Thẩm Tranh nghĩ như vậy cũng không phải không có căn cứ, trước khi đến Định Bắc nàng cũng rất can đảm mà, lúc tiễn đưa còn dám cắn lỗ tai hắn. Nếu không bắt nàng đến Định Bắc khiến nàng tức giận thì có khi bây giờ nàng đã chủ động yêu thương nhung nhớ rồi.
Nhất định là trải qua mấy ngày bên nhau, nàng phát hiện hắn là người khiêm tốn, đáng tin cậy nên muốn phó thác cả đời.
Thẩm Tranh càng nghĩ càng thấy hợp lí: "Vậy cho ta xem luôn đi, luôn bây giờ ý."
"Chàng gấp làm gì, đêm nay còn dài mà." Nàng hé miệng cười.
"Nàng nói đúng, đúng là đêm nay còn rất dài." Cùng nàng suốt cả đêm mới tốt.
"Vì vậy lễ vật phải để đến cuối cùng." Mộ Thiền không nghe ra hàm ý của Thẩm Tranh. Nàng nắm tay hắn, xem chiếc đèn này rồi sờ sờ chiếc đèn kia, ánh nến chiếu lên khuôn mặt rực rỡ của nàng khiến nàng trông vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tranh nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, đúng là lễ vật phải giữ đến cuối cùng, phải chậm rãi thưởng thức.
Chơi ở ngoài một lúc thì Mộ Thiền thấy lạnh, nàng bịt tai nói với Thẩm Tranh: "Chúng ta đến chỗ lão thái quân đi."
Thẩm Tranh nghe vậy thì nhíu mày: "Đến chỗ lão thái quân làm gì?"
"Đến chơi, cùng nhau đón giao thừa." Trong nhận thức của Mộ Thiền, đêm giao thừa cả nhà phải ngồi quây quần bên nhau, cùng xem ca nhạc ăn mứt: "Người bảo ta đã lâu lắm rồi chàng không ở nhà ăn Tết nên hôm nay chúng ta nhất định phải qua."
Hành quân chiến tranh không có thời gian cụ thể, đại quân đến chỗ nào thì ăn Tết ở chỗ đó. Có lẽ lão thái quân nghĩ, đã nhiều năm tôn tử không ở nhà đón Tết, bình thường thì mặc kệ nhưng giao thừa năm nay nhất định phải đón năm mới với bà.
Thực ra Thẩm Tranh không hề thích Tết nhất gì cả, mỗi lần đến thời điểm này binh sĩ đều đa sầu đa cảm, dễ gặp chuyện không may nên hắn chưa bao giờ có ấn tượng tốt về nó.
Nếu không có Mộ Thiền thì hắn vẫn như bình thường thôi, nên làm gì thì làm cái đó.
Thế nhưng bây giờ hắn đang ở phủ đệ Định Bắc, hơn nữa còn có Mộ Thiền và lão thái quân nên hắn không thể từ chối: "Thôi được rồi, đêm nay ta sẽ cùng nữ nhân các nàng đón Tết."
Mộ Thiền bĩu môi: "Hứ, rõ ràng là bọn ta phải đón Tết cùng chàng, lão thái quân đã có đám di nương, còn ta đáng lẽ phải ở kinh thành..."
Thẩm Tranh sợ nàng lôi chuyện cũ ra nên vội bảo: "Chúng ta đi mau lên không lão thái quân sốt ruột." Nắm tay Mộ Thiền đến nội viện, lúc sắp vào trong viện, Thẩm Tranh đột nhiên tâm huyết dâng trào nói: "Để ta cõng nàng vào đi."
"Tại sao? Thôi đừng mà, để nhiều người thấy không tốt đâu."
"Như vậy mọi người sẽ biết tình cảm của chúng ta rất tốt, lão nhân gia còn đang sợ ta không đối xử tốt với nàng kìa." Thẩm Tranh trêu nàng: "Hay nàng cõng ta cũng được." Nói xong, hắn rũ cả cánh tay lên vai nàng nên "vô tình" chạm vào ngực nàng.
Tuy mặc rất dày nhưng Mộ Thiền vẫn có cảm giác, nàng dùng hết sức đẩy tay hắn ra, vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Chàng làm cái gì đấy? Trước bao nhiêu người thế này."
"Đúng vậy, đúng là làm vậy trước mặt mọi người là không tốt." Thẩm Tranh tiếp lời, "Thôi, chẳng có cách nào, ai bảo buổi tối ta đã sờ quen rồi chứ."
Nàng hít sâu một hơi, giật mình nhìn hắn, sau đó vừa thẹn vừa giận định đánh hắn: "Chàng thật đáng ghét!"
"Ai bảo nàng ngủ sâu vậy chứ, làm gì nàng nàng cũng không biết." Thẩm Tranh sao có thể để bị đánh được chứ, hắn chạy trước vào phòng, Mộ Thiền đuổi theo sau, vào trong sảnh bắt được hắn thì dùng sức đánh hắn mấy cái cho hả giận: "Ai cho chàng nói bậy, còn nói nữa không hả?"
Thẩm Tranh vừa cười vừa nói: "Ta biết sai rồi, không nói nữa."
Đến lúc đánh xong, hai người mới phát hiện lão thái quân ngồi trên giường cùng các vị di nương đang ngồi ngay ngắn trên ghế đều đang ngơ ngẩn nhìn bọn họ.
Lão thái quân đã trải qua nhiều sống gió, bình tĩnh mở miệng: "... Các con đến rồi đấy à?"
"À... Công tử đến rồi, tỷ muội chúng ta bên kia còn có việc nên không quấy rầy nữa." Các di nương nhao nhao đứng dậy: "Lão thái quân, bọn ta đi trước, sáng mai lại đến chúc Tết ngài."
Lão thái quân dặn dò, "Đi đi, sáng mai đừng quên thắp hương cho Bồ Tát."
Đợi bọn họ đi rồi, lão thái quân vốn luôn bình tĩnh lại lộ ra chút lúng túng: "... Có vẻ, tình cảm của các con rất tốt."
Thẩm Tranh lập tức nói: "Đúng vậy, ngài cũng thấy rồi đấy, chúng con không hề cố kị cãi nhau ầm ĩ giống đôi lão phu thê. À không, giống thanh mai trúc mã đã quen nhau từ lâu vậy."
Trong lòng Mộ Thiền tự nhủ, thì ra chàng đã tính cả rồi, cố tình bày ra tình cảm tốt trước mặt lão thái quân, khó trách trước cửa chọc mình đánh chàng. Đúng là một cái kế hay, chẳng cần giải thích nhiều cho lão thái quân mà bà nhìn qua liền biết tình cảm giữa bọn họ rất tốt.
Mộ Thiền nhìn hắn đắc ý như vậy thì không nể tình hừ một cái.
Lão thái quân vui vẻ cười nói: "Tranh Nhi, trông quận chúa có vẻ chẳng thân thiết với con đến vậy." Cầm tay Mộ Thiền, bà cười hỏi: "Lúc nãy nó vừa trêu con hả? Nói đi để ta xử cho."
Nàng nói không nên lời, lắc đầu đáp: "Chuyện nhỏ thôi ạ."
"Đấy con xem quận chúa thấu tình đạt lí thế, còn biết bảo vệ con kìa." Lời của lão thái quân như khen ngợi Mộ Thiền ôn nhu hiền thục nhưng nếu nghe kĩ thì là khen tình cảm của bọn hắn tốt, Thẩm Tranh nghe ra nên cười rất tươi.
Lão thái quân nói: "Tranh Nhi, con phải đối xử tốt với quận chúa đấy, nếu để ta phát hiện con làm việc có lỗi với người ta, ta sẽ không tha cho con đâu." Rồi bà lại nắm tay Mộ Thiền, nhìn nàng với ánh mắt nhìn nàng dâu nhỏ: "Không ngờ Thẩm gia ta lại may mắn lấy được một nàng tiên như quận chúa đây."
Mộ Thiền được khen nên xấu hổ, rũ mắt nói: "Tranh lang uy phong hơn người, cứu giá có công nên mới được Hoàng đế đích thân chỉ hôn."
Thẩm gia may mắn, là nhờ Thẩm Tranh biết tranh đoạt.
