Sau khi mọi chuyện chuẩn bị tất cả, buổi sáng Hạ Uyển Nhi hẹn đến trường cùng Đỗ Tranh Tranh. Hai người gặp nhau ở quán bánh ngọt quen thuộc lúc trước rồi cùng tới đại học C.
- Uyển Nhi, ngay đầu đến đại học cậu có hồi hộp không? Mình nhớ năm trước rất khẩn trương nha!
Đỗ Tranh Tranh vừa níu tay Hạ Uyển Nhi vừa vui vẻ phấn khích tưởng như hôm nay mới là cô ấy lần đầu tiên chuyển đến trường mới vậy.
Hạ Uyển Nhi cũng bị lấy sự vui vẻ của Đỗ Tranh Tranh nên tâm tình rất tốt.
- Ai, hôm nay mình ngày đầu vào đại học hay là cậu vậy?
Hạ Uyển Nhi kéo tay Đỗ Tranh Tranh đi vào cổng trường.
- Nha, nha sao cậu bình tĩnh quá vậy..
Đỗ Tranh Tranh đang nói dở thì bỗng dưng mắt sáng lên đầy kích động tay chỉ chỉ phía trước "Aaa, Uyển Nhi cậu nhìn kìa mau mau."
Thấy Đỗ Tranh Tranh rất kích động Hạ Uyển Nhi dời tầm mắt sang về phía cô ấy nói. Chỉ thấy ở đi giữa sân trường có một người đàn ông cao lớn ăn mặc đơn giản nhưng không làm giảm đi vẻ tuấn tú vốn có. Dù anh ta trông đẹp trai nhưng Hạ Uyển Nhi cũng cũng thấy là chuyện rất bình thường không có gì để chú ý cả.
- Không phải chỉ là một người bình thường thôi sao?
Hạ Uyển Nhi dửng dưng nhìn Đỗ Tranh Tranh hỏi.
- Ai, cậu cái nhỏ đáng ghét này! Đó là Tư Thần, là Tư Thần cậu biết không hả?
Thấy Hạ Uyển Nhi rất lạnh nhạt như vậy Đỗ Tranh Tranh không khỏi muốn cho cô một đấm để bớt cái sự lạnh nhạt kia a!
- Tư Thần thì sao chứ? Anh ta cũng đâu liên quan gì đến bọn mình.
Hạ Uyển Nhi khó hiểu nhìn Đỗ Tranh Tranh.
Cũng chỉ là một người có dáng dấp nổi bật hơn người khác một chút thôi à? Tranh Tranh cô ấy làm gì mà phải kích động như thế chứ. Thật là tính tình Đỗ Tranh Tranh vẫn không thay đổi gì.
Nghe Hạ Uyển Nhi nói xong Đỗ Tranh Tranh cũng sắp hộc máu mà chết mất. Không biết trong đầu Uyển Nhi chứa những gì nữa.
- A, mình quên mất..
Đỗ Tranh Tranh chợt nhớ ra "Mình quên mất hôm nay cậu mới đến trường ngày đầu nên không biết. Để mình nói cho cậu nghe nha. Tư Thần là học trưởng của bọn mình năm nay học năm ba rồi."
- Ừm, là học trưởng a!
Hạ Uyển Nhi cảm thán một tiếng.
- Tư thần là nam thần trong trong trường đấy cậu biết không! Uyển Nhi mình nói này, đã bao nhiêu trái tim thiếu nữ phải thổn thức đứng ngồi yên rồi.
Đỗ Tranh Tranh dừng một chút không đợi Hạ Uyển Nhi đáp lời liền tiếp tục nói không ngừng:
- Ai, nhưng mà mình nghe mọi người nói Tư Thần rất lạnh lùng làm nên ít ai dám tỏ tình. Bọn họ còn bảo có người từng mạnh dạn bày tỏ nhưng lời còn chưa nói hết đã bị thẳng thừng từ chối. Mà lúc ấy cậu biết cách thức từ chối như thế nào không?
- Rất đặc biệt sao?
Hạ Uyển Nhi lơ đãng đáp lại, ánh mắt thì nhìn ngắm nơi tương lai sẽ bậc thang bước tới ước mơ của cô.
Thật không hổ là đại học đứng đầu trong nước. Tất cả mọi thứ nhìn là biết đều được đầu tư số tiền không nhỏ. Mọi điều thật tốt?
