Hạ Cẩm Thần lặng lẽ nhìn lại lần cuối cùng tiểu hài nhi còn đang than khóc kia một cái. Mà tiểu hài tử tựa hồ như dự cảm được cái gì, khóc càng mãnh liệt, tay nhỏ bé đặt ở trước ngực Hạ Cẩm Thần, giống như phải bắt được y phục của hắn, nhưng lại bắt không được, bởi vì quá nhỏ, cho nên rất vô lực.
“Ngươi ngoan ngoãn , cha đi tìm nương của ngươi, tìm được rồi sẽ trở lại đón ngươi.”
Hạ Cẩm Thần nhẹ nhàng vuốt ve hắn, để cho hắn hảo hảo an tĩnh lại. Này cũng là hắn này làm cha , lần đầu tiên đầy đủ biểu hiện ra chính mình tình thương của cha. Hắn theo trong lòng xả ra một khối ngọc bội, phóng tới tiểu trẻ con áo bông lý, đây là hạ gia nhân một thế hệ một thế hệ truyền xuống tới bảo bối, lúc này đây, coi như làm một cái tín vật, hy vọng hắn hảo hảo lớn lên, rời xa phân tranh cung đình, làm một hài tử bình thường.
“Mạt Nhi, hài tử ta xin nhờ nàng.”
Hắn đem tiểu hài nhi đưa tới trong tay Khánh Minh, Khánh Minh dừng một chút, thấy Hạ Ngữ Mạt thúc giục cho nên phải kiên trì đem tiểu hài nhi bế qua, xong rồi xong rồi, chờ điện hạ trở về, bọn họ chết chắc rồi.
“Thật đáng yêu!” Hạ Ngữ Mạt vui vẻ đùa với bàn tay nhỏ bé của hài tử, bởi vì chính mình cũng có mang tiểu bảo bảo, vuốt ve bàn chân thịt thịt kia, cảm giác đặc biệt hưng phấn.
“Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nữa.” Hạ Cẩm Thần hướng tới nữ tử khả ái kia nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người hướng vào trong rừng sâu mà đi.
“Đợi chút, Cẩm ca ca!”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi.
Hạ Cẩm Thần ngẩn người, cước bộ đang muốn chạy cũng ngừng lại.
“. . . Nàng gọi ta là cái gì?” Hắn có chút kinh ngạc thì thào, chậm rãi xoay người, thậm chí nói là có chút cứng ngắc. . . Xưng hô như vậy là đã lâu lắm rồi cũng chưa được nghe được qua
“Cẩm ca ca a!” Hạ Ngữ Mạt mỉm cười:“Ngươi vĩnh viễn đều là Cẩm ca ca của Mạt Nhi, cám ơn ngươi luôn bảo hộ ta, ngươi cả đời là ca ca của Mạt Nhi.” Nàng xem qua trí nhớ của thân thể này, không có sự bảo hộ của hắn, thân thể này không biết đã chết bao nhiêu lần.
“. . . Mạt Nhi. . .”
“Cho nên, Cẩm ca ca, nhất định phải nhớ kỹ mang theo Bích Dao tỷ tỷ cùng nhau trở về đón tiểu bảo bảo, hắn một mình thực đáng thương !” Hạ Ngữ Mạt tiếp tục nói:“Nhất định nha!”
Hạ Cẩm Thần dừng một chút, khóe miệng lập tức cong lên.
Nụ cười của nàng làm cho trái tim hắn ấm áp, nàng giống một mảnh ánh mặt trời, khiến cho người ta quyến luyến.
“Ừ, nhất định.”, hắn hơi hơi vuốt cằm.
Chỉ là ánh mặt trời đó chỉ có thể chiếu sáng cho một người, mà hắn cũng không phải là người đó.
Hiện tại, có một nữ nhân đang chờ chính mình rọi sáng cho nàng. . . Nàng chưa bao giờ nói gì, nhưng lại yên lặng vì hắn làm rất nhiều rất nhiều việc. . . cho nên, hắn không thể lại ích kỷ . . . tàn nhẫn mà đẩy nàng vào trong bóng tối
Hạ Cẩm Thần chậm rãi xoay người, sau đó chậm rãi đi về phía trước, dần dần, thân hình kia chuyển đi rất nhanh, cuối cùng, hóa thành một chút bóng dáng, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Hạ Ngữ Mạt nhìn về phía hắn biến mất thật lâu sau, cảm thấy như đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính mình lại nói không được.
