*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Hi từ thời cấp 3 được người khác gọi là bạch mã vương tử, cũng không phải bởi vì lớn lên giống nam sinh, trên thực tế ngũ quan của cô lớn lên đặc biệt thanh tú, làn da trắng nõn, giỏi thể thao, tính cách ôn nhu hay cười. Người như vậy vô cùng có lực tương tác, thái độ lại luôn tích cực thân thiện, bất luận ở nơi nào đều khiến nam nữ già trẻ yêu thích. Nhưng chết người ở chỗ cô thực sự chiếu cố các nữ sinh vô cùng ôn nhu, bất kể đối phương xấu hay đẹp. Hơn nữa sở hữu đôi chân dài lại thường mặc áo sơmi trắng cùng quần jeans màu lam, thoạt nhìn rất sạch sẽ thanh khiết như ánh mặt trời. Này hẳn là ấn tượng của người đối diện với Hứa Hi, ít nhất trong tâm trí của Tô Tuyết thì Hứa Hi là như vậy.
Nếu Hứa Hi là ánh mặt trời tỏa ra sự ấm áp đến mọi nơi thì Tô Tuyết chính là ánh trăng, sáng rực mà thanh lãnh, bản thân không tự phát sáng mà dẫn nhiệt cũng vô cùng chậm. Hứa Hi được tất cả mọi người yêu thích, chỉ là khi tiếp xúc Tô Tuyết, nhiều ấm áp vẫn không khiến người kia nhiệt tình, làm thời cấp 3 Hứa Hi cảm thấy có chút thất bại. Hứa Hi từng cho rằng Tô Tuyết có phải đã chịu đựng thương tổn nào đó, hoặc là gia đình không hòa thuận nên mới lãnh đạm như vậy. Sau đó Hứa Hi phát hiện gia đình Tô Tuyết rất hạnh phúc, cũng không phải chịu thương tổn gì, chỉ là tính cách vốn như vậy.
Hứa Hi thậm chí không nhớ rõ thời điểm nào mà Tô Tuyết nhiệt tình lên, đến khi nhận ra thì cả hai đã trở thành bạn thân nhất.
Hứa Hi không nhớ là ngày nào nhưng Tô Tuyết lại nhớ rất rõ.
Năm cao trung thứ hai ấy, nàng cùng Hứa Hi là hai học sinh giỏi tiếng Anh nhất đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện. Lúc đó xe buýt trở về trường học chỉ còn một vị trí, Hứa Hi thực tự nhiên liền đem vị trí kia nhường cho Tô Tuyết. Tô Tuyết vốn dĩ không định ngồi nhưng thầm nghĩ đến nếu đổi lại là một nữ sinh khác, thậm chí không quen biết thì Hứa Hi đại khái cũng sẽ làm vậy, hơn nữa hôm đó xác thật bản thân có chút không thoải mái, liền lựa chọn ngồi xuống. Bởi vì đau đầu nên Tô Tuyết hơi buồn ngủ.
"Cậu dựa lên tay tớ đi, miễn cho xe buýt đột nhiên phanh lại, sẽ đập trúng đầu." Hứa Hi săn sóc bảo người kia gối lên cánh tay của mình.
Tô Tuyết bởi vì khó chịu nên không cự tuyệt, không thể phủ nhận giờ phút này nàng thực hưởng thụ được Hứa Hi chăm sóc.
Tô Tuyết nhớ rõ khi đó, nàng gối lên tay đối phương, Hứa Hi đang đeo một chiếc đồng hồ. Đồng hồ sẽ nhẹ nhàng cách nàng nhưng cũng không có trở ngại gì lớn, ít nhất khi đó Tô Tuyết cũng không để ý. Chỉ là Hứa Hi rõ ràng cũng ý thức được vấn đề này, vì muốn Tô Tuyết thoải mái nên cô lập tức tháo đồng hồ ra.
Con người đôi khi thật sự rất kỳ quái, một chi tiết rất nhỏ như vậy nhưng thời điểm Hứa Hi tháo đồng hồ kia ra, trong nháy mắt, Tô Tuyết cảm giác trước ngực có một loại rung động. Cũng vào thời khắc đó, Tô Tuyết phát hiện tựa hồ có thứ gì trở nên không giống trước.
"Tối nay đi đâu ăn cơm?" Tô Tuyết hỏi.
"Ăn bên ngoài không tốt, đến nhà cậu đi, tớ sẽ xuống bếp nấu nướng, sau đó ngủ ở nhà cậu." Bản thân Hứa Hi là người rất thích nấu ăn, nhà của Tô Tuyết có phòng bếp lớn để mình trổ tài, còn có giường lớn ấm áp, ngủ cực kỳ ngon, cho nên khi rảnh không có việc gì, cô đều thích đến nhà của Tô Tuyết.
"Hiện tại đi siêu thị mua đồ ăn." Tô Tuyết đôi lúc thấy thực may mắn, hai nữ nhân có thể không kiêng nể gì thân mật, đều là chuyện rất tự nhiên.
"Được, đi thôi." Hứa Hi biết Tô Tuyết chưa bao giờ xuống bếp, kỳ thật trù nghệ của đối phương so với chính mình còn tốt hơn, chỉ là nàng không thích nấu nướng bởi vì Tô Tuyết thực chán ghét cảm giác tay chân dính dầu mỡ.
"Mua từng này phải không?" Hứa Hi hỏi, lấy ra di động muốn đi trả tiền.
"Ừm." Tô Tuyết cảm thấy nữ hài tử thích ở cạnh Hứa Hi còn vì một nguyên nhân khác, đó chính là Hứa Hi rất hào phóng, chỉ cần người kia cùng nữ hài tử ra ngoài, trên cơ bản đều là Hứa Hi trả tiền.
"Tớ đã nói cậu không cần trả tiền cho người khác." Tô Tuyết nhíu mày, tính tình này của Hứa Hi không trêu hoa ghẹo nguyệt mới là lạ.
"Tớ gần đây đã sửa lại một chút, không chủ động bao người khác, nhưng là cậu lại không phải người khác." Hứa Hi nói như chuyện đương nhiên.
Tô Tuyết biết rõ Hứa Hi nói như thế chỉ bởi vì cả hai quen biết đã mười hai năm, thân mật đến độ không cần quá mức phân biệt, nhưng suy cho cùng chỉ là khuê mật mà thôi chứ không phải quan hệ gì khác, tuy vậy trong lòng vẫn nhịn không được có chút rung động. Nàng nhớ đến trên mạng gần đây thường xuyên nhìn thấy câu nói kia, thẳng sẽ liêu, Hứa Hi chính là người như vậy.
[Minh Dã: Tôi cảm thấy dáng vẻ Hứa Hi hẳn là mặc đồ như thế, đây xem như là phúc lợi để đến chương H, người đọc dễ dàng tưởng tượng hơn.]