*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tiểu Vũ gắng gượng chống tay vào vách tường, nhưng dần dà chân cậu cũng không đứng vững được nữa, cả người chỉ có thể trượt xuống, rầm một tiếng ngã khụy xuống nền đất.
Trên nền gạch sứ lạnh lẽo, Phó Tiểu Vũ dùng tay che lấy bụng dưới của mình, bình thường cậu hay tiêm trước thời kỳ cho nên mới không nhớ được cái cảm giác khi đến kỳ phát tình đáng sợ đến mức nào, khoang sinh sản lúc này quặn đau tựa như muốn gào thét lên với cậu.
Đầu tiên Phó Tiểu Vũ lấy tay ấn vào bụng dưới, nhưng ngay sau đó lại không thể không cấu véo da thịt nơi đấy để vơi đi sự giày vò từ cơn đau này.
Trong nháy mắt, đầu óc cậu chỉ còn cảm nhận được nỗi sợ.
Cậu rất muốn có một Alpha nhấn cậu xuống nền đất, rồi xuyên xỏ.
Suy nghĩ này, khiến cho Phó Tiểu Vũ sợ hãi đến run rẩy cả người.
Làm thế nào để đối phó với mỗi lần đến kỳ, là kiến thức mà mỗi một Omega sau khi phân hóa đều phải nghiêm túc tiếp thu.
Thân là Omega, điều đó mang ý nghĩa so với Alpha và Beta, bọn họ phải đối mặt với một thế giới càng có nhiều biến hóa kỳ lạ hơn.
Bọn họ nhất định càng phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, bởi bất kỳ một lần phát tình nào cũng có thể dẫn đến khả năng hoàn toàn mất đi kiểm soát với cuộc đời của mình.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Omega bẩm sinh đã trưởng thành hơn so với Alpha, bởi vì bọn họ ngày từ sớm đã dùng bản năng để hiểu rõ được một chân lý——
Dục vọng tương đương với nguy hiểm.
Phó Tiểu Vũ không cho phép chính bản thân mất đi kiểm soát.
Thời Đại học, cậu đã chọn môn Quản lý và khống chế nguy hiểm, cũng rất dễ dàng lấy được điểm A+.
Omega cũng dùng một thái độ cương, quyết như vậy để quản lý và khống chế nguy hiểm phát sinh, mỗi tuần cậu đều tập thể hình ba đến bốn lần, mỗi tháng đi kiểm tra tuyến thể một lần, duy trì một cơ thể khỏe mạnh đồng nghĩa với việc mỗi lần đến kỳ phát tình cũng sẽ rất ổn định và có thể kiểm soát được, lúc đến những nơi ăn chơi lúc nào cũng nhớ mang theo đai bảo vệ cổ nữa.
Trong tủ lạnh nhà Phó Tiểu Vũ từ trước đến nay luôn có ba loại thuốc ức chế với ba cường độ khác nhau, loại thấp nhất là để cậu dùng mỗi khi ở nhà nghỉ ngơi, loại mạnh nhất thậm chí có thể khiến cậu trong thời gian ngắn vẫn duy trì được trạng thái như thường để làm việc.
Nhưng tại sao?
Rõ ràng cậu đã rất nỗ lực để làm một người ưu tú, là một Omega có thể tự kiềm chế vậy mà vẫn phải đối mặt với chuyện này.
Là bởi vì bị cảm sao? Hay là bởi tâm trạng không tốt?
Hay là bởi vì bản thân còn chưa làm được đến mức hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Phó Tiểu Vũ quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt đó, cậu hận chính mình vô dụng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngọn lửa dục vọng không ngừng bùng cháy quá mãnh liệt, dường như muốn dùng cơ thể yếu đuối này để nuôi lớn một vầng mặt trời chói chang.
Không chịu nổi.
Thật sự không chịu được nữa rồi.
Phó Tiểu Vũ áp sát khuôn mặt của mình vào bức tường lạnh lẽo của gian phòng vệ sinh kế bên, tay cậu run rẩy rút điện thoại, mở ra danh sách liên lạc trên wechat rồi bất thình lình lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Danh sách đầy ắp là thế, vậy mà đều là những người xa lạ——
Đối tác làm ăn, cấp dưới, những mối liên lạc làm ăn ở các công ty khác, trợ lý công việc của cậu.
