Cùng lúc đó tại một biệt thự nọ.
Không còn gánh vác trên vai tập đoàn của gia đình nên Tống Minh Viễn đã hoàn toàn buông bỏ bản thân, anh thức đến tận một hai giờ khuya, chờ khi mệt rồi lại ngủ mãi đến mười giờ sáng hôm sau mới tờ mờ thức dậy. Cuộc sống của anh đã trôi qua một cách nhạt nhẽo như vậy được vài tuần rồi, tuy có chút buồn chán nhưng như vậy còn hơn sống trong cái thành phố ngột ngạt kia, anh thực sự chịu không nổi.
Tống Minh Viễn trở mình, ngắm nhìn bức chân dung của Châu Mộc Vân ở chiếc bàn bên cạnh một hồi lâu mới lười biếng bước xuống giường. Căn biệt thự to lớn không có người giúp việc, không có quản gia đã khiến nó bừa bộn lên trông thấy nhưng dù vậy anh vẫn không hề quan tâm. Tống Minh Viễn không ăn sáng, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền đi thẳng tới khách sạn ở cách đó không xa.
“Tôi muốn lên hồ bơi phía trên một lát, trong hôm nay đừng cho ai bước vào.”
Vừa bước vào anh đã đi thẳng tới quầy lễ tân, nào ngờ đâu còn chưa kịp bước lên thì đã bị nhân viên tiến lên ngăn lại.
“Khoan… khoan đã…”
“Chuyện gì?”
“Thiếu gia, đêm hôm qua có một vị tiểu thư tới đã bao trọn hồ bơi đến hết tuần này rồi ạ.”
Tống Minh Viễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Sao lại bao hồ bơi? Biển ở ngay ngoài kia cơ mà?”
“…”
“Tôi… tôi cũng không biết…”
Anh thở dài, chỉ đành thất vọng quay về nhưng trước khi đi còn không quên hỏi ngược lại đối phương: “À phải rồi, hôm qua mẹ tôi có gọi điện tới nữa không?”
“Dạ có, tôi vẫn bảo là chưa thấy thiếu gia tới đây ạ.”
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tống Minh Viễn gật đầu, nhưng ngay lúc anh quay lưng lại một bóng hình lại vô tình lướt qua, như có như không phảng phất một hương thơm vô cùng quen thuộc. Người đàn ông khựng người, tới khi phản ứng liền quay phắt lại nhưng trước mắt chẳng hề có gì cả.
Nghĩ rằng do mình quá nhớ Châu Mộc Vân mà sinh ảo giác nên Tống Minh Viễn bèn lắc lắc đầu, ngay lập tức quay người rời đi mà không hề biết sau khi anh khuất bóng Châu Mộc Vân lại hớt hải chạy ra ngoài, tiến thẳng đến quầy lễ tân mà hỏi: “Này cô à, khi nãy có người nào đứng ở đây đúng không?”
Cô thở gấp, không biết vì sao mà khi nãy lướt qua lại cảm thấy người đàn ông đó có bóng lưng rất giống anh.
Cô nhân viên nhíu mày đầy nghi hoặc, còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ đối diện lại hỏi tới hỏi tấp: “Người đó là Minh Viễn, Tống Minh Viễn đúng không?”
Nghĩ rằng Châu Mộc Vân là người do mẹ của Tống Minh Viễn phái tới cô nhân viên lập tức lắc đầu, nói rằng cô đã nhìn nhầm người rồi nhưng thái độ chột dạ của cô ta đã lập tức nói lên hết tất cả. Châu Mộc Vân nhếch mép, nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở mấy bức ảnh thân mật chụp với anh hồi trước ra đưa đến trước mặt đối phương.
“Tôi chính là vợ chưa cưới của Minh Viễn, nói cho tôi biết địa chỉ nơi anh ấy đang ở đi, sau khi cưới nhau chắc chắn sẽ hậu ta cho cô.”
“…”
***
Mà những ngày sau đó Tống Minh Viễn cũng không biết vì sao trước biệt thự của mình vào mỗi sáng sớm đều xuất hiện những bó hoa hồng rất kì lạ. Trên đó không ghi tên người gửi, cứ đều đặn xuất hiện vào cùng một khung giờ nhưng anh cũng không quan tâm gì mấy, chỉ lạnh nhạt cầm lên vứt thẳng vào sọt rác.