Lão thái quân nhìn Thẩm Tranh rồi lại nhìn Mộ Thiền, biết hai người tình đầu ý hợp thì thở dài nhẹ nhõm: "Nhìn hai con như vậy là ta yên tâm rồi, nếu không ta sẽ mãi lo quận chúa chướng mắt tôn tử của ta thì phải làm thế nào bây giờ."
Mộ Thiền cười rất tươi, nhìn Thẩm Tranh một cái rồi vội dời đi.
Lão thái quân thấy thời cơ thích hợp đã đến liền nói đỡ cho tôn tử mấy câu, bà vỗ mu bàn tay Mộ Thiền: "Ta lo thật đấy, tôn tử của ta rất bướng bỉnh, ai khuyên cũng không nghe nhưng trong lòng nó có con. Nếu con không quan tâm đến nó thì nó lại chướng mắt người khác. Thẩm gia chúng ta chỉ có mỗi nó là độc đinh, nếu con không thích nó mà nó lại không muốn người khác, con nói xem ta có vội không chứ?"
Mặt Mộ Thiền đỏ lên: "Người đừng lo, chàng rất tốt."
Lão thái quân như trút được gánh nặng, bà cười nói: "Tranh Nhi, con may mắn lắm đấy."
Đó là đương nhiên, hạnh phúc của bây giờ là kinh nghiệm xương máu từ thất bại của kiếp trước, đạp trên hài cốt của mình sống lại một lần nữa mới có được thành tựu hiện tại.
Khoe ân ái trước mặt lão thái quân để bà vui vẻ rồi lại hàn huyên vài câu xong, bà mới bảo đại nha hoàn gọi nhị quản gia cho đoàn kịch vào, nhân dịp bầu không khí đang vui vẻ thì đẩy nó náo nhiệt hơn chút nữa.
Mộ Thiền thấy hạ nhân bắt đầu dựng sân khấu kịch thì mừng rỡ hỏi: "Bây giờ chúng ta xem múa rối ạ?"
Lão thái quân thấy nàng cùng sở thích với mình thì vui vô cùng: "Con cũng thích à? Vậy đúng lúc quá, con xem bọn họ kém đoàn kịch ở kinh thành đến mức nào?"
Thẩm Tranh biết phải xem múa rối thì buồn vô cùng, mấy cái này thì có gì hay để xem chứ, chẳng phải chỉ là có người điều khiển mấy con rối gỗ kể chuyện xưa sao. Nhưng thấy hai người thích, hắn cũng không tỏ thái độ gì, trái lại còn phụ họa: "Đúng vậy, có vẻ thú vị đấy, mau bắt đầu diễn đi."
Lúc đầu hắn định chuốc say nàng rồi dụ nàng "tiếp nhận" hắn.
Nhưng không ngờ rằng, giờ khắc cùng lão thái quân xem múa rối lại là hình ảnh gia đình thật đẹp.
Hắn vẫn không từ bỏ, nhân lúc nàng đang vui vẻ xem kịch thì khuyên nhủ: "Nàng đừng ăn nhiều mứt quá, nếu khát thì để ta lấy chút rượu cho."
"Không cần đâu, uống sữa bơ là được rồi, ta sợ rượu Định Bắc nhà chàng lắm." Giờ nghĩ lại vẫn còn hãi, lần trước uống rượu mạnh đúng là cả đời khó quên, nàng không điên mà lại hành hạ đầu lưỡi với dạ dày một lần nữa.
Thẩm Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn khuyên nàng: "Làm gì có ai uống sữa bơ vào buổi tối chứ, hay là nàng uống rượu nho đi."
Mộ Thiền nhếch môi: "Chàng muốn làm gì, chàng định chuốc say ta chứ gì?" Nói xong lại cảm thấy tự hào vì mình quá hiểu ý định của hắn: "Chắc chắn là muốn chuốc say ta rồi, còn lâu ta mới trúng kế của chàng."
Thẩm Tranh bị vạch trần thì lấy lùi làm tiến khẽ cười: "Nàng bảo ta muốn chuốc say nàng vậy nàng nói xem ta muốn chuốc say nàng để làm gì? Ít nhiều gì ta cũng phải có mục đích chứ."
"..." Mộ Thiền lúng túng: "Nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì."