Phó Tiểu Vũ sống trong một thành phố lớn cách rất xa gia đình của mình, trong vòng tròn cuộc sống của cậu phần lớn đều là những người có mối quan hệ công việc, Omega không thể gọi cho những người này rồi nói với bọn họ "cậu cần" được.
Thực ra người bạn chân chính nhất của Phó Tiểu Vũ chỉ có Hàn Giang Khuyết, người mà cậu có thể tìm đến cũng chỉ có hắn.
Ngón tay cậu thậm chí đã đặt trên cái tên "Hàn Giang Khuyết", rõ ràng cậu đã nhẫn nại chịu đựng đến mức đau đớn nhưng thời gian đã qua một lúc rất lâu nhưng vẫn không gọi đi.
Một giây sau, ngón tay của Phó Tiểu Vũ lại dịch xuống phía dưới, sau đó cậu đặt điện thoại kề bên tai mình.
"Hứa Gia Nhạc... Bây giờ tôi đang ở trong phòng vệ sinh dưới tầng một."
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, trước nay cậu chưa tưng bị nỗi xấu hổ cùng bất lực phủ kín bản thân như thế này bao giờ.
Cậu nghe thấy tiếng nói của mình, run rẩy lại mang theo vẻ yếu đuối hiếm thấy: "Tôi, tôi phát tình rồi, anh có thể đến đây một lát không?"
Con người thường không có cách nào giải thích được, mỗi một sự lựa chọn của bản thân vào thời khắc cần kíp nhất.
Phó Tiểu Vũ cũng không thể. Bất kể là xuất phát từ một sự logic lý tính nào, cậu biết mình cũng nên chọn cầu cứu Hứa Gia Nhạc.
Nhưng mặt khác, khi cậu để linh hồn mình trôi nổi bồng bềnh, dùng một chiều không gian cao vời vợi lấy góc nhìn của Thượng đế soi xuống bản thân, có một vài thứ mới có thể trở nên thật rõ ràng.
Một Omega đang phát tình.
Trong lòng người đó hẳn là biết rất rõ, tiếp theo đây rất có thể sẽ phát sinh một lần quan hệ bất ngờ.
Mà trước mặt Phó Tiểu Vũ có hai Alpha có thể cầu cứu:
- Một là người bạn đã quen nhau mười năm, là người mình từng thích, độ gần gũi cấp 10.
- Một là cộng sự mới quen nhau chưa được nửa năm, thường hay tranh cãi, quan hệ ở mức bình thường, chỉ có một lần là vì say rượu nên mới nảy sinh một chút thân cận mập mờ, độ gần gũi cấp 1.
Thế nhưng Omega lại lựa chọn người sau.
Cho nên về bản chất vấn đề thật ra rất đơn giản, cũng chẳng dây mơ rễ má gì đến quan hệ, mà chỉ liên quan đến bản năng sinh vật và dòng chảy của hormone mà thôi.
Nếu quả thật chính là ma xui quỷ khiến, là Trời cao bắt cậu ngày hôm nay nhất định phải làm tình.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, vậy thì cậu sẽ lựa chọn cái người xuất hiện trong giấc mơ kỳ lạ buổi sớm mai kia.
...
Tại bãi đậu xe.
"Hàn Giang Khuyết, mày định làm gì?"
Trác Viễn nhanh chóng tỉnh táo lại, giả vờ kinh ngạc hỏi.
Hàn Giang Khuyết đã không hề che giấu đi sự phẫn nộ của mình một chút nào, hắn xoay người lại nhìn vào gã, nắm đấm vẫn cuộn lại rất chặt.
Trác Viễn không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng ngay sau đó lại bày ra cái vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nãy tao đã nói rồi, tao thấy lốp xe có vấn đề mà Văn Kha lại thấy không khỏe nên mới nghĩ ra chuyện đuổi theo, muốn giúp một tay đưa em ấy đến bệnh viện thôi, điều này có gì sai sao? Sao mày lại tùy tiện đánh người trong trường Đại học như thế? Xem ra là vẫn giống hệt như thời cấp Ba, đúng là một phần tử bạo lực mà——"
"Trác Viễn, tôi nói là tôi không cần anh giúp."
Văn Kha cắn chặt răng nói.
Anh mới vừa thở hắt ra được, nhưng trong bụng bây giờ vẫn sôi trào lên khiến Omega cảm thấy không thể bình tĩnh nổi, chỉ có thể yếu ớt quay đầu nhìn về phía người kia: "Hàn Tiểu Khuyết, tôi, tôi đau bụng..."
"Tôi biết."
Hàn Giang Khuyết cũng không để ý tới Trác Viễn nữa, hắn đi thẳng về phía Văn Kha, ban đầu mấy tên Alpha còn chặn lại giữa hai người họ nhưng nhất thời đã sợ đến mức vội vàng líu ríu lùi lại, bọn chúng hiển nhiên cũng không muốn mình sẽ trở thành người tiếp theo bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất đâu.
"Để tôi xem nào, Tiểu Kha." Hàn Giang Khuyết ôm lấy anh thật chặt, đến lúc này Alpha mới buông nắm đấm ra, vừa lấy tay vuốt ve bụng của Omega vừa nói với Tưởng Triều: "Lái xe đến đây."
Anh ta lập tức đi đến bên chiếc Audi, nhưng mới vừa mở cửa xe đã không nhịn được nhíu mày một cái, rồi quay qua trầm giọng nói: "Lốp xe bị người khác chọc xẹp lép rồi."
Ánh mắt Hàn Giang Khuyết sắc như dao cạo nhìn về phía Trác Viễn, hiện tại hắn không thể làm rõ điều gì từ những manh mối này, nhưng theo bản năng vẫn nhận ra được mọi chuyện đây đều hết sức kỳ quái.
Trác Viễn không khỏi căng thẳng, thế nhưng khi nghĩ đến việc mình đã dặn dò người kia sau khi bỏ thuốc phải mang cái chai đi, không để lại bằng chứng xác đáng cho nên gã mới miễn cưỡng cảm thấy bình tĩnh được một chút, còn nhún vai một cái rồi nói: "Làm gì đấy? Tao biết là mày ghét tao nhưng tao chả làm cái quái gì cả, mày cũng đừng vu oan cho người khác. Nói thế nào thì trước đây, tao cũng là chồng của Văn Kha, quan tâm em ấy một chút thì có gì không đúng?"
Khi gã nói chuyện, mắt vẫn nhìn vào anh.
Omega đang quàng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, vùi khuôn mặt mình vão hõm cổ của người kia, thì thào: "Hàn Giang Khuyết, tôi còn đau lắm, muốn đến bệnh viện xem thế nào."
Alpha không để ý đến phản ứng của Trác Viễn, chỉ cúi đầu nói: "Tôi biết rồi, không có chuyện gì đâu, xe của tôi còn đang đỗ ở bên ngoài, để tôi bế em qua đó."
Hai người họ đang nói chuyện với nhau, vì thế không có ai bận tâm đến Trác Viễn cả.
Tuy sắc mặt của Văn Kha đã tái nhợt vì đau đớn, nhưng đôi mắt dường như lại tỏa sáng, lặng lẽ thì thầm với Hàn Giang Khuyết còn kéo lấy bàn tay của Alpha vững vàng đặt trên cái bụng của mình, như là đang làm nũng.
Trác Viễn chăm chú nhìn vào anh.
Người kia chưa từng quàng tay qua cổ làm nũng với gã như thế bao giờ.
Dáng vẻ đáng yêu thế này, gã xưa nay chưa từng được nhìn thấy.
Trác Viễn lại chợt nhớ đến những lỡi diễn thuyết của Văn Kha mới vừa nói kia, có lúc gã thà rằng người kia oán gã, hận gã, chứ không hy vọng anh dùng thái độ nhàn nhạt như vậy hình dung về cuộc hôn nhân giữa bọn họ——
Một cuộc hôn nhân chỉ không có tình yêu.
Mười năm rồi, em thật sự chưa từng yêu tôi sao?
Gã nhìn vào Văn Kha, giây phút kia bỗng nhiên trong lòng Trác Viễn lại dâng lên một sự đố kỵ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến gã hoàn toàn quên mất những sắp xếp của bản thân, mạnh mẽ đến nỗi trong phút chốc đó, Alpha cảm thấy oan ức đến mức muốn rơi lệ.
"Văn Kha, tôi chỉ là muốn quan tâm em."
