Đã từ rất lâu, không phải là sợ chỉ trích, không phải là sợ oán giận, không phải là sợ khắc khẩu, không phải là sợ cuồng loạn phát tiết, mà là sợ lạnh nhạt, an tĩnh, và ngôn ngữ cử chỉ khách khí xa lánh.
Sau đêm đó, Diệp Tòng Y hầu như chưa từng thấy dáng vẻ thật tình của Trầm Hàn Sanh giống như bây giờ, khoảng thời gian này chung đụng nhau cả ngày lẫn đêm, dường như cây có đao cùn vô hình chặn ngang, đang chậm rãi, từng chút một tách rời thần kinh của cô, thậm chí cả linh hồn.
- Hàn Sanh, tớ không phải... – Cô cúi đầu xuống, hai tay run rẩy, ôm lấy đầu Trầm Hàn Sanh, lòng đồng thời đau xót vô cùng, mang theo một chút vui sướng hỗn loạn đánh thẳng vào, nghẹn ngào khôn kể: “Tớ không muốn...”
Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, hương thơm nhớ thương vờn quanh trong mũi, thế nhưng, cổng hồi ức càng lúc càng mở rộng, đau xót này tựa như hồng thủy mãnh liệt cuộn trào, dù cho xúc giác ôn nhu này tác động lên, cũng không cách nào ngăn cản nước mắt của nàng, nàng ở Diệp Tòng Y trong lòng, khóc như một đứa bé bị oan ức.
Hai người lúc này ôm nhau mà khóc, giống như hai người bình thường gặp chua xót thống khổ trong cuộc sống phải cố gắng, dựa vào nhau, sống nương tựa lẫn nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Tòng Y cuối cùng cũng dần dần dừng lại nước mắt, nói ra một câu tương đối đầy đủ: “Hàn Sanh, cậu... Cậu hãy nghe tớ nói, không phải là tớ muốn quên cậu...”
- Đúng, là cậu muốn.
Diệp Tòng Y cảm thấy hai tay bị người kia giãy ra, trong lòng trống không, Trầm Hàn Sanh đứng dậy, nàng đưa tay xóa đi nước mắt trên mặt, lập lại: “Cậu muốn quên tớ.”
- Hàn Sanh! – Diệp Tòng Y hô một tiếng thống khổ.
- Tớ từng tra xét hồ sơ Thánh Hòa của cậu, bác sĩ chẩn đoán bệnh của cậu là tính lựa chọn mất trí nhớ.
Diệp Tòng Y thoáng cái ngây người, Trầm Hàn Sanh cũng không để ý tới phản ứng của cô, chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thật lâu cảnh đêm huy hoàng chói lọi bên ngoài, thần sắc trong mắt không thể nắm lấy, đứng nửa ngày, nàng xoay đầu lại, thanh âm đã khôi phục bình tĩnh: “Tớ cuối cùng tự nói với mình, cậu yêu tớ như vậy, tuyệt đối sẽ không thể không cần tớ, sẽ không rời khỏi tớ, tớ một mực lừa gạt mình, một lần lại một lần.” Nói rồi, nàng nở nụ cười: “Nhưng nhiều ít tớ cũng có thể hiểu được một điểm, đoạn thời gian đó, cậu bởi vì cảm tình của tớ, xung đột kịch liệt với người nhà, tớ nghĩ, cậu cuối cũng vẫn lựa chọn tình thân mà thôi.”
Diệp Tòng Y nhìn thần sắc của nàng, bỗng nhiên có cảm giác, người này đang càng lúc càng xa cách cô, tựa như rất nhiều lần trong quá khứ, tâm tình dường như lại đánh mất lần nữa, khiến cho cô lập tức khẩn trương, nhịn không được hỏi ngược lại: “Hàn Sanh, lúc đó tớ bị tai nạn giao thông, vì sao cậu không quy tội cho nguyên nhân này?”
- Tòng Y, bác sĩ Thánh Hòa chữa bệnh cho cậu rất quyền uy, hơn nữa, tớ cũng là bác sĩ, tớ không thể nào thuyết phục bản thân, cậu chỉ trùng hợp quên mất đúng đoạn thời gian có tớ, mà đến bây giờ, cậu vẫn chưa thật sự nhớ lại tớ. – Trầm Hàn Sanh tự giễu cười, thanh âm trở nên trầm thấp: “Tòng Y, cậu nói với tớ, cậu hận tớ, thế nhưng trên thực tế, làm sao tớ lại chưa từng hận cậu?”
Diệp Tòng Y nhìn nàng, lẩm bẩm lập lại một lần: “Cậu... Hận tớ?”
- Đúng vậy, tớ hận cậu. – Trầm Hàn Sanh hít một hơi thật sâu, gần như cắn răng nói: “Hận cậu kết hôn với người khác, hận cậu lần thứ hai gặp tớ, đến gần tớ, lại tiếp tục tổn thương tớ... Nhưng tớ hận nhất, chính là cậu quên tớ, mà tớ lại hoàn toàn bị xem là đồ ngốc, hoàn toàn không biết gì cả.”
- Ồ, Hàn Sanh, có thể, có thể nguyên nhân tớ quên cậu chính là như vậy. – Hai mắt Diệp Tòng Y chớp chớp nhìn chằm chằm vào nàng, như sợ người mắt trước bỗng nhiên bay đi, thanh âm ôn nhu êm tai lộ ra một chút tuyệt vọng: “Nhưng Hàn Sanh, khi cha mẹ tớ lấy cái chết ra để uy hiếp tình yêu của tớ, bà làm trò trước mặt tớ, chạy ra trước dòng xe, tớ nên làm thế nào đây?”