"Nếu ta muốn sờ mó nàng thì thừa dịp nàng ngủ say làm là được, ta muốn chuốc say nàng để làm gì chứ?"
Mộ Thiền nói không lại hắn, nghĩ một lúc thì tìm người giúp đỡ, nũng nịu nói với lão thái quân: "Tranh lang cứ nói chuyện với con ý, con không tập trung xem kịch được, để con sang bên kia ngồi với người nhé."
Lão thái quân bực mình nhìn Thẩm Tranh: "Chẳng phải con nói muốn xem sao? Nếu thế thì im lặng xem đi, đừng làm phiền người khác nữa."
Lúc này Thẩm Tranh thấy Mộ Thiền lén lút nghiêng người làm mặt quỷ với hắn.
Hắn không thấy tức giận mà ngược lại càng bị nàng mê hoặc. Hắn ngồi suy tính làm thế nào mới sờ mó nàng được thêm một chút.
Vở múa rối đang diễn là "Hồng Môn Yến", tiết mục ngắn nên diễn loáng cái là hết.
Tiếp theo là một tiết mục xiếc, một người dùng ngực để đỡ một cây gậy trúc, tiếp đó sẽ có một vài người leo lên cây trúc làm các động tác mạo hiểm trên không trung, thậm chí họ còn đặt một cây gậy trúc khác lên nữa. Những động tác nguy hiểm khiến người xem nhìn thôi đã thấy sợ, đổ đầy mồ hôi tay.
Mộ Thiền là một trong những người đổ mồ hôi tay, thậm chí nàng còn căng thẳng hơn cả người biểu diễn. Nàng đứng ngồi không yên nhưng thấy Thẩm Tranh với lão thái quân đều bình tĩnh thì không dám kêu ngừng, vì thế nàng nói với lão thái quân: "Người cứ xem tiếp nhé, con đi thay quần áo."
Lão thái quân "Ừ" một tiếng rồi sai hai đại nha hoàn đi cùng nàng.
Thẩm Tranh thấy nàng rời đi thì định đứng dậy đuổi theo, lão thái quân giữ hắn lại: "Nó đi thay quần áo thôi, một lúc nữa sẽ quay lại." Thay quần áo chính là đi vệ sinh, lúc này để Thẩm Tranh đuổi theo thì không thích hợp tí nào.
Thẩm Tranh rất muốn nói, mặc kệ nàng làm gì, con đều muốn đi theo nhưng khó mà nói thẳng được nên đành thôi: "Ồ, nếu vậy thì con đợi nàng."
Tiết mục xiếc đã đến hồi kết thúc. Để mọi người bớt căng thẳng, nhị quản gia rất hiểu lòng người xếp tiếp mục đánh đàn tỳ bà ngay sau đó.
Chỉ thấy một loạt ca cơ mặc váy ngắn eo cao, dẫn đầu là ca cơ ôm cây đàn tì bà ngồi trên ghế, eo nhỏ ngực trắng như sữa, lông mày tinh tế, đôi mắt hạnh trời sinh biết cười, bờ môi hồng nhạt khẽ khàng ngâm: "Lục diệp âm nùng, biến trì đường thủy các, thiên sấn lương đa. Lão yến huề sồ lộng ngữ, hữu cao liễu minh thiền tương hòa" [1] [2]
[1] Đây là bài thơ "Sậu vũ đả tân hà" của tác giả Nguyên Hiếu Vấn, đoạn trong truyện tả cảnh sắc mùa hè, từ tĩnh tới động với màu sắc cùng âm thanh hoà trộn. Các bạn có thể xem thêm tại ĐÂY
[2] Trang phục của ca cơ
bi-mat-ve-3000-trang-phuc-dat-tien-cua-vo-tac-thien-2014
Thẩm Tranh buồn chán ngồi nghe, bỗng chú ý tới ca cơ cầm đầu có đôi mắt xinh đẹp như tơ nhưng lại luôn liếc về phía hắn, vừa hát vừa dùng ánh mắt trêu ghẹo hắn.
Chuyện có người muốn quyến rũ hắn quen lắm rồi, mỗi lần mở tiệc mừng năm mới mà không có ca cơ liếc mắt đưa tình chủ tướng mới là chuyện lạ ấy.