Trác Viễn lặp lại một lần nữa, trong nháy mắt ấy có lẽ chính gã cũng tin vào câu nói đó.
Gã muốn đánh dấu Omega này, không phải chỉ là để có được Văn Kha mà còn là bởi muốn đối xử tốt với anh.
Văn Kha quay đầu liếc nhìn qua người kia, nhưng chỉ là một cái liếc mắt rất lạnh nhạt, ánh mắt anh đảo qua trên người kẻ kia, giống như đảo qua cái cản xe ô tô, đảo qua một cái thùng rác, chẳng có gì khác biệt.
Hàn Giang Khuyết bế ngang người Văn Kha lên, khuôn mặt lạnh lùng nói với Trác Viễn: "Tao biết là mày vẫn đang giở trò, Trác Viễn. Nhưng bất kể là chiêu trò gì, chuyện hôm nay tao chưa tra ra được nhưng sau này sẽ làm được. Giống như chuyện của mười năm trước, mày đừng tưởng rằng mình có thể chạy thoát."
Trác Viễn bỗng cảm thấy có hơi hãi hùng, giọng khàn đi nói: "Mày có ý gì?"
Ánh mắt Hàn Giang Khuyết sâu thẳm lạnh như băng, khiến gã cảm thấy thân thể của mình cũng giống như bị ngâm trong nước đá, Trác Viễn bỗng nhiên cảm thấy sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, lại hỏi: "Mày đang nói cái gì đấy?"
Nhưng mà Alpha kia không trả lời, hắn bế Văn Kha từng bước một đi ra bên ngoài bãi đậu xe.
Tưởng Triều đi được hai bước, còn quay đầu nhìn chằm chặp vào Trác Viễn một cái rồi mới rời đi cùng với Hàn Giang Khuyết.
...
Khi Hứa Gia Nhạc nhận được cuộc gọi kia, cả người đều bối rối.
Không phải chuyện phát tình khiến anh khiếp sợ, con người đã từng trải qua nhiều mối tình như Hứa Gia Nhạc, chuyện đối phó với Omega trong kỳ phát tình có thể nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Anh giật mình là bởi——
- Thứ nhất, vì sao Phó Tiểu Vũ lại phát tình ở bên ngoài, cậu cũng đâu phải là một Omega mười hai, mười ba tuổi mới phân hóa, đây là một Omega hai mươi lăm tuổi đã trưởng thành, không nên lỗ mãng như vậy mới phải.
- Thứ hai, vì sao Phó Tiểu Vũ lại tìm anh?
Sự việc khẩn cấp khiến Hứa Gia Nhạc vừa cầm điện thoại vừa vội chạy nhanh xuống tầng một, nhưng mà trong đầu anh cũng loạn cả lên.
Phòng vệ sinh dưới này của Omega nằm trong một góc nhỏ, rất hẻo lánh, cho nên cũng không có người nào khác đang ở đây.
Thế nhưng trước khi Hứa Gia Nhạc bước vào lại hơi chần chừ, cuối cùng rất lanh lợi lấy ra một tấm bảng báo "Đang làm vệ sinh, không được đi vào" ở phòng chứa đồ bên cạnh rồi đặt được cửa phòng vệ sinh dành cho Omega, xong xuôi rồi mới bước vào bên trong.
Anh rất cẩn thận, không gọi thẳng tên Phó Tiểu Vũ mà đi dọc theo một hàng các gian phòng riêng, gõ cửa từng gian từng gian một.
Mãi tới tận khi gõ đến cánh cửa của gian phòng thứ ba, mới nghe thấy một giọng nói yếu ớt ở bên trong: "Là, là tôi..."
"Mở cửa ra đi." Giọng Hứa Gia Nhạc trầm xuống, nói.
Người ở bên trong rất nhanh đã mở cửa ra cho anh, Hứa Gia Nhạc mới vừa đi vào đã cảm nhận thấy một cơ thể nóng ran ngã nhào vào trong lòng mình——
Thơm quá.
Tin tức tố hương tử la lan ngọt ngào đến cực hạn, anh đương nhiên là vẫn nhớ.
Chỉ là so với lần say rượu trước đây, hiện tại bởi vì đang phát tình nên lại càng nồng đậm không chỉ gấp mười lần, mà còn ngọt đến mức khiến người cảm nhận thấy sâu xa trong đó còn ẩn chứa mùi tanh tanh.