Châu Mộc Vân thấy hoa mình mua bị vứt hết lần này đến lần khác cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, cô vốn định tạo cho anh một bất ngờ nhưng sự nhớ nhung tích tụ lâu ngày lại khiến cô không thể chịu được nữa, thế là nhân lúc Tống Minh Viễn ra ngoài vào buổi sáng liền lén lút lẻn vào nhà.
Cô mím môi, không nghĩ nhiều mà lập tức nhập mật khẩu là ngày tháng năm sinh của mình, quả nhiên mới một lần đã thành công mở ra. Bước vào căn biệt thự khiến Châu Mộc Vân không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường, bởi vì cách bày trí nội thất trong nhà chính là theo sở thích của cô mà năm còn học đại học cô đã từng nói với anh.
“Anh ấy vẫn còn nhớ sao?”
Châu Mộc Vân mỉm cười hạnh phúc, thấy khắp nơi đều hơi bừa bộn bèn vén ống tay áo lên dọn dẹp, cô dọn hết phòng khách đến phòng bếp, tới khi lên tầng liền mở cửa phòng của Tống Minh Viễn ra, nơi này vẫn như cũ, chỉ có điều bên trong phòng đều treo đầy các bức ảnh của cô, cả ảnh mà hai người đã từng chụp nữa.
Cô thoáng đứng hình, ngay sau đó khóe mắt liền cay xè lên. Châu Mộc Vân sụt sịt, sau khi gấp chăn ngay ngắn lại liền lấy đồ dơ của Tống Minh Viễn bỏ vào theo, định đem ra ngoài giặt thì ngay lúc này ánh mắt lại chợt va vào một căn phòng cách đó không xa.
“Vẫn còn phòng sao?”
Cô nghi hoặc bước tới đó, nhưng ngay lúc mở cửa ra thì lại bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc. Bên trong phòng là một chiếc giường lớn và vài thiết bị, máy móc rất giống ở trong bệnh viện, tủ, bàn trang điểm, đến cả hoa tất cả đều có hết. Không những vậy nó còn sạch sẽ hơn hẳn các phòng khác chứng tỏ Tống Minh Viễn vào đây dọn dẹp rất thường xuyên.
Cô trợn tròn mắt, nào ngờ đâu còn chưa kịp xem kĩ thì bên dưới lầu lại bất chợt có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân hướng lên đây thì phải.
“Về sớm vậy sao? Thường ngày đến trưa mới về cơ mà?”
Châu Mộc Vân há hốc mồm, lập tức trốn vào chiếc tủ ngay bên cạnh đó mà Tống Minh Viễn có lẽ do vội quá mà cũng không hề để ý đến sự khác thường của ngôi nhà, ngay lập tức bước thẳng về căn phòng cô đang trốn.
“Alo, tôi về tới nhà rồi đây? USB anh để trên bàn à?”
“Hộc tủ ở bên phải sao? À đây, tôi vừa thấy nó rồi.”
“Thiết bị cuối cùng đã về rồi sao? Ngày mai anh tới lắp nốt luôn nhé, tôi muốn đưa Mộc Vân về đây càng sớm càng tốt.”
Châu Mộc Vân ngồi ở trong tủ nghe thấy câu này liền ngớ người, lúc này mới hiểu ra tất cả những thứ này đều là do anh chuẩn bị cho mình. Cô rưng rưng nước mắt, sắp không nhịn được mà khóc nấc lên thì may mắn thay Tống Minh Viễn đã cầm USB kia đi ra ngoài rồi.
Có lẽ anh cũng bận bịu nhiều việc nên sau khi về phòng liền lấy máy tính ra làm việc, mãi đến tận trưa mới mệt quá mà thiếp đi trên giường. Châu Mộc Vân cũng trốn trong phòng mãi không dám ra, tới khi thấy không còn tiếng động mới thở phào một hơi, rón rén đi tới phòng của Tống Minh Viễn.
Cô nhẹ nhàng mở cửa đã thấy ngay bóng hình người đàn ông đang nằm trên giường với dáng vẻ lười biếng, máy tính bên cạnh chưa tắt, đã vậy đến chuột trên tay còn chưa chịu buông. Châu Mộc Vân thở dài, lén lút tới bưng nó để hẳn lên bàn sau đó nhẹ nhàng nằm ngay bên cạnh anh.
Bàn tay cô vuốt nhẹ lên mặt Tống Minh Viễn, lướt qua sống mũi cao cao kia rồi lại dừng ở đôi môi khô khốc, không nhịn được mà nhích người tới, đặt lên đó một nụ hôn thay cho nỗi nhớ nhung kéo dài suốt bấy lâu. Mà mùi hương thân thuộc trong nháy mắt xộc vào mũi cũng khiến người đàn ông trên giường từ từ mở mắt ra. Anh trở mình, ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng rồi thủ thỉ: “Mộc Vân ngoan, đừng nghịch…”
Châu Mộc Vân nín thở, ôm chặt lấy người anh không buông mà mãi đến năm giây sau Tống Minh Viễn mới ý thức được trở lại, lập tức mở to mắt rồi đẩy cô ra: “Khoan… Khoan đã…”
Anh sững người, nhưng ngay lập tức nghĩ mình đang nằm mơ nên lại phì cười, tiếp tục ôm chặt cô rồi nhắm nghiền mắt, dường như muốn đắm chìm trong giấc mơ này mãi mãi không muốn thoát ra vậy. Châu Mộc Vân cố nhịn cười, không vội vạch trần ngay mà dùng bàn tay mảnh khảnh của mình vuốt dọc lên sống lưng anh, vỗ về anh chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do sự mệt mỏi tích tụ đã lâu nên Tống Minh Viễn ngủ một mạch đến tận bảy giờ tối, lúc mở mắt ra trên giường đã không còn một bóng người nữa. Kí ức khi nãy vẫn cứ hiện hữu trong đầu khiến anh cảm thấy vừa hụt hẫng vừa tiếc nuối, đang định bước xuống giường để kiếm đồ ăn thì ngay lúc này lại chợt nghe lên tiếng nước chảy phát ra từ trong nhà tắm.
“Gì vậy? Là ai đó?”
Anh nhíu mày, ngay lập tức đứng phắt dậy rồi lao tới mở cửa ra nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ thì tiếng hét thất thanh đã đột ngột vang lên: “Á á á á!”
Cánh cửa bị người bên trong đóng sầm lại khiến Tống Minh Viễn giật nảy mình, tới lúc này mới nhận ra kí ức khi nãy không phải là ở trong mơ. Cả người anh mềm nhũn, nhanh chóng mở cửa ra rồi vội vã lao vào.
“Mộc Vân, là em sao? Là em thật à?”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, nhanh chóng lấy áo choàng tắm mặc lên rồi liên tục lùi về sau: “Anh ra ngoài trước được không để em mặc đồ vào cái đã.”
Nhưng đối phương sớm đã chẳng còn quan tâm gì nữa, sờ hết từ mặt đến đầu cô vẫn chưa chịu dừng lại: “Là em thật sao? Đây không phải là mơ chứ?”
Cô mím môi, nhanh chóng đẩy anh ra rồi gật đầu: “Là em thật mà, em mới tỉnh lại thôi nên nếu đứng đây lâu sẽ bị mệt đấy, để em mặc đồ trước cái đã được không?”
“À được… được chứ.”
Tống Minh Viễn lập tức đi ra ngoài chờ với dáng vẻ bồn chồn, chờ khi Châu Mộc Vân xong liền lập tức kéo tay cô lại giường, hỏi tới hỏi tấp không biết là bao nhiêu câu, mà Châu Mộc Vân cũng kiên nhẫn giải thích hết tất cả mọi chuyện cho anh, sau khi nói xong còn không quên ôm chặt lấy người đối phương.
“Minh Viễn, em nhớ anh, hai tuần qua ngày nào em cũng nhớ anh.”
Đôi mắt anh đỏ ửng, sự áy náy cuối cùng cũng được dứt bỏ hoàn toàn, âu yếm ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi, anh muốn đưa em về nơi này nên mấy tuần rồi mới không dám quay trở về, Mộc Vân… anh xin lỗi, vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra…”
Châu Mộc Vân sụt sịt, buông anh ra rồi lấy ra cặp nhẫn đã chuẩn bị từ trước, đưa đến trước mặt đối phương: “Minh Viễn, chúng ta kết hôn nhé?”
“Sao… Sao cơ?”
“Chúng ta… làm lại từ đầu nhé, được không?”