Đôi mắt đẹp của ca cơ cứ luôn dịu dàng mà quyến rũ hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Thẩm Tranh rùng mình không chịu nổi, cái loại như ngươi mà cũng dám quyến rũ ta ư?
Lão thái quân nhìn mà khó chịu, bà bực mình nhìn về phía nhị quản gia, nghĩ thầm không hiểu ngươi tìm đâu ra người chỉ có suy nghĩ quyến rũ chủ tử thế này.
Nhị quản gia không hiểu ánh mắt của lão thái quân, bài này rất hay mà, sao lão thái thái lại không vui? Hắn rón rén đến gần bà, thấp giọng hỏi: "Ngài có gì muốn phân phó ạ?"
Lão thái thái đang định nói thì thấy Mộ Thiền quay lại nên bảo nhị quản gia: "Ngươi cứ lui xuống trước đi, chốc nữa ta sẽ nói sau."
Mộ Thiền không biết không khí trong phòng đã thay đổi, nàng thầm vui vẻ vì màn biểu diễn xiếc đã kết thúc, chuyên tâm nghe khúc hát.
Ca cơ cầm đầu thấy nữ tử trước mặt xinh đẹp không lời nào ca ngợi hết, khí chất phú quý, xứng với bốn chữ hào hoa phong nhã còn bản thân thì chỉ nhỏ bé như hát bụi, ánh mắt âm u, miệng thì hát: "... Sậu vũ quá, trân châu loạn tảm, đả biến vũ hà..." Chữ "vũ" vừa thốt ra khỏi miệng thì cả người đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên bảy người còn lại hát rằng: "Đả biến tân hà."
Nàng ta hát sai nên đột nhiên trở nên vô cùng nổi bật.
Nhị quản gia hung ác trợn mắt nhìn nàng ta, lão thái quân trầm giọng trách mắng: "Tài nghệ chưa tinh còn ra bêu xấu! Sao vẫn chưa đi xuống!" Rồi bà răn dạy nhị quản gia: "Còn ngươi chọn người như nào thế hả? Loại người này mà cũng dám xuất hiện trước mặt chủ tử, cố tình muốn chủ tử khó chịu phải không?"
Trong lòng nhị quản gia thầm mắng ca cơ kia, con điếm này, ngươi cứ chờ đó, để xem ta xử lí ngươi thế nào.
Thẩm Tranh nhớ lần trước chấp sự Trương giúp mình che giấu nhưng vẫn chưa khen thưởng nên nói: "Ta thấy chấp sự Trương quản lí thư phòng rất thông minh, để hắn lên làm nhị quản gia, còn ngươi xuống làm chấp sự học hỏi thêm đi."
"... Vâng, tạ ơn đại nhân, tạ ơn lão thái quân." Bị giáng chức đương nhiên không vui, nhất là lại vào đêm ba mươi, hắn quay đầu thấp giọng mắng ca cơ cầm đầu kia: "Sao còn chưa cút xuống dưới! Để xem tí nữa ta xử lí ngươi thế nào!" Đám người kia đi xuống rồi, đại nha hoàn mới hỏi: "Đằng sau vẫn còn tiết mục nữa, để nô tỳ đi gọi vào."
Thẩm Tranh lập tức kêu ngừng: "Ầm ĩ lắm, ta không muốn xem nữa, dừng ở đây thôi." Rồi hắn hỏi Mộ Thiền: "Nàng có muốn xem nữa không?"
Mộ Thiền chỉ đi ra ngoài một lúc mà không khí trong phòng đã thay đổi, nàng vốn muốn xem tiếp để giết thời gian nhưng thấy lão thái quân có vẻ không vui nên lắc đầu: "Ta thế nào cũng được, tùy lão nhân gia sắp xếp."
Vì có ca cơ kia phạm lỗi nên lão thái quân cũng chẳng còn thấy vui, bà lắc đầu: "Được rồi, các con cũng đi xuống đi."
Thẩm Tranh mừng rỡ nói: "Đúng vậy, chúng ta ngồi nói chuyện tốt hơn nhiều, nghe mấy ca khúc cứ y y a a kia có gì hay chứ."
Lão thái quân cảnh giác hỏi lại: "Thật sự không hay sao?"
Nghi ngờ ta? Ta hành quân ở bên ngoài, lúc đánh vào kinh thành, muốn nữ nhân thì bao nhiêu cũng có, cần gì mấy ca cơ trong phủ chứ: "Không phải con vừa nói sao, ầm ĩ chết đi được, trông con giống thích nghe lắm à."
Rõ ràng lão thái quân không tin, chỉ sợ tôn tử nhất thời hồ đồ làm quận chúa người ta tức giận bỏ đi. Tổ tiên Thẩm gia có phúc lắm mới lấy được quận chúa, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ nên nặng nề gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Mộ Thiền bỏ lỡ yếu tố then chốt nên mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không đoán được, nên người cứ như rơi vào sương mù.
Thế rồi cũng sắp đến nửa đêm, tiếng pháo nổ bên ngoài ngày càng nhiều, một năm nữa lại sắp qua đi.
Lão thái quân ngáp một cái: "... Được rồi, hai đứa về nghỉ ngơi đi." Thẩm Tranh liền ôm lấy Mộ Thiền: "Chúng ta đi thôi."
Miệng nàng vẫn còn một miếng quýt, chưa kịp nuốt đã bị hắn kéo ra cửa: "Chàng từ từ, dù sao mọi người đã bắt đầu đốt pháo rồi, bây giờ về nhanh cũng chẳng ngủ được."
"Có phải ngủ đâu, chẳng phải nàng muốn tặng quà cho ta à, bây giờ chúng ta về xem."
"... Lúc nãy chàng làm ta không vui, ta hết muốn tặng quà cho chàng rồi." Nàng gắt lên: "Ai bảo chàng cứ khoe khoang trước mặt lão thái quân cơ."
"Nói sự thật cũng không được nữa, nàng nghiêm khắc với ta thế."
"Lại còn bảo ta nghiêm khắc, buổi tối chàng sờ ta ta đã nói gì đâu." Nói đến đây, mặt nàng đỏ lên, hạ quyết tâm: "Không đưa lễ vật nữa."
Không đưa thì sao tối nay hắn sống nổi, Thẩm Tranh dụ dỗ nàng đi về: "Ta biết nàng nói đùa mà, nàng cũng nói ta rất tốt đấy thôi. Nàng cứ coi như ta nhất thời lỡ mồm xúc phạm nàng, đã qua mấy canh giờ rồi, nàng tha thứ cho ta đi."
Mộ Thiền cũng không muốn giận hắn thật, hứ một tiếng: "Mới mấy canh giờ đã đòi ta tha thứ hả?"
"Ta nhớ nhầm, không phải là mấy canh giờ mà là một năm rồi. Năm mới đến rồi mà nàng vẫn nhớ chuyện năm cũ thế, đừng giận lâu vậy."
Nàng hé miệng cười: "Vậy được rồi, tha cho chàng đấy."
Sau khi về phòng, hắn đuổi hết nha hoàn ra ngoài, khóa kín cửa, ngồi trên giường rồi híp mắt cười: "Nàng muốn tặng ta cái gì? Ta biết rồi, theo quy tắc cũ nhắm mắt lại đúng không?"
Nàng khẽ giật mình nhưng rồi cười gật đầu: "Vậy chàng nhắm mắt lại đi."
Thẩm Tranh hớn hở nhắm mắt lại, hắn thầm nghĩ chắc nàng đang cởi áo tháo dây lưng rồi... nhưng sao không nghe thấy tiếng gì nhỉ? Chẳng quan trọng, chắc là nàng xấu hổ nên động tác mới chậm thế.
Hắn biết nàng rất dễ dụ, hắn chưa bao giờ bị nàng làm khó nên lá gan cũng to hơn nhiều. Hắn nghĩ kể cả nàng đổi ý thì đêm nay hắn vẫn sẽ ra tay.
... Đúng vậy, hắn sẽ ra tay.
Nhưng đúng lúc này lại có một suy nghĩ nhảy ra, ngươi đúng là chán sống rồi, nàng không tình nguyện mà ngươi cũng dám làm. Vậy thì chờ nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt đi, à không đúng, là ngày ngày tự lau nước mắt của chính mình đó.
