọi Ôn gia gia tới cung của quý phi ngay!”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Tư Tuệ Nhi thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Minh Viễn liền bĩu môi, tuy cảm thấy có chút ghen tị nhưng như vậy cũng tốt, có y tới đó lo cho nàng thì cô cũng yên tâm rồi.
Mà Lam Khả Yên lúc này vẫn đang sốt ruột chờ ở nơi tổ chức yến tiệc cùng với một vài người khác, ngay khi thấy mỗi một mình Tư Tuệ Nhi đi về liền tức đến mức giậm chân bình bịch: “Khốn kiếp, Chu Thanh Vân đâu rồi?”
Tốn biết bao công sức để làm nàng bẽ mặt một phen vậy mà bây giờ lại không thấy đâu nữa, nhưng theo phép lịch sự vẫn lo lắng chạy lại, ân cần hỏi han: “Công chúa điện hạ, người không sao chứ?”
Trương Mộng Như và Thái hậu cũng lần lượt tiến tới, thấy y phục công chúa Tư Quốc rách hết cả liền sốt ruột không thôi: “Người bị thương sao?”
Tư Tuệ Nhi mỉm cười, không nhanh không chậm kể lại quá trình Châu Mộc Vân đưa mình về từ cõi chết sau đó không ngừng cảm thán, ca ngợi nàng: “Lần này bổn công chúa đã nợ Mộc quý phi một mạng, công ơn này nhất định sẽ đền đáp.”
Một lời này nói ra liền khiến khuôn mặt Trương Mộng Như đen kịt lại, nụ cười trên môi cũng gượng gạo hẳn đi. Khi nãy Lam Khả Yên đã nói với ả ta rằng sẽ làm Châu Mộc Vân mất mặt trước tất cả mọi người, vậy mà không những không thành công còn khiến nàng lập công.
Đúng là vô dụng!
Chỉ có Thái hậu ở đó là thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nắm lấy tay công chúa Tư Quốc rồi trấn an cô ấy.
***
Châu Mộc Vân khó khăn lắm mới có thể quay trở về Họa Nguyệt cung, ngay khi vào tới nơi liền đau đớn ngồi phịch xuống đất. Nàng nhăn mặt, lấy tay đấm liên tục vào ngực mình nhưng cơn đau vẫn không hề giảm bớt.
“Chết mất thôi…”
Nàng thở gấp, đôi môi bị cắn chặt đến mức rỉ cả máu nhưng nếu cứ ngồi như vậy chắc chắn vết thương sẽ nặng hơn, Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, dùng chút sức lực còn lại để đứng dậy nhưng nào ngờ còn chưa kịp vào trong lấy thuốc thì ngay lúc này cánh cửa lại bị ai đó đạp một cái thật mạnh, cùng lúc đó giọng nói quen thuộc cũng vang lên.
“Tiểu Vân!”
“Bệ hạ…”
Nàng sững người, tới khi thấy rõ người đang đứng trước mặt liền không nhịn nổi mà òa khóc, đau đớn đi lại ôm chầm lấy người y: “Hức… Bệ hạ, thần thiếp… đau quá…”
Nàng đã cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lúc thấy y vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm xúc cuối cùng cũng không thể dồn nén được nữa, trong phút chốc bộc lộ hết ra ngoài.
Tống Minh Viễn xót xa nhìn người con gái trong lòng mình, thấy cả người nàng nóng rực như vậy lại càng sợ hãi hơn, chỉ biết ôm lấy nàng rồi trấn an: “Đừng lo, mọi chuyện đã ổn rồi…”
Xiêm y lộng lẫy mà Châu Mộc Vân chuẩn bị trước khi tới yến tiệc đã bị rách lên tới đùi, dính đầy đất cát, mái tóc thì do va chạm mà xõa hết ra, khuôn mặt nàng cũng đỏ ửng, tuy không sưng nhưng chân tay lại nổi đầy vết mẩn đỏ.
“Ôn gia gia, mau vào đây cho trẫm.”
“Có thần thưa bệ hạ.”
Tống Minh Viễn nhẹ nhàng bế Châu Mộc Vân lên giường sau đó để thái y bắt mạch cho nàng, mãi một lúc sau ông lão mới buông ra, nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc phơ của mình: “Bệ hạ, nương nương bị hạ một loại độc có tên là U Dực, thứ này tuy không gây hại tới tính mạng nhưng sẽ khiến người bệnh ngứa ngáy và sốt cao trong nhiều canh giờ, không những thế còn gây ra biểu hiện như khi bị dị ứng.”
“Khanh có mang theo thuốc đúng không?”
“Bẩm có, bây giờ thần sẽ đi sắc thuốc ngay, xin bệ hạ và nương nương chờ trong giây lát.”
Ôn gia gia nói xong liền vội vã đi ra ngoài, khoảng một khắc sau liền quay trở lại với chén thuốc tỏa ra mùi hương vô cùng khó chịu. Châu Mộc Vân ngửi một cái liền nhíu chặt mày, ngay lập tức vùi đầu trong chăn: “Bệ hạ, mùi đắng quá, thần thiếp không uống đâu…”
“Khanh lui được rồi.”
“Bệ hạ và nương nương vạn phúc, thần xin cáo lui.”
Tống Minh Viễn lập tức nhận lấy chén thuốc, chờ khi bóng dáng thái y khuất đi liền cho người đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng xoa đầu Châu Mộc Vân: “Ngoan, phải dậy uống thì nàng mới không cảm thấy khó chịu nữa.”
Châu Mộc Vân bĩu môi, ló đầu ra khỏi chăn rồi nhăn mặt: “Nhưng nó đắng quá, cách một khoảng xa như vậy thần thiếp vẫn còn ngửi thấy mùi nữa.”
“Thuốc nàng đưa cũng đắng nhưng trẫm vẫn uống hằng ngày còn gì?”
Nàng bĩu môi, sợ y nổi giận nên cũng ngoan ngoãn ngồi dậy nhưng khi cầm lấy nó vẫn hơi sợ hãi, nhìn chằm chằm một lúc lâu vẫn không dám đưa lên uống.
Thứ thuốc này còn đắng hơn cả thuốc nàng đưa cho y nữa.
Thấy Châu Mộc Vân chần chữ như vậy Tống Minh Viễn cũng cảm thấy hơi khó chịu, y thở dài, suy nghĩ một hồi liền thằng thừng cầm lấy chén thuốc lên tu một hơi cạn sạch, ngay sau đó cúi người xuống hôn lấy môi nàng, truyền hết số thuốc từ miệng mình qua.
“!!!”
Tên này đang làm gì vậy, chẳng lẽ trả thù nàng chuyện lần trước sao?
Đắng quá đi mất!