“Gì vậy? Đó không phải là nữ nhi họ Châu kia à?”
“Là phế phi đã cả gan sát hại Hoàng hậu nương nương đúng không?”
“Nhưng chẳng phải cô ta đã bị thiêu chết rồi sao? Hóa ra lời mấy người bên ngoài nói đều là sự thật à?”
“Phế phi đã sống lại rồi!”
Chuyện Châu Mộc Vân thông đồng với Tư Quốc tấn công Tống Tịnh vốn đã được truyền khắp các ngõ ngách trong cung nhưng bọn họ không hề biết đó chỉ là kế hoạch được dàn dựng ra, hết lời xả lên đầu nàng những lời chửi rủa vô cùng thậm tệ.
Trong mắt bách tính bây giờ Châu Mộc Vân chính là một yêu nữ hại quốc hại dân, không những giết chết hoàng hậu mà bây giờ cũng đang lăm le đến mạng sống của bệ hạ bọn họ.
Tống Minh Viễn hơi nhướng mày, còn chưa kịp hiểu ý nàng đang nói thì thân ảnh nho nhỏ đã lao phắt đến. Y giật mình, vừa tránh kịp được một cú thì nàng lại lần nữa hướng tới, quất liên tục vào người y.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Châu Mộc Vân nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt thì tỏ vẻ tức giận nhưng đôi mắt sớm đã rươm rướm nước: “Minh Viễn… Chàng… có từng hận ta không?”
Tống Minh Viễn không dám tấn công, chỉ có thể rút kiếm ra để phòng thủ sau đó gấp gáp trả lời: “Trẫm chưa từng hận nàng, Mộc Vân, nàng dừng lại được không? Chúng ta… bắt đầu lại lần nữa nhé?”
Tất cả mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, bây giờ không có lý do gì để hai người rời xa nhau nữa nhưng nào ngờ lúc này nàng lại đột ngột lên tiếng: “Minh Viễn… Chàng giết ta đi…”
Châu Mộc Vân biết rất rõ mình không thể quay lại cuộc sống như ban đầu nữa rồi, đôi tay nàng đã nhuốm máu, lương tâm nàng cũng hoàn toàn vỡ vụn. Ước nguyện ban đầu của nàng khi được sống lại chính là rửa sạch nỗi oan khuất cho cha, giờ điều đó đã được thật hiện, nàng cũng chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.
Mà ngay lúc nàng nói xong một cơn đau cũng nhói lên từ tâm thức của Tống Minh Viễn, hình ảnh từ cơn ác mộng kia đã khiến y giật nảy mình.
Kiếm… và cả máu nữa…
“Không… Không được!”
Tống Minh Viễn sợ hãi lùi về sau, cảnh tượng này quả thực càng lúc càng chân thực hơn rất nhiều mà nhớ tới lời nói của Tống Tử Long toàn thân cũng vô thức run lên, nếu y giết nàng thì ở kiếp này thì kiếp sau nàng cũng đâu thể nào tỉnh lại được đâu chứ?
Mà Châu Mộc Vân thì lại ngược lại, nàng thở hồng hộc, tiến về phía y rồi thấp giọng: “Làm ơn… đây chính là tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Nàng có rất nhiều lý do để chết, vả lại dụ y tới đây cũng chính là các quan đại thần chứng kiến được cảnh bệ hạ của họ trừ gian diệt bạo, mở cho y một cơ hội mới để xây dựng lại đất nước.
Tống Minh Viễn không ngừng lắc đầu, sợ hãi lùi về sau nào ngờ đâu Châu Mộc Vân lại đột ngột bước lên, nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của y đâm thẳng vào bụng mình.
“A…”
Thân ảnh nhỏ nhắn ngay lập tức dừng bước, Châu Mộc Vân khựng lại, một giây sau liền ngã cái rầm xuống đất.
“Mộc Vân!”
Tống Minh Viễn giật mình, ngay lập tức đỡ lấy người nàng rồi run rẩy không ngừng: “Châu Mộc Vân, nàng đang làm cái gì vậy hả? Chỉ cần trẫm làm rõ mọi chuyện là mọi người sẽ hiểu thôi, hà cớ gì phải hy sinh như vậy chứ?”
Châu Mộc Vân khó nhọc nở nụ cười, đưa bàn tay đầy máu lên vuốt ve khuôn mặt y: “Minh Viễn, chàng cũng thừa biết điều ta làm là không… không hề dư thừa mà…”
Ngừng một lúc, nàng lại gắng sức nói tiếp: “Thuốc giải độc ta đã giao lại cho vương gia. Chàng… nhớ uống thuốc đúng giờ, cũng đừng làm việc quá sức nữa… Khụ khụ, Minh Viễn… không có ta, chàng đừng có ngủ trễ quá đấy…”
Một giọt nước mắt từ từ chảy ra, khuôn mặt hồng hào đã bắt đầu trắng bệch lại: “Hãy lấy một cô gái tốt hơn ta, và… sống luôn cả phần ta nữa nhé…”
Tống Minh Viễn lắc đầu, sớm đã không quan tâm gì nữa mà cố gắng dùng tay bịt vết thương lại, gào thét với mọi người xung quanh: “Gọi thái y tới! Mau gọi thái y tới đây ngay cho trẫm!”