- Ừm nha, mọi người có mặt lúc đó cũng bị hóa đá luôn vì Tư Thần chỉ cho cô gái đó ba chữ "không quan tâm" rồi đi thẳng cả đầu cũng chẳng ngoái lại một lần. Cũng quá soái nha!
Đỗ Tranh Tranh bày vẻ mặt si mê khiến Hạ Uyển Nhi buồn cười.
- Nhìn bề ngoài cũng đâu thể biết một người là tốt hay xấu.
Có khi quen biết thân thiết cũng còn chưa hẳn nữa là.
Hạ Uyển Nhi vẻ suy tư nhưng cô chỉ nói nửa câu đầu. Cô không muốn Tranh Tranh cũng phải suy nghĩ nhiều như mình. Cứ vô tư như Đỗ Tranh Tranh cũng rất tốt, hồn nhiên tươi vui đầy sức sống tuổi trẻ tươi đẹp biết bao. Có phải trước kia cô cũng như thế không?
Thấy Hạ Uyển Nhi thất thần Đỗ Tranh Tranh liền khoác vai cô đi về phía trước
- Nhỏ này, sao cậu lại thất thần vậy?
- Được rồi kệ anh ta là ai, không phải cậu bảo dẫn mình đi tìm lớp sao? Đi thôi trễ rồi.
Hạ Uyển Nhi cắt ngang.
- Không vấn đề, không vấn đề. Mình còn chưa nói xong mà cậu gấp làm gì dù sao cũng còn sớm không muộn được.
Đỗ Tranh Tranh vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt suốt đường đến lớp học của Hạ Uyển Nhi. Nào là khen Tư Thần đẹp trai, học trưởng tài giỏi.. Đỗ Tranh Tranh nói không ngừng khiến Hạ Uyển Nhi nhức đầu vô cùng. Cô nàng này không lúc nào là không mê trai đẹp cả. Cô cũng chẳng biết làm sao nữa, ai bảo bản thân chỉ có một cô bạn thân duy nhất này.
Sau cả một ngày chạy tới chạy lui cùng Đỗ Tranh Tranh, Hạ Uyển Nhi học xong liền trở về biệt thự Bách Uyển. Hôm nay cũng không có chuyện gì đáng quan tâm lắm nhưng cô vẫn thấy hơi mệt chắc tại đã lâu rồi chưa hoạt động tay chân nhiều như vậy. Nên vừa về đến biệt thự sau khi rửa mặt thay quần áo là Hạ Uyển Nhi liền làm tổ trên chiếc giường không muốn làm gì cả ngay cả cơm cũng chẳng muốn ăn. Cô chỉ muốn bây giờ được ngủ một giấc thật ngon là được.
Đường Hạo từ công ty trở lại đã là chín giờ. Sau khi nghe Hắc Báo báo cáo thì hắn liền mở cửa phòng đến bên giường nhìn người đang ngủ say trên giường.
Bàn tay ấm áp của hắn vuốt nhẹ khuôn mặt thon nhỏ của Hạ Uyển Nhi. Lúc cô ngủ nhìn bình yên lại rất đáng yêu khiến hắn muốn ngừng yêu cô mà không thể.. Vén nhẹ sợi tóc tán loạn trên cái trán trơn mượt cô, hắn đặt nhẹ một nụ hôn lên đó. Ánh mắt thâm đen sâu thẳng lúc này hiện lên sự ôn nhu dịu dàng hiếm có.
Hạ Uyển Nhi đang ngủ thì tỉnh giấc. Cô mở đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ ra nhìn khuôn mặt người đang ông đang phóng đại trước mặt mình.
- Hạo, anh về rồi sao?
Hạ Uyển Nhi vừa nói vừa đưa tay lên dụi dụi mắt hỏi. Nhưng chưa kịp chạm vào, tay cô đã đã bị một bàn tay to lớn hữu lực khác giữ lại, sau đó giọng đàn ông vang lên bên tai
- Đã nói lúc ngủ dậy không được lấy tay dụi mắt, sẽ không tốt!
Hắn nhẹ giọng răn dạy cô.
- Ừm, em biết rồi..
