Bước chân y ngay lập tức khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Châu Mộc Vân đã nhanh chân vòng lên trước, đứng chắn ngay trước mặt y rồi khẩn thiết cầu xin: “Minh Viễn à, ta xin chàng đấy, để ta đi có được không?”
Khuôn mặt nàng ửng đỏ, hơi thở cũng vì mệt mà trở nên dồn dập hơn nhưng Tống Minh Viễn thực sự không yên lòng, y không thể tới nơi đó cùng nàng vì trong triều còn rất nhiều việc phải giải quyết nhưng nếu để nàng đi một mình cũng không được. Bạ? đa?g đọc tr?уệ? tại # ?RÙ?? RU?Ệ?.V? #
Kiếp trước Tống Minh Viễn đã để lỡ Châu Mộc Vân một lần nên kiếp này không thể nữa, lỡ như nàng có mệnh hệ gì chắc y sẽ không sống nổi mất. Nhưng Châu Mộc Vân một khi đã quyết là không thể từ bỏ, thấy nam nhân đối diện có vẻ hơi xiêu lòng liền thừa thắng xông lên.
“Minh Viễn, ngoài ta ra thì không ai hiểu được mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh này đâu, nếu không chữa trị sớm thì một khi mất kiểm soát chắc chắn sẽ để lại vô số hậu quả.”
Thấy đối phương không nói gì nàng lại tiếp lời: “Những người bị nhiễm sau mười ngày sẽ cảm thấy khó thở và tức ngực, cuối cùng dẫn đến mất mạng mà chàng cũng biết rồi đấy, đã bốn ngày trôi qua rồi.”
Châu Mộc Vân không thể nói với y về việc của Lưu Bỉnh Hiên vì lần trước gặp ở làng Long Xương thúc thúc có bị thương chứng tỏ vẫn còn người truy sát ông ấy, nếu bây giờ mà nói nữa thì chắc chắn khả năng y đồng ý sẽ là không. Mà Tống Minh Viễn từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt hiện lên vô vàn những cảm xúc phức tạp.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng y đang rất sợ, sợ vì những giấc mơ kia vẫn đêm đêm giằng xé y, cảnh tượng Châu Mộc Vân gục ngã trên chiến trường, cảnh tượng nàng chết dưới lưỡi kiếm đẫm máu khiến y không ngày nào là ngon giấc, vậy nên cứ mỗi lần không thấy nàng bên cạnh là y lại không yên tâm nổi.
Tống Minh Viễn cụp mắt, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ: “Ái phi, hứa với trẫm… nàng sẽ an toàn trở về nhé?”
Châu Mộc Vân sững người, ngay sau đó liền mừng rỡ ôm chặt lấy đối phương: “Dạ!”
Nàng vui đến mức bật cười thành tiếng, sau khi nhón chân đặt lên môi Tống Minh Viễn một nụ hôn thì nói lời trấn an: “Chàng cứ yên tâm, ta biết rất rõ tính chất của nó nên không thể nhiễm bệnh được đâu, chỉ bảy ngày thôi, bảy ngày sau ta sẽ trở về với chàng nhé?”
Y mỉm cười, tuy không nỡ nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý: “Ừ.”
Châu Mộc Vân biết thời gian không còn nhiều nên cũng không nán lại lâu, dặn dò Tống Minh Viễn nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ sau đó chạy thẳng về Họa Nguyệt cung để lấy thảo dược điều chế thuốc. Nàng chỉ nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau chờ khi thị vệ kia về liền lên đường, cùng một vài người cưỡi ngựa tới thẳng thôn Linh Cửu.
Nếu lần này có thể đưa thúc thúc về cung an toàn và để ông ấy nói ra mọi chuyện thì nỗi oan của cha nàng sẽ được rửa sạch, tới lúc đó nàng cũng không cần phải sống dưới cái tên Chu Thanh Vân nữa.
“Minh Viễn, chờ ta nhé…”
***
Cùng lúc đó, tại một phiên chợ ngay dưới chân núi.
Lam Khả Yên khoác lên mình xiêm y màu hồng nhạt khá đơn giản, đầu cài trâm ngọc, lớp trang điểm trên mặt tuy đã nhạt hơn so với những lần trước nhưng vẫn không che nổi đi vẻ gian xảo thường ngày. Ả liếc nhìn mọi thứ bằng ánh mắt khinh thường, xoay xoay lọn tóc nhỏ ở bên tai rồi thở dài: “Chỗ này chán quá đi mất.”
Liễu Thư đi ở phía sau nghe vậy thì tiến lên, bắt đầu giở trò nịnh nọt: “Tỷ tỷ, khi nãy muội có thấy một gian hàng ngọc rất đẹp đấy, nếu tỷ thích thì để muội tặng một cái nhé.”
“Không cần đâu, ý tốt của ngươi ta xin nhận nhưng ngọc trong phủ của ta còn nhiều hơn tóc trên đầu ngươi đấy.”
Lam Khả Yên kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mỉa mai ả xong lại ngước nhìn sang hướng nữ nhân bên cạnh: “Thế ngươi có nhắm trúng được cái nào chưa?”
Triệu Tử Ảnh lắc đầu, nét mặt thư thái khác hoàn toàn với dáng vẻ căng thẳng, bối rối của Liễu Thư khi nãy: “Cũng có nhưng ta thấy nó chưa đủ đẹp.”
“À phải rồi, dạo này ngươi có còn nói chuyện với ả quý phi kia nữa không?”