“Mộc Vân, nàng đừng nói nữa, thái y sẽ tới đây nhanh thôi.”
Châu Mộc Vân cười khổ, vẫn không ngừng nói hết ra những lời chưa kịp nói: “Đời này, kiếp này, ta nợ chàng một lời xin lỗi… Minh Viễn, nếu kiếp sau có thể sống lại một lần nữa, ta vẫn ước được trở thành nữ nhân bên cạnh chàng…”
Nàng khó nhọc chớp mắt, cố gắng nhớ kỹ dáng vẻ anh tuấn trước mặt nhưng máu đã chảy ra quá nhiều, chỉ chưa đầy một khắc, bàn tay đang vuốt ve lấy khuôn mặt điển trai kia đã đột ngột buông xuống.
Tống Minh Viễn đau đớn gào thét, không ngừng ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng nhưng đối phương đã chẳng thể tỉnh lại được nữa.
“Mộc Vân à, làm ơn đừng dọa trẫm mà!”
“Mau tỉnh lại đi, Mộc Vân, chẳng phải nàng nói sẽ bên cạnh ta đến hết đời hay sao?”
“Nàng không được thất hứa, nàng nói dối, Châu Mộc Vân… Nàng… tại sao nàng lại lừa trẫm?”
Y đã mất nàng một lần rồi, không thể để mất nàng lần thứ hai được nữa.
Nhưng… sự thật lại không hề dễ dàng như vậy…
Ba ngày sau, đại tang của Châu Mộc Vân được tổ chức.
Tống Minh Viễn đã công bố toàn bộ sự việc với bách tích, trả lại cho gia đình nàng sự trong sạch nên sau khi biết rõ mọi chuyện, hàng vạn người đã tới đó đưa tiễn. Ngày hôm ấy trời mưa rất to, và trong cái tiếng mưa tí tách ấy, còn vang lên tiếng khóc xé lòng của Trương Mộng Như.
Khóe mắt ai cũng đẫm lệ, đến cả Tư Minh Hạo và Tư Tuệ Nhi đứng ở một bên, cũng không nhịn được mà cúi đầu rơi nước mắt. Tư Minh Hạo dường như đã đoán trước được dự định này của Châu Mộc Vân nên không hề chửi mắng gì Tống Minh Viễn, chỉ đứng bên cạnh y rồi ngước nhìn về bầu trời xa xăm kia… như đang nhớ về người con gái kiều diễm một thời ấy…
***
Sau khi người con gái mình yêu từ giã cõi trần Tống Minh Viễn đã không còn nở nụ cười nữa, y rước tiểu hoàng tử trở về cung, thức ròng rã mấy đêm liền để giải quyết việc nước, chỉ trong hai tuần đã thành công khôi phục lại sự phồn thịnh vốn có của Tống Tịnh. Tuy đại sự đã thành, sức khỏe cũng ngày càng trở nên ổn định nhờ số thuốc giải Châu Mộc Vân để lại tuy nhiên không một ngày nào trong mắt y là vui vẻ.
Tống Minh Viễn ngày ngày rầu rĩ, Tống Tử Lam vì lo lắng cho tinh thần của hoàng đệ mà mời về cung biết bao nhiêu mỹ nữ nhảy múa nhưng tất cả đều vô dụng. Cho đến một ngày khi y nghe thấy tiếng la hét của các cung nữ, hớt hả chạy tới Thiên Minh điện xem xét tình hình thì chợt thấy Tống Minh Viễn đã mất mạng trong một vũng máu.
Trong phòng y có dấu hiệu bị người khác đột nhập và hạ độc nhưng chỉ có mình Tống Tử Lam mới biết đây tất cả chỉ là do đệ đệ dàn dựng nên để có thể ra đi một cách thanh thản nhất.
Và ngày ấy, tin tức hoàng đế băng hà đã truyền khắp Tống Tịnh, thái giám cũng tìm thấy trong ngăn tủ y một tờ di chúc được viết từ nhiều tháng trước, rằng ngôi vua sẽ được truyền lại cho Tống Tử Lam.
…
Hai tháng sau.
“Bệ hạ, chắc hẳn bây giờ Mộc Vân và cố hoàng đế đang rất hạnh phúc nhỉ…”
Trương Mộng Như đứng trước hai chiếc bia mộ được đặt cạnh nhau ở ngay trước mặt, khóe môi không biết vì sao lại hiện rõ một nụ cười nhè nhẹ. Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia đau lòng không khó có thể nhận ra.
Tống Tử Lam gật đầu, đem hai bó hoa đặt xuống bia mộ dưới chân rồi mỉm cười: “Chắc chắn rồi, tuy đệ ấy đã không còn nhưng trẫm luôn có một cảm giác rằng ở một thế giới khác… đệ đệ đang sống rất hạnh phúc…”