Hạ Uyển Nhi còn chưa nói hết câu đã bị hắn cắt ngang
- Em đã nói câu này bao lần rồi, hửm?
Đường Hạo nhẹ mân mê tóc Hạ Uyển Nhi đầy thú.
- A, được rồi là em quên mất! Hì Hì!
Cô chịu thua hắn là được chứ gì.
- Gì Giản nói tối nay em bỏ bữa?
Nghe hắn hỏi Hạ Uyển Nhi sững lại một lúc rồi cúi đầu thì thầm
- Em ngủ quên mất!
Thấy Đường Hạo im lặng nhìn mình không nói gì Hạ Uyển Nhi trong lòng liền cuống lên. Cô biết bây giờ tâm tình hắn đang không tốt. Được rồi, được rồi lần thứ hai trong ngày cô nhận sai là được. Haizz, đối với những gì liên quan đến sức khỏe của cô Đường Hạo luôn quản rất chặt. Hắn không bao giờ cho cô bỏ bữa, ăn uống cũng phải đúng giờ vì cô bị đau dạ dày nếu ăn uống thất thường hoặc ăn linh tinh sẽ bị đau mà phải uống thuốc ngay.
- Hạo, em xin lỗi. Lần sau em sẽ không bỏ bữa nữa nha!
Hạ Uyển Nhi vòng tay ôm cổ hắn.
- Nhóc con chỉ giỏi bày trò! Được rồi không trách em.
Hắn cưng chiều véo má phấn nộm của cô.
- A, thật sao?
- Được rồi mau xuống ăn cơm
Nói rồi cả hai đều xuống lầu.
Đường Hạo cùng Hạ Uyển Nhi xuống lầu. Cô tưởng sẽ thấy gì Giản nhưng nhìn khắp nơi không hề có ai. Cô đang nghi vấn thì thấy Đường Hạo một đường đi thẳng vào bếp.
- A, Hạo không phải anh bảo ăn cơm sao?
Hạ Uyển Nhi thắc mắc.
- Em chờ một chút!
Đường Hạo ngắt mũi cô.
Hạ Uyển Nhi đứng ở cửa bếp nhìn người đàn ông cao lớn đang bận rộn bên trong mà trong lòng chợt chảy qua dòng nước ấm.
Qua một lúc Đường Hạo đi ra trên tay bưng một đĩa mì ý. Hắn vẫy tay gọi Hạ Uyển Nhi qua bàn ăn.
- Lại đây!
Hạ Uyển Nhi bước lại gần, nhìn đĩa mì thơm ngon còn đang tỏa khói trên bàn bụng bỗng thấy đói. Cô ngồi xuống cầm dĩa lên ăn. Mì mềm dai vừa đủ, thịt bò cùng rau xanh cũng chín vừa tới, nước sốt mịn thơm. Tất cả kết hợp ăn rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn nữa. Người đàn ông này cái gì cũng giỏi ngay cả nấu mì mà cũng ngon như vậy.
- Ừm, ăn rất ngon nha!
Hạ Uyển Nhi cảm thán.
- Ngon thì ăn nhiều một chút.
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu cô đầy cưng nựng.
- Hạo, sao anh không gọi gì Giản nấu cho em là được rồi.
Hạ Uyển Nhi vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi người trước mặt.
- Sao, không thích đồ ăn tôi làm, hửm?
Đường Hạo nhéo nhéo mũi cô.
Thấy hắn hỏi thế Hạ Uyển Nhi vội xua tay nói
- Không không, em chỉ sợ anh sẽ mệt thôi!
- Với em không bao giờ tôi cảm thấy mệt! Ngoan ăn đi để nguội sẽ không ngon.
Đường Hạo đẩy đẩy đĩa mì.
- Vậy sau này anh sẽ nấu cho em ăn sao?
Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn đầy mong đợi.
- Chỉ cần em muốn, cái gì tôi cũng đáp ứng!
Hắn đặt bế cô lên đùi.
- A, anh nhớ nha!
Hạ Uyển Nhi vừa xúc một đĩa mì vừa vui vẻ nói.
- Được!
Dừng một chút hắn lại hỏi "Hôm nay đi học vui không?"
- Vui nha! Nhưng hôm nay cũng chưa học gì nhiều lắm chủ yếu là em đến làm quen với trường mới thôi á.
- Ừm, vậy thì tốt!