- Cái gì? – Thân thể Trầm Hàn Sanh chấn động, ánh mắt bỗng nhiên phóng đến.
Vừa hết một tuần, đến cuối tuần, lại đến thời gian đi nhà trẻ đón Tào Ấu Tuyết.
Diệp Tòng Y và Hà Na vốn có chút lo lắng, Hà Na càng cố ý cùng cô đi đón con gái, nhưng ngoài ý liệu, cái bóng của Tào Vân Tuấn cũng không xuất hiện ở nhà trẻ, đương nhiên thì càng không nảy sinh đại chiến tranh con trong tưởng tượng.
Mấy ngày nay, Trầm Hàn Sanh và Diệp Tòng Y lại thay đổi hình thức sống chung mới, họ không khách khí mà xa lạ giống trước kia, đương nhiên cũng không vì vậy mà thân cận hơn. Khi đã biết Vương Viễn Trân diễn trò tự sát, Trầm Hàn Sanh trở nên vô cùng trầm mặc ít nói, lúc rảnh rỗi ở nhà, nàng trên cơ bản đều ở trong gian phòng của mình, có đôi khi thậm chí cả ngày cũng không nói một câu với Diệp Tòng Y, chỉ là, cô thấy ánh mắt của nàng, lại rõ ràng so với mọi ngày có một chút không giống.
Tào Ấu Tuyết trở về, có thể nói khiến bầu không khí khá hơn nhiều, Trầm Hàn Sanh từ chối đối thoại với Diệp Tòng Y, có trắc trở kỳ quái với Tào Ấu Tuyết, nhưng khuôn mặt tươi cười thiên chân đáng yêu lại hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.
Buổi chiều thứ bảy, là thời gian nghỉ ngơi của Trầm Hàn Sanh, nàng nghiêng người trên ghế sa lon, tay chống đầu, vừa xem ti vi, vừa thỉnh thoảng ngắm Tào Ấu Tuyết, Diệp Tòng Y lại vội vàng động tay động chân thu thập phòng khách bị Tào Ấu Tuyết làm loạn.
Tào Ấu Tuyết ghé vào bên bàn trà, trong tay nắm cây bút chì màu, vẻ mặt trắng nõn nghiêm túc hướng vào giấy vẽ, bôi bôi xóa xóa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bất thình lình nói ra một câu: “Mẹ, vì sao chúng ta không trở về nhà? Con đã lâu không gặp dì A Lan và bố, con có chút nhớ.”
Diệp Tòng Y mới vừa nhặt lấy búp bê vải trên đất, vừa nghe lời của cô bé, đầu tiên là ngẩn ra, rồi đưa mắt nhìn Trầm Hàn Sanh thật nhanh, thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ khác thường, mới nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi nhớ dì A Lan rồi phải không, ngày mai mẹ gọi điện thoại cho dì, gọi dì đến chơi với con, được không?”
- Dạ được.
Tào Ấu Tuyết liền vội vàng gật đầu, Trầm Hàn Sanh sợ cô bé tiếp theo hỏi tới Tào Vân Tuấn, ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy: “Tuyết nhi nói muốn vẽ bức tranh cho dì xem, bức tranh đã xong chưa?”
- Sắp rồi ạ. – Tào Ấu Tuyết thấy nàng hỏi, lực chú ý lập tức bị dời đi, vội vội vàng vàng tiếp tục vẽ bức tranh, Trầm Hàn Sanh vừa đi tới nhìn, vừa tò mò hỏi: “Tranh này vẽ gì?”
Tào Ấu Tuyết nhìn bức tranh vẽ ba bóng người trên giấy, không khỏi có chút đắc ý, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ qua chỉ lại ở phía trên: “Dạ, đây là mẹ, người bé bé này là con, cao nhất là bố, nhưng mà hai cái tay còn chưa vẽ xong. Con vẽ gia đình con, mấy ngày hôm trước con có vẽ bức tranh cho cô giáo coi, cô giáo khen con vẽ thật đẹp.”
Nụ cười Trầm Hàn Sanh vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết thì đã ngưng kết ở trên mặt, Diệp Tòng Y nghe con gái nói, trong nháy mắt thần sắc cũng trở nên hết sức cứng ngắc, hé miệng ra, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng sau cùng lại không nói gì.
Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng khen Tào Ấu Tuyết vài câu, lại không yên lòng, xem ti vi một hồi, liền đứng dậy, vào gian phòng của mình.
Nằm trên giường không đến năm phút đồng hồ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
- Mời vào. – Trầm Hàn Sanh cũng lười mở mắt, có chút mệt mỏi lên tiếng.
Cánh cửa được mở ra, sau đó lại được nhẹ nhàng đóng lại, Trầm Hàn Sanh cảm giác có người ngồi xuống giường, có người tựa đầu vào ngực nàng, một loại hương khí yếu ớt nhàn nhạt xông vào mũi, nàng vẫn nhắm mắt, ngay cả thân thể cũng không động một cái, thế nhưng viền mắt, hay lồng ngực đều đau đớn không giải thích được.
- Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y tìm kiếm, nắm một tay nàng, khẽ lẩm bẩm: “Tớ yêu cậu, không nhớ ra chuyện trước kia, tớ cũng yêu cậu, chỉ có cậu, chỉ có cậu mà thôi... Cậu không thể lại ngăn cản tớ nói những lời này.”
- Sanh. – Nước mắt của cô từ trong mắt dũng mãnh tiến ra, thấm vào y phục trên lồng ngực Trầm Hàn Sanh: “Chúng ta, tha thứ cho nhau, có được hay không?”