... Câm mồm, cút sang một bên đi! Hôm nay hắn nhất định phải ra tay.
Đột nhiên cảm nhận được bàn tay ấm áp bé nhỏ của Mộ Thiền, hắn giật mình, đang định mở mắt thì nghe nàng dặn: "Đừng mở mắt vội, đi theo ta."
Thẩm Tranh thoáng thấy buồn bực, giờ còn đi đâu nữa. Bỗng một suy nghĩ nhảy ra, hay là nàng muốn cùng nhau tắm? Ôi ôi, huyết mạch hắn đang sôi sùng sục rồi, không thể kiềm chế nổi nữa. Kiếp trước hắn nào được hưởng diễm phúc này.
Chân như bước lên bông, hắn bước ngắn bước dài đi theo nàng một đoạn, sau đó thì ngừng lại.
"Mở mắt ra đi."
Thẩm Tranh chậm rãi mở mắt ra, trước mặt hắn là bức tranh vẽ Mộ Thiền đang mỉm cười, dưới chân nàng có một con mèo đang nằm sấp được treo trên tường. Nó giống hệt những gì hắn tả với nàng.
"Cái này... là..." Đầu óc Thẩm Tranh xoay chuyển: "Chẳng phải nó bị đốt rồi sao? Sao nàng lại tìm được?"
"Không phải tìm được mà ta viết thư cho phụ vương ta nhờ ông sai người vẽ lại, may mà kịp đưa đến trước năm mới. Vì thế chàng không cần thấy tự trách nữa đâu. Tuy bức họa kia đã bị đốt nhưng bây giờ đã có bức mới rồi mà." Nàng mỉm cười hỏi: "Thế nào, có giống bức tranh lần trước phụ vương ta đưa chàng không?"
"Cái này chính là... lễ vật nàng muốn tặng cho ta?" Giọng Thẩm Tranh run rẩy hỏi, nhưng cái run rẩy đó không phải do kích động.
"Đúng vậy, chàng bất ngờ không? Không nghĩ tới đúng không?"
"Đúng là không nghĩ tới." Hắn khó khăn nói: "Nàng thật có tâm."
"Sao giọng chàng nghe như thất vọng thế?"
"Đâu có đâu, ta rất vui mà, chỉ là ta đang kìm nén thôi." Thẩm Tranh lớn tiếng nói.
Không có yêu thương nhung nhớ, chỉ có một bức họa. Thẩm Tranh ơi là Thẩm Tranh, chẳng phải ngươi vừa dương dương đắc ý đêm nay nhất định phải ra tay sao? Thế nào? Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn đó.
... Hừ!
Từ từ, đừng quên, kiếp trước các ngươi đã là vợ chồng, ngươi thử nhớ xem điểm mẫn cảm của nàng ở đâu, chạm vào chỗ nào liền biến thành vũng nước, điều này chẳng phải ngươi rõ trong lòng bàn tay hay sao. Không thể Bá vương ngạnh thượng cung nhưng dụ dỗ để nàng mất đi rụt rè cũng không phải là không thể mà. Cái này cũng giống như chiến tranh, bị động phòng thủ không bằng chủ động xuất binh.
... Đúng vậy, rất có lí.
Thẩm Tranh vội nhớ lại một lượt, mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước hiện ra trước mắt hắn rõ mồn một... Đụng vào đâu thì nàng biến thành vũng nước...
Đột nhiên mũi hắn nóng lên, đưa tay lên sờ thì toàn là máu: "..." Không phải chứ, chẳng lẽ muốn nương tử mình cũng là một cái tội và bị ông trời trừng phạt ư?
Mộ Thiền bị dọa vội vàng lấy khăn ra lau cho hắn: "Chàng làm sao vậy? Có cần gọi đại phu không?"
Đầu hắn bỗng nhảy số: "Ôi... Ta biết thể nào cũng xảy ra mà, gọi đại phu cũng vô dụng... Chỉ nàng mới có thể giúp ta thôi."
"Giúp thế nào?" Nàng hỏi không chút chần chừ.
Thẩm Tranh vội tắt nụ cười vui vẻ đang trên khóe môi, não thì hoạt động hết năng suất nghĩ cách.