Tiểu bảo bảo vừa khóc lên, nàng liền cuống quít dụ dỗ hắn, hy vọng hắn tốt hơn.
“ Nguy rồi!”
Đột nhiên, Hạ Ngữ Mạt kêu lên.“Đã quên hỏi danh tự của tiểu bảo bảo!”
“Nếu ngươi muốn hỏi tên hắn…” Tủ Anh từ trong lòng hài nhi rút ra một tờ giấy,“Chắc là cái này.”
Hạ Ngữ Mạt tới gần nhìn xem tờ giấy, lại nhìn Tủ Anh, hai mắt to vô tội chớp chớp.
– ô ô, nàng không biết chữ.
“Hạ Tử Dục.” Tủ Anh thở dài, nàng thật không biết hài tử ngay cả chữ cũng không biết một cái như thế nào có thể xem hiểu cái chữ như gà bới của một đống lớn tư liệu kia.
“Hạ Tử Dục? Nghe thật hay!” Hạ Ngữ Mạt cười rộ lên, lại bắt đầu đùa giỡn với bàn tay nhỏ bé của tiểu hài tử.
Gió dần dần lớn, dưới sự bức bách của mọi người, Hạ Ngữ Mạt rốt cục cũng về tới phòng.
Mà Hạ Cẩm Thần bay lượn xuyên qua hàng lá rụng, không ngừng bôn tẩu về phía trước.
. . . Hạ Tử Dục, Hạ Tử Dục.
Hắn hy vọng hài tử của hắn có thể giống như thái dương mà trưởng thành, có được hào quang ấm áp, không phải chịu khói mù của thế gian, vĩnh viễn khoái hoạt. . .
Cho nên Bích Dao, nàng phải chờ ta, chờ ta đến nói cho nàng biết danh tự của hài nhi của chúng .. .
Hy vọng. . . nàng sẽ thích. . .
****************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ******************
Tư Đồ Hoàng Vũ hành tẩu đến một lâm viên tràn ngập hương thơm mát, căn cứ theo vô ảnh báo lại, Lãnh Diệu Liên từng ở chỗ này ra vào. Mà nơi này, cũng từng là nơi vật nhỏ bị bắt nhốt một tháng. . . Cũng là nơi mà hắn muốn hủy diệt.
Hắn đã tìm kiếm rất nhiều căn cứ của Cách Môn, chỉ là bởi vì quá nhiều, tiêu phí một ít thời gian của hắn.
Vật nhỏ lại không thể đợi thêm nữa, bộ dáng hôn mê cùa nàng ngày ấy vẫn khắc sâu trong đầu hắn, làm cho hắn đau lòng, tư vị kinh hãi kia vẫn chiếm cứ ở trong ngực hắn, không chịu biến mất.
Người có thể tìm được Lãnh Diệu Liên, đồng thời khiến giao ra thứ đó, liền chỉ có hắn, cho nên mới tự thân xuống núi, giao vật nhỏ cho Tủ Anh trông coi.
Nàng hẳn là có thể tín nhiệm, năng lực của nàng không thể nghi ngờ, dùng để bảo hộ vật nhỏ, hẳn là không có vấn đề.
. . . Hẳn là không có vấn đề. . .
Nghĩ vậy, Tư Đồ Hoàng Vũ có chút bất an, lão thái bà chết tiệt kia sẽ không thừa cơ lúc hắn vắng mặt mà đối với vật nhỏ làm ra hành động kỳ quái gì chứ. . .
“Nghe nói, ngươi đang tìm ta?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thản nhiên mà mờ ảo.
Tư Đồ Hoàng Vũ quay đầu, liền thấy liên Lãnh Diệu Liên một thân đứng ở trên cành cây cao cao, dùng tư thái ở trên cao nhìn xuống hắn.