Đối với Alpha mà nói, mùi hương này dường như là hương vị da thịt trên người Omega.
"Hứa Gia Nhạc..."
Phó Tiểu Vũ nói: "Tôi, tôi phát tình rồi."
Cậu nằm trong lòng anh, được phủ lên người tin tức tố hương bạc hà dịu nhẹ khoan khoái, lúc này chẳng khác nào tựa như nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của Omega, Phó Tiểu Vũ trong giây phút ấy dường như đã từ bỏ hết tất cả những thận trọng, cậu chỉ biết ôm lấy Hứa Gia Nhạc thật chặt, hoảng hốt lặp đi lặp lại: "Hứa Gia Nhạc, tôi, tôi phát tình rồi."
Anh không khỏi nhíu mày lại một cái, cũng không đẩy Phó Tiểu Vũ ra, nhưng mà thân thể lại hơi lùi ra sau duy trì chút khoảng cách rồi mới khẽ nói: "Cậu đừng nhúc nhích."
Alpha rất thuần thục, một tay ôm lấy eo của Omega, một tay khác lại vòng thẳng ra sau để xem xét, giống như động tác nắm lấy gáy của mấy con thú non vậy, ngón tay của Hứa Gia Nhạc chuẩn xác ấn mạnh một cái vào bộ vị tuyến thể của Phó Tiểu Vũ.
Nơi đó là vốn là nơi nhạy cảm nhất trên người Omega, huống chi là hiện tại.
Omeg lúc thường kiêu ngạo là thế, mà nhất thời lại hệt như con mèo con kinh hoảng kêu lên một tiếng, toàn thân đều bởi vì đang phản ứng với động tác của anh mà run lên.
Bị Alpha đụng vào nơi đó khiến cậu cực kỳ sợ hãi, nhưng cơ thể lại có được loại khoái cảm trước nay chưa từng có, Phó Tiểu Vũ giống như bị điện giật, cậu sắp hòa tan trong lòng Hứa Gia Nhạc mất thôi.
"Sao lại nặng thế này?"
Hứa Gia Nhạc mới chỉ chạm một cái mà đã cảm thấy tình hình nghiêm trọng rồi.
Phần da dẻ sau gáy của Omega cộm lên như cất giấu một hạt đào nho nhỏ, tuyến thể vừa mới phát tình đã sưng đến thành ra như vậy, tình huống này không thể chỉ dựa vào sức chịu đựng của bản thân là có thể vượt qua được đâu.
Anh nâng cằm của cậu lên, một khắc kia hai người họ rốt cuộc cũng đối diện với nhau, trong nháy mắt chính bản thân Alpha cũng quên mất mình muốn nói gì.
Hứa Gia Nhạc chưa từng thấy Phó Tiểu Vũ như vậy.
Cậu đã ướt nhẹp rồi.
Da thịt của Omega tựa như đám mây trước cơn mưa, được hút đầy hơi nước nên thật mềm cũng thật ẩm ướt.
Mồ hôi hột vương lại trên đuôi mày mảnh dẻ của Omega, đôi mắt tròn xoe giống như chú mèo vì hoảng sợ mà trợn to lên, nhưng lại càng tôn lên đôi con ngươi mông lung ướt át dục vọng.
Sợ hãi lại càng khiến người này thêm phần quyến rũ.
Hứa Gia Nhạc không thể không thanh giọng một cái, mới nhớ ra mình muốn nói gì: "Cậu có nghe thấy lời tôi nói không?"
Phó Tiểu Vũ thật ngoan gật nhẹ một cái, câu có nghe thấy.
"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
"Đau..." Omega thì thào, lại cúi đầu ấn vào bụng dưới của mình: "Bên trong còn nóng và ngứa nữa."
Cậu vừa nói, ngọn lửa bên trong như thiêu như đốt khiến Omega khổ sở, không thể không lại lần nữa cố gắng cọ vào người Hứa Gia Nhạc. Khoảng cách kia là không đủ, là không đủ, Phó Tiểu Vũ muốn cả cơ thể mình được bao bọc trong mùi bạc hà toát ra từ thân thể của người kia.