Ả nhướng mày, nhắc tới cái tên này nét mặt lại trở nên ảo não hẳn đi, vừa có chút u buồn nhưng cũng có chút ghét bỏ: “Đừng nhắc tới tên người đó nữa.”
Đợt tuyển tú lúc trước Triệu Tư Ảnh đã giúp Châu Mộc Vân thoát chết mấy lần nhưng sau khi nhận được sự sủng ái của Tống Minh Viễn thì nàng lại chẳng để ả vào mắt nữa, những ngày đầu còn thường xuyên nói chuyện nhưng dần dần khoảng cách của hai người đã bắt đầu xa hơn.
Châu Mộc Vân có thêm bằng hữu, kết giao với nhiều người nhưng lại quên mất ả, từ đợt Tống Minh Viễn huấn luyện cho nàng thì đến việc gặp một lần thôi cũng khó lòng mà làm được. Triệu Tư Ảnh rất ghen tị, không những ghen vì bệ hạ chỉ sủng ái mỗi mình nàng mà đến Tống Tử Long nàng cũng được lòng…
“Ta đã nói người phụ nữ đó rất tâm cơ rồi mà, chỉ cần đạt được thứ mình muốn thì sẽ không để ai vào mắt nữa đâu.”
Lam Khả Yên thấy tình cảm giữa hai người bất hòa thì lại càng phấn khích hơn, không ngừng nói ra những lời lẽ chia rẽ mang đầy tính mỉa mai: “Chu Thanh Vân suy cho cùng cũng chỉ dựa vào nhan sắc để mê hoặc bệ hạ thôi, lần tấn công này thành công ai mà biết có phải là do thông đồng với quân địch hay không chứ? Đã vậy còn mạnh miệng nói mình có thể ngăn được dịch bệnh nữa.”
Trận chiến này Lam Thái Tuấn không được cử đi nhưng Châu Mộc Vân lại được nên ả rất tức, vậy nên lần này có cơ hội nhất định phải dìm được nàng xuống cho bằng được.
“Mà tỷ muốn ăn đậu hũ ở chỗ nào vậy? Khi nãy muội có thấy vài hàng bán trông cũng ngon lắm đấy!” Liễu Thư thấy mình bị cho ra rìa thì bĩu môi, nhanh chóng nói xen vào một câu.
Lam Khả Yên lắc đầu, thờ ơ đáp lại: “Không cần đâu, có chỗ này bán còn ngon hơn nhiều, đi hơi xa một xíu nhưng cố vậy.”
Ả thở dài, cố nói ra thành lời mặc cho chân đã sớm tê rần từ lâu.
Mà từ trước đến giờ Lam Khả Yên không hề thích món này, chỉ là vài ngày trước có một người lạ mặt gửi thư đến nói rằng ngôi nhà ở sâu trong phiên chợ lớn dưới chân núi có cất giấu bí mật rất lớn nên mới phải miễn cưỡng làm theo.
Ba người họ đi thêm một lúc lâu, khoảng hai khắc sau thì dừng chân trước ngôi nhà tranh trông có vẻ khá tồi tàn nằm tút trong chợ: “Có ai ở bên trong không?”
Lam Khả Yên háo hức nhìn xung quanh, cứ tưởng có một điều bất ngờ đang chờ đón mình nhưng hoàn toàn không phải, thứ đáp lại ả chỉ là giọng nói vọng ra từ bên trong.
“Thanh Vân ơi, có người đến tìm kìa!”
Ả nhíu mày, nhìn qua Liễu Thư và Triệu Tư Ảnh bằng ánh mắt ngơ ngác: “Thanh Vân?”
Trùng hợp như vậy sao?
Mà ngay sau đó bên trong cũng vang lên tiếng bước chân, một nữ nhân với chiếc bụng bầu to ngang ngửa Trương Mộng Như khó nhọc đi ra ngoài, nhìn những người lạ mặt trước nhà mình bằng ánh mắt ngơ ngác: “Các cô đang tìm ai vậy?”
Bọn họ đồng loạt há hốc mồm vì nữ tử đối diện có dung mạo giống với Châu Mộc Vân đến tám phần, khuôn mặt tròn hơn, mái tóc ngắn hơn mà đến đôi mắt trông cũng buồn hơn hẳn, tuy không xinh đẹp như nàng nhưng thực sự rất giống!
Mà Triệu Tư Ảnh nhìn một phát đã nhận ra ngay vì hồi nhỏ hai người là tỷ muội rất thân thiết, mấp máy mãi vẫn không nói nên lời: “Thanh Vân… Tỷ… là tỷ sao?”
Chu Thanh Vân nhíu mày, thuận thế nhìn sang nhưng nhìn một cái liền điếng người: “Tư Ảnh! Muội là Tư Ảnh đúng không?”
Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, hớn hở chạy lại nhưng nhớ tới hoàn cảnh của mình lúc này lại đờ người, vội vàng bịt chặt miệng rồi run rẩy lùi về sau.
“Không xong rồi…”
Lam Khả Yên thấy khuôn mặt kia cũng đã nhận ra được tám chín phần, ánh mắt xẹt ngang qua một tia hận ý: “Chu tiểu thư, không ngờ cô lại sống ở một nơi tồi tàn như thế này đấy.”
“Không, không phải, ta không phải Chu Thanh Vân!”
“Nhưng ta đã nói cô là Chu Thanh Vân đâu nhỉ?”
Liễu Thư đứng ở một bên cũng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, vẻ mặt hệt như đang nhìn thấy quỷ.
“Người này là Chu Thanh Vân sao?”
Vậy còn ả quý phi kia… chẳng lẽ là đồ giả mạo?