Từ cao ốc công ty JM đi ra, sắc mặt Tào Vân Tuấn tối tăm như bầu trời mây đen, hắn bước nhanh đến chỗ giữ xe, mở cửa ra ngồi xuống, lại “phịch” một tiếng đóng cửa thật mạnh, ô tô liền nhanh như tia chớp chạy vào màn mưa trắng xóa.
Bà xã của mình, từ sau kỳ nghỉ ngày một tháng mười về quê nhà, không thấy bóng dáng một cách khó hiểu, hai ngày qua, hắn gọi điện cho cô vô số lần, nhưng bên trong vẫn luôn là giọng nữ lạnh như băng: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy.” Hắn hỏi hết những người có thể hỏi, đều nhận được câu trả lời giống nhau, đó là không biết. Mà khi hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế được chạy đến công ty cô chuẩn bị điều tra chút dấu vết, thì lại nhận được tin tức cô từ chức!
Từ chức? Bà xã mình từ chức, mình như vậy lại hoàn toàn không biết gì!
Biết rõ cô đã về thành phố này, mà hắn lại không tìm thấy cô!
Tào Vân Tuấn cảm thấy nội tâm sôi sục như chiên dầu, chân đột nhiên phanh gấp dừng lại ngay ven đường, bánh xe bắn lên vũng nước, một giọng nam cáu kỉnh lập tức truyền vào tai: “Mẹ kiếp! Không có mắt à!”
Tào Vân Tuấn bừng tỉnh không nghe thấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, sau một lúc lâu, không kìm lòng được lấy từ trong túi ra cái di động. Di động có mấy cuộc gọi nhỡ, Vương Viễn Trân, trợ lý của hắn, và một khách hàng.
Vương Viễn Trân là quan tâm con gái, đoán chừng Diệp Tòng Y hạ cánh đến nơi, liền gọi vào điện thoại cô nhưng di động Diệp Tòng Y vẫn tắt máy, gọi thế nào cũng không được, bà liền phải gọi một cuