“Ngươi thả ta ra!!”
Hạ Ngữ Mạt dùng sức muốn đẩy ra cái người đang ôm lấy nàng ra, mà búi tóc trên đầu bởi vì giãy dụa mà sút ra, tóc nàng như thác nước đổ trên vai.
Lãnh Diệu Liên ngây cả người, liền thuận tay gỡ ra mặt nạ đang trùm lên khuôn mặt nàng.
Trong nháy mắt, mọi thứ đều hiện ra rõ ràng. (Editor chém nặng tay)
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhi đỏ bừng lộ ra. ‘Hồng nhan họa thủy’, ‘khuynh thành tuyệt sắc’, dùng những từ này để hình dung nàng giờ phút này nàng tuyệt đối không có một chút quá đáng.
“Ngươi gặp quỷ!” Hạ Ngữ Mạt thừa cơ dùng sức đẩy Lãnh Diệu Liên đang kinh ngạc ra, sau đó muốn chạy xuống giường, nhưng lại bị bắt được cổ chân, thoáng cái bị kéo lại.
“Buông! Buông! Ngươi tên hỗn đản này!! Ngươi dám động đến ta, ta chết cũng sẽ không buông tha ngươi!” Hạ Ngữ Mạt hung hăng đạp đạp hai cái chân, hòng kéo cái bàn tay to đang nắm chặt của nàng kia ra.
“Đừng nhúc nhích,!” Hắn đột nhiên có chút thô bạo, bàn tay nắm lấy cằm của nàng, khiến cho mặt của nàng phải đối diện hắn, sau đó mới kinh ngạc nói:“Giống hệt”
“Hảo, giống cái đầu!” Hạ Ngữ Mạt xuất ra cửu âm bạch cốt trảo bắt lấy mặt hắn.
“Chết tiệt! Nàng đừng lộn xộn!” Lãnh Diệu Liên bắt lấy hai bàn tay của nàng, sau đó giữ chặt trên đầu nàng, đem toàn bộ sức nặng cả người đều đè lên người nàng.
Bây giờ cả người nàng không thể động đậy được .
“Chết tiệt! Ngươi không thể chết tử tế! Ngươi sẽ không sinh được con!” Không có vấn đề gì, nàng còn có miệng:“Ta nói cho ngươi biết, phu quân ta rất lợi hại! Nếu hắn bắt được ngươi! Khẳng định sẽ băm ngươi ra từng mảng rồi quăng xuống sông cho cá ăn!”
“Ta đã nói! Không cho phép nàng gọi hắn phu quân!” Lãnh Diệu Liên bị hai chữ này đâm khiến cho hai mắt đỏ tươi, hắn giận dữ hét:“Ta nói cho nàng biếr! Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ sẽ cùng hắn sống chung! Hắn không xứng!!”
“Thí!” Hạ Ngữ Mạt ầm ĩ kêu lên:“Ngươi dựa vào cái gì nói hắn không xứng?! Ta tìm tướng công, chẳng lẽ còn muốn người khác tới khoa tay múa chân? Ngươi là ai?! Ngươi quản ta?!”
“Ta có tư cách quản nàng!! Chết tiệt!!” Lãnh Diệu Liên tức giận muốn bốc khói, thủ trực tiếp với tới ngực nàng, trực tiếp đem quần áo trước ngực nàng xé vụn. Hạ Ngữ Mạt hoảng sợ kịch liệt giãy dụa, đây là nơi chỉ có phu quân nàng mới có thể xem, làm sao có thể để cho tên điên này xem! Nhưng khí lực nàng quá nhỏ, hoàn toàn không thể thoát được trói buộc kia.
“Dấu ấn này trên thân thể nàng chính là số mệnh! Cho dù nàng có quên hết toàn bộ, nhưng là nó cũng sẽ không biến mất!!” Lãnh Diệu Liên chỉ vào nốt ruồi son trên ngực Hạ Ngữ Mạt, tức giận mà nói:“Nàng muốn trốn tránh? Không có khả năng!”
“Mặc kệ ngươi có thể hay không có thể!” Hạ Ngữ Mạt nghiến răng nghiến lợi:“Hồng chí (Nốt ruồi son) thì hồng chí, nó có thể nói lên cái gì?!”
“Nói lên cái gì?!” Lãnh Diệu Liên oán hận nói, “Được! Ta nói cho nàng biết!”
“Uy! Ngươi làm gì đó!!” Hạ Ngữ Mạt càng thêm hoảng sợ, chăm chú nhìn vào hắn tự cởi áo mình ra, lộ ra một bộ ngực trắng noãn nà, thế nhưng cũng có một viên hồng chí (nốt ruồi son) giống nàng y như đúc!! (Editor: thật là muốn sờ lên bộ ngực đó mà!!!!!!!!!!!!!–Lau nước miếng, lau nước miếng)