Trở thành một cuộc giao dịch
Hạ Tùng nói ra những lời này xong, trong lòng vô cùng lo lắng, lại cảm thấy xấu hổ. Đời này anh còn chẳng bao giờ mở miệng vay tiền đồng nghiệp, cho dù gia cảnh anh vốn không giàu có, sau khi kết hôn cùng Vương Nhu kinh tế lại càng thêm khó khăn, nhưng vẫn tự mình nhẫn nhịn cố gắng giảm bớt nhu cầu của mình mà vượt qua. Hơn nay hiện tại đối tượng anh vay tiền không phải một người nào khác, mà là Hoắc Văn Việt, đây này khiến anh đặc biệt khó chịu, ngay lập tức, sắc mặt đều biến thành màu ửng đỏ.
Anh nói ra khỏi miệng, sau đó suy nghĩ nếu như Hoắc Văn Việt hỏi anh vay tiền dùng để làm gì, bản thân anh nên trả lời thế nào đây, đợi mấy giây sau, giọng Hoắc Văn Việt vang lên, "Cần bao nhiêu?"
Hạ Tùng cúi nửa đầu, giọng rất nhỏ, "Bốn mươi lăm vạn."
Hoắc Văn Việt nhìn anh rũ mặt xuống, xem gò má đỏ hồng đến mức có thể tản ra nhiệt độ, trong lòng nổi lên vài phần không nỡ. Hắn do dự, dĩ nhiên không hỏi Hạ Tùng cần dùng để làm gì, mà chỉ nói, "Cần tiền mặt hay chuyển khoản? Nếu chuyển tiền em có thể gửi anh ngay bây giờ, còn tiền mặt thì phải trưa mai, sáng sớm ngày mai đến công ty, em bảo thư ký đi rút."
Hạ Tùng sửng sốt, không nhịn được đối diện tầm mắt của hắn, trái tim lại vang lên một hồi nhảy loạn. Yết hầu anh phát khô, nghe nam nhân không hỏi nguyên nhân của mình, trong lòng lại có vài phần cảm kích, anh mấp máy môi, giọng nói cũng bất an, "Cần tiền mặt..."
Hoắc Văn Việt nói, "Ngày mai em bảo thư ký đi rút, cần dùng gấp sao? Nếu như không cần sớm, sau khi tan việc em mang đến cho anh, còn nếu gấp để trưa mai kêu em đưa cho."
Hạ Tùng vội vàng nói, "Ngày mai tan tầm mang về là được rồi... Cảm ơn cậu..." Đoạn sau anh nói rất khô chát, không nghĩ đến sự việc lại tiến triển thuận lợi như vậy, Hoắc Văn Việt cư nhiên không hỏi anh dùng để làm gì, hơn nữa còn thoải mái đưa một số tiền lớn như vậy cho anh mượn.
Hoắc Văn Việt xòe bàn tay ra, bàn tay ấm áp vuốt ve gò má anh, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, "Không cần khách sáo mà."
Trong lòng Hạ Tùng cảm kích, không biết duyên cớ gì, anh lại ngượng ngùng nhìn thẳng ánh mắt đối phương, anh nói, "Tôi sẽ trả lại cho cậu theo kỳ, khả năng thời gian sẽ hơi lâu...Được chứ? Cậu có thể tính lãi cũng được..."
Hoắc Văn Việt nghe anh nói mấy lời xa lạ này, trong lòng theo bản năng bốc lên một trận tức giận, hắn muốn mở miệng nói tại sao, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, sắc mặt vì vẻ mặt dữ dội biến hóa mà hơi vặn vẹo. Hắn hít sâu một hơi, giọng nói càng ôn nhu hơn, "Không cần lãi, anh muốn trả em lúc nào cũng được, em tuyệt đối không sốt ruột. Số tiền này đủ không? Nếu còn chưa đủ, anh có thể nói với em."
Hạ Tùng không nhìn thấy sắc mặt Hoắc Văn Việt vừa biến hóa, được Hoắc Văn Việt hỏi thăm, trong lòng có vài phần ấm áp. Anh nghĩ đến số tiền trong sổ tiết kiệm còn có hơn năm vạn khối, tuy là toàn bộ tích góp của mình, nhưng ngay sau đó sẽ được phát tiền lương, sinh hoạt những ngày sau không tính là quá khó khăn, lập tức lắc đầu, "Đủ rồi, cảm ơn cậu."
Hoắc Văn Việt nhìn chằm chằm mặt anh, lần này rốt cuộc có hơi bất đắc dĩ, hắn khe khẽ thở dài, "Đã nói là không cần khách sáo rồi." Bàn tay của hắn vuốt ve gò má Hạ Tùng, lòng bàn tay vuốt ve trên làn da mịn màng của anh, vì khoảng sách áp sát quá gần, bầu không khí có phần ám muội. Hạ Tùng như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, trái tim nhảy loạn một hồi, anh hoảng sợ nhìn chỗ khác, lại quay lại, tầm mắt hai người vô ý hoặc cố tình mà kết quả chạm chung một chỗ, thâm tình trong mắt Hoắc Văn Việt có thể thấy rõ ràng, Hạ Tùng do dự, lại chủ động tiến tới, ý tứ muốn làm gì rõ rành rành.
Trong khoảng thời gian này, trong giấc mơ của Hoắc Văn Việt không biết đã bao nhiêu lần phán đoán về hình dáng Hạ Tùng chủ động, chờ đến giây phút này, nghĩ đến việc có lẽ đối phương đã từng ôm chặt đầu người nào khác, hắn thấy hơi khó chịu. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai cánh môi đỏ hồng căng mọng của anh, giữa hai bờ môi như đang khẽ run, bày ra dáng vẻ cám dỗ. Hắn nghĩ đến mấy năm trước, Hạ Tùng sẽ chủ động đến hôn hắn, khi đó giữa hai người họ không cần "Hồi báo", cũng không phải giao dịch gì, tuy là Hạ Tùng không tỏ tình, thế nhưng hắn biết, thời điểm đó Hạ Tùng yêu mình.
Mà không phải giống như bây giờ, Hạ Tùng như làm ra giao dịch gì vậy, mới bằng lòng chủ động dâng hiến chính mình.
Đầu lưỡi Hoắc Văn Việt liếm liếm môi trên của mình, nội tâm nổi lên một trận khổ sở, trong nháy mắt ngay cả trong miệng cũng thấy phát đắng. Hắn tự nhiên biết tất cả kết quả này đều do mình gieo gió gặp bão, tùy tiện giẫm đạp lên tình yêu của đối hương, mới đổi quả đắng như ngày hôm nay.
Đối phương nhìn mình chằm chằm một thời gian quá dài, không có chút động tác nào, điều này khiến biển hiện chủ động của Hạ Tùng có phần ngượng ngùng, anh vừa hốt hoảng vừa xấu hổ muốn thu lại động tác, Hoắc Văn Việt đã giữ sau gáy anh lại, cánh môi nóng bỏng áp lên bờ môi anh, đầu lưỡi liếm qua môi trên của anh, tiến công vào trong khoang miệng anh.
Lúc bị đối phương hôn, nút thắt trong lòng Hạ Tùng mới thoáng rơi xuống, anh đương nhiên không muốn nợ Hoắc Văn Việt cái gì, vay tiền là cách bất đắc dĩ, nếu nói đến lãi, vẫn nên dùng thân thể mình hoàn lại!
Đầu lưỡi đối phương liếm đến, Hạ Tùng hiếm khi đáp lại. Anh rụt rè lộ ra đầu lưỡi, liếm lên thịt lưỡi đối phương, hai cây đầu lưỡi đang dò xét ma sát lẫn nhau, sau một lúc lâu mới mạnh mẽ giao quẫn.
Nụ hôn này có vẻ hơi điên cuồng, đã rất lâu Hạ Tùng không bị Hoắc Văn Việt hôn như vậy, mạnh mẽ, kịch liệt, không kiêng kỵ, như muốn nuốt hết cả người anh vào. Nam nhân không ngừng hút nước bọt anh, lại đưa nước bọt qua đây để hắn nuốt xuống, nụ hôn lưỡi trao đổi nước miệng làm Hạ Tùng không chịu nổi, chờ đến khi dừng lại, anh vì thiếu dưỡng khí mà thở gấp, một lúc lâu mới bình phục lại.
Trong mắt Hoắc Văn Việt đắp lên một tầng dục vọng nồng đậm, nhưng hắn nhịn được, xoa xoa đầu Hạ Tùng, giọng khàn khàn, "Em đi tắm trước."
"Ừm." Hạ Tùng khẽ gật đầu một cái, tầng hồng hồng mỏng trên mặt còn chưa tan, đuôi mắt ướt át, điều này làm cả người anh có vẻ cực kỳ mê người. Hoắc Văn Việt không dám nhìn nhiều, chỉ cầm một chiếc quần lót của mình treo trong tủ quần áo rồi đi ra ngoài.
Phòng khách cùng phòng tắm cách nhau rất gần, cách âm trong nhà lại không tốt, Hạ Tùng ngồi trên giường nghe tiếng nước cách nhau một bức tường, trong lòng biết chờ chút nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, tim lại đập nhanh.
Hoắc Văn Việt mang theo hơi nước tiến vào, có lẽ vội vàng ra ngay nên nước trên người còn chưa lau sạch, nên quần lót bị dính vào điểm một vết ướt. Vóc dáng hắn cao to, vai rộng thắt lưng hẹp, cơ bụng thoạt nhìn cực kỳ mê người, dương v*t trong quần dựng thẳng chỉa vào quần lót, chống đỡ ra một túp lều cao, ngay cả tóc vẫn còn tích nước.
Hiện tại Hoắc Văn Việt đi làm trong công ty, tuy tuổi trẻ, nhưng bình thường mặc trang phục khá thành thục, cũng mới gội đầu, tóc rũ xuống mới lộ ra vài phần khí chất dương quang tương xứng cùng tuổi tác, giảm bớt vẻ tinh anh trầm ổn thường ngày. Nhưng Hạ Tùng thật sự không dám nhìn kỹ hắn trong lúc này, vì sẽ luôn làm anh nhớ đến Hoắc Văn Việt mấy năm trước, ánh mắt rơi trên cơ bụng nam nhân, chờ đến khi nhìn vật cương cứng kia, anh đột nhiên đến gần, lè lưỡi cách quần lót liếm một cái.
Hoắc Văn Việt được anh liếm ngây người, hoảng hốt mấy giây mới hiểu được phải rút lui, nhưng Hạ Tùng đã kéo quần lót hắn ra một phần, dùng nhót tay nhốt chặt dương v*t hắn, dưới động tác ngăn cản của hắn, không chút do dự lè lưỡi trực tiếp liếm lên dương v*t của hắn.
Hoắc Văn Việt cảm nhận được xúc cảm ngọt ngào ma sát trong quần này, nhắm mắt, càng phát giác đây chỉ là một cuộc giao dịch, hắn thấp giọng nói, "Thầy, không cần làm như vậy..."
Hạ Tùng nghe được xưng hô quen thuộc, động tác dừng lại một chút,lại nhanh chóng liếm lên, vừa nói, "Cậu có thể coi đây là lãi..."
Khóe miệng Hoắc Văn Việt kéo ra một nụ cười khổ sở, im lặng càng thêm khó chịu, nhưng Hạ Tùng không nhìn thấy. Hoắc Văn Việt cúi thấp đầu nhìn Hạ Tùng khẩu giao cho mình, hai mắt nhắm thật chặt, dáng vẻ rất giống như bị cưỡng ép, nhưng đầu lưỡng lại nóng nảy liếm dương v*t hắn, rất sợ hắn sẽ né tránh. Hoắc Văn Việt đương nhiên sẽ không tránh, cũng không nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ hưởng thụ Hạ Tùng chủ động hầu hạ.
Cho dù là trước kia hay hiện tại, số lần hai người làm tình cũng xem là nhiều, Hạ Tùng biết Hoắc Văn Việt thích được khẩu giao, ví dụ như trước đây còn ở trong trường học, hắn luôn nhân lúc giờ nghỉ trưa về nghỉ ngơi, kéo Hạ Tùng vào trong gian phòng WC, không kịp chờ đợi móc dương v*t ra cho anh liếm, còn phải bắn tinh dịch vào trong miệng anh, ép buộc anh nuốt xuống, lời ngon tiếng ngót nói là muốn cho thầy ăn thêm ít đồ ngọt, thực sự ác liệt kỳ cục.
Lúc mới bắt đầu, Hạ Tùng luôn không tình nguyện, nhưng làm như vậy nhiều lần rồi, thành ra bị quen, thậm chí ngay cả nuốt tinh dịch tanh nồng nay anh cũng không thấy chán ghét chút nào. Chỉ là sau khi gặp lại, tình yêu kia đã biến mất, trở thành chỉ muốn né tránh cùng thoát đi, mới cảm thấy mùi vị đối phương ghê tởm như vậy. Sau lần anh khẩu giao cho Hoắc Văn Việt đến mức nôn ra, Hoắc Văn Việt sẽ không yêu cầu anh làm chuyện đó nữa.
Hạ Tùng đúng là dựa vào nguyên nhân không muốn nợ đối phương quá nhiều mới chủ động khẩu giao cho đối phương, trước khi làm chuyện này, anh làm rất nhiều dự phòng cùng chuẩn bị, quyết định cho dù cảm thấy ghê tởm chán ghét một lần nữa cũng phải nhịn xuống, tuyệt đối không được bỏ nữa giữa chừng. Mà bây giờ, đầu lưỡi anh thật sự đang ma sát dương v*t đối phương rồi, không biết tại sao, cảm giác chán ghét này lại không dâng lên, ngược lại khoái cảm quen thuộc từng điểm từng điểm từ đáy lòng sinh ra. Đầu lưỡi anh trở nên càng ngày càng ẩm ướt, ngậm quy đầu nam nhân ma sát vào trong cổ họng, thịt non cũng thấy rất thoải mái, thậm chí còn đâm sâu cho đối phương, anh không hề bài xích, hơn nữa còn mong chờ thưởng thức mùi vị tinh dịch của đối phương.
Hạ Tùng không biết làm sao, nhưng căn bản không ngăn được cỗ bản năng trong nội tâm mình.
Hạ Tùng nhắm mắt lại, đuôi mắt lại khó mà khắc chế chảy nước mắt xuống, mặt ửng đỏ, đôi môi lại mút chặt dương v*t, làm Hoắc Văn Việt căn bản không nhịn được, cuối cùng hắn vẫn không khống chế được bắn ra, tinh dịch nóng rực đậm đặc bắn vào trong cổ họng Hạ Tùng, lúc đang muốn để anh nhổ ra, Hạ Tùng đã ực một tiếng, đem miệng đầy tinh đặc đều nuốt xuống.
Bốn mươi lăm vạn tiền mặt cũng hơi nặng, Hoắc Văn Việt dùng một chiếc hòm tinh xảo đặt tiền, sau khi nắm vào tay Hạ Tùng, lấy số tiền năm chục vạn khối của mình bỏ vào, tổng cộng góp năm mươi vạn, dự định đưa cho Vinh Vĩ, để gã ta không được quấy rầy đến cuộc sống của mình và con trai nữa.
Đến thời gian ước định rồi, Hạ Tùng xách cặp lên ra cửa. Trong lòng anh căng thẳng, mặc dù bây giờ đã bình tĩnh lại, sự việc bọn trộm cắp chạy nhanh như bay cũng không xảy ra, nhưng trên tay xách năm trăm ngàn, vẫn làm anh vô cùng hoảng loạn.
Gần Quán cơm Tiểu Mai là một nhà hàng khá nhỏ, đa số người vào ăn cơm là công nhân xây dựng xung quanh hoặc là người làm việc trong xưởng, môi trường bên trong không tốt lắm, trên vách tường đều giống như quần áo dính dầu mỡ vậy.
Hạ Tùng đến sớm, còn chưa đến giờ cơm, trong phòng không có ai, bóng dáng Vinh Vĩ cũng không thấy.
Bác chủ quán cơm có lẽ không ngờ vẫn chưa đến mười một giờ đã có người tới cửa, nhưng vẫn nhiệt tình gọi, lại đưa một thực đơn cho anh. Hạ Tùng ôm cái hòm, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, anh kéo ra nụ cười miễn cưỡng, ôn nhu nói, "Bà chủ, con hẹn người ta ở đây, chờ cậu ta đến con gọi thêm đồ ăn được không ạ?"
Bà chủ cười cười nói, "Được, chờ lát nữa gọi cũng được." Bà vừa nói vừa bưng nước trà để lên bàn.
Cuộc hẹn của Hạ Tùng cùng Vinh Vĩ không có thời gian cụ thể, anh không biết Vinh Vĩ lúc nào mới đến, chỉ có thể ngồi trên ghế chờ. Nửa tiếng sau mới có khách đến quán dùng cơm, Hạ Tùng cảm giác mình không gọi món mà chiếm một cái bàn cũng không tốt lắm, nên gọi qua loa hai món. Đồ ăn còn chưa ra, Hạ Tùng đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào, anh ngẩng đầu, đã thấy một người quen bị nhiều người đè xuống đất, hai tay bị bắt chéo sau lưng, cùng với tiếng kêu "Cảnh sát", hai tay Vinh Vĩ bị còng lên.
Hạ Tùng đối mặt với màn biến hóa này bỗng nhiên kinh ngạc, anh ôm chiếc hòm đứng lên, bước nhanh đến cửa. Có biến cố như vậy, người đang ngồi trước đó đều chạy đến xem náo nhiệt, Hạ Tùng bị chen ở giữa, vì đầu không nhô ra được nên không thấy rõ, nhưng vẫn bị Vinh Vĩ nhìn thấy.
Vinh Vĩ trừng mắt liếc anh một cái, cao giọng nói, "Hạ Tùng, mày báo cảnh sát phải không? Mày nhớ đấy cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Hạ Tùng mơ màng, không kịp tranh cãi, nam nhân đã bị nhét vào trong xe cảnh sát, xe cảnh sát nhanh chóng rời đi rồi.