Nhưng Hứa Gia Nhạc lại kéo cậu ra, tỉnh táo nói với Omega rằng: "Nhìn tôi này."
"Phó Tiểu Vũ, trước tiên tôi sẽ hôn cậu một cái, đừng sợ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu lập tức sẽ thấy khá hơn một chút——"
Omega vừa cao lại vừa gầy, nhưng so với Hứa Gia Nhạc vẫn thấp hơn vài cm, khi Alpha nghiêng đầu qua, vẫn cố gắng hết sức duy trì tính chuyên nghiệp giống như một nhân viên y tế.
Hứa Gia Nhạc biết, sự ôm ấp cùng tin tức tố của Alpha đối với cơn nóng rực của Omega trong kỳ phát tình rất có tác dụng. Thậm chí có vài người khi bước vào giai đoạn cuối kỳ, còn có thể chỉ dùng vài nụ hôn là đã vượt qua được một ngày.
Alpha rất cố gắng chỉ xem bản thân mình là một ống thuốc ức chế, không có liên quan đến chút tình cảm dư thừa nào, anh chỉ là thuốc ức chế mà thôi.
Nhưng khi Hứa Gia Nhạc nâng cằm người trong lòng lên và đặt nụ hôn vào đó, trong lòng anh đột nhiên lại run lên một cái.
Anh lập tức biết rằng——
Đây là một Omega chưa từng có nụ hôn đầu.
"Phó Tiểu Vũ," Hứa Gia Nhạc không thể không lùi lại một chút, thở dài nói: "Cậu phải dùng mũi để hít thở, đừng cắn đầu lưỡi tôi nữa."
Omega lập tức mở mắt ra, vụng về nói: "Xin lỗi."
Hứa Gia Nhạc bỗng cảnh giác.
Người chưa từng hôn bao giờ sẽ không có kinh nghiệm trong chuyện quan hệ. Điều này có nghĩa là, Omega trong lòng anh chưa từng trải qua việc đánh dấu tạm thời cùng như chưa từng lên giường với bất kỳ một Alpha nào.
Bản năng Alpha trên người khiến anh cảm nhận được sự hưng phấn, thế nhưng đồng thời cũng vì điều này mà trở nên đề phòng.
Việc giúp một Omega giảm bớt những đau đớn trong kỳ phát tình, tất nhiên sẽ kéo anh vào trong những phiền phức không sao nói rõ được, sẽ mang đến cuộc sống của anh vô vàn những biến số.
Đây là hệ thống cảnh báo mà chỉ có một Alpha đã trải qua trăm trận mới có thể cảm nhận được.
Nụ hôn này vừa kết thúc, Hứa Gia Nhạc cũng chậm rãi đẩy Phó Tiểu Vũ ra.
Đôi mắt của Omega như được phủ một tầng sương mù mờ mịt, cậu nhìn vào người trước mắt, bỏ đi hết thảy những kiêu ngạo ngày trước, thoạt nhìn cứ thấy mềm nhũn.
Phó Tiểu Vũ thật sự là một người đẹp rất dễ khiến người khác mê đắm.
Điều này, Hứa Gia Nhạc có muốn không thừa nhận cũng không được.
"Cậu đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ, đỡ hơn một chút rồi."
Omega dựa người vào vách tường thở hổn hển, đây là lần đầu tiên cậu hôn một Alpha, Phó Tiểu Vũ hai mươi lăm tuổi nhưng đây mới là lần đầu tiên.
Có một thoáng chốc, trong lòng cậu cứ phập phồng, không sao nói rõ được dư âm lúc này.
Nhưng ngay sau đó những đớn đau bỏng rát lại một lần nữa thống trị lấy cậu, Phó Tiểu Vũ nói nhỏ: "Nhưng mà vẫn..."
"Nghe tôi nói này," Hứa Gia Nhạc cắt ngang lời Omega, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay mình một cái rồi mới nói tiếp: "Tôi ở đây sẽ càng khiến cậu không thể khống chế được bản thân mình, cho nên đợi một lát tôi sẽ ra ngoài và đóng cửa lại. Sau đó tôi sẽ gọi xe cấp cứu đến, nhiều nhất là hai mươi phút nữa nhân viên y tế sẽ đến kịp. Phó Tiểu Vũ, chỉ cần hai mươi phút bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng hai mươi phút thôi, có được không?"
"Không..."
Phó Tiểu Vũ lập tức sợ hãi la lên.
Cậu theo bản năng muốn đứng thẳng người lên ôm lấy Hứa Gia Nhạc, nhưng vẫn cứ là bị đẩy ra.
"Tôi sẽ ở ngay bên ngoài gọi điện cho bệnh viện." Alpha rất bình tĩnh lùi lại một bước, sau đó là mạnh mẽ đóng cửa gian phòng vệ sinh lại.
Cả người Phó Tiểu Vũ đều đang run rẩy, cậu tựa như chú mèo bị nhốt trong tủ quần áo, tuyệt vọng víu lấy ô khóa cửa, thế nhưng Hứa Gia Nhạc ở bên ngoài đã chặn lại cánh cửa kia, có làm sao cũng không thể kéo ra nổi.
Cách một lớp cửa, có tiếng nói của Alpha truyền vào: "Nghe lời nào, Phó Tiểu Vũ, cậu có thể nghe thấy giọng nói của tôi mà, tôi đang gọi điện thoại rồi đây."
"Không muốn..."
Phó Tiểu Vũ dựa vào cánh cửa trượt xuống nền đất, cậu biết điều Hứa Gia Nhạc đang làm không có gì sai cả.
Nhưng trong giây phút đó, nỗi tuyệt vọng trong lòng cậu đã vượt qua cả những đau đớn đến từ cơ thể.
Cho dù là đang phát tình, nhưng cậu cũng chẳng có chút hấp dẫn nào.
Mỗi một người đều từ chối cậu, có phải là vì cậu thật sự không đáng yêu chăng.
Hứa Gia Nhạc cưỡng ép nắm lấy chốt cửa, anh cũng rất sốt ruột, chỉ đành nhanh chóng gọi cho bên cấp cứu.
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi han: Chào anh, đây là tổng đài cấp cứu, xin hỏi anh cần trợ giúp gì ạ?
Hứa Gia Nhạc khẽ nói: "Xin chào, bên chỗ tôi có một Omega đột nhiên phát tình, tình trạng rất nghiêm trọng cần phải được cấp cứu ngay lập tức."
Người trong điện thoại lại hỏi: Vậy anh hãy cung cấp địa chỉ của mình cho chúng tôi.
Hứa Gia Nhạc hắng giọng nột cái, khi anh đang muốn báo địa điểm, bỗng nhiên lại ngừng.
Cách một cánh cửa, anh nghe thấy từ bên trong truyền ra——
Có tiếng nức nở rất khẽ rất khẽ.
"Hứa Gia Nhạc..."
"Anh giúp tôi một chút được không, tôi thật sự khó chịu lắm."
Tiếng khóc của Omega rất nhỏ: "Xin anh, giúp tôi với."
Người ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn đang thúc giục: Alo? Thưa anh? Xin hãy cung cấp địa chỉ của mình cho chúng tôi.
Hứa Gia Nhạc bất chợt mất tiếng.
Trong đầu óc của một con người, có thể xảy ra một cuộc đại chiến rõ ràng là vô cùng khốc liệt chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Alpha biết bản thân mình là đúng, lúc này mỗi một chuyện mà anh làm, trên logic, về mặt lý trí đều không hề sai.
Nhưng mà tràn ngập trong đầu óc anh lúc này, đều là dáng vẻ rơi nước mắt của Omega đang núp trong gian phòng kia.
Đừng làm chuyện điên rồ. Đệch, đừng làm chuyện điên rồ.
Trong đầu Hứa Gia Nhạc lần thứ hai mạnh mẽ nhấn mạnh.
Nhưng mà ngay một giây sau, anh lại nói với người ở trong điện thoại rằng: "Không cần đâu."
Alpha ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tự chúng tôi có thể giải quyết được."
- ---------------------------
Nguồn ảnh: 谧弥弥
Chiếc fan art này vẽ riêng cho phân cảnh này của hai bạn và tôi đã save về máy từ rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng dùng đến rồi T T
Thấy chị tác giả đăng weibo đến tháng 10 này sẽ đăng riêng truyện cho Hứa Gia Nhạc và Phó Tiểu Vũ, hy vọng đến lúc đó tôi vẫn có các cô đồng hành bên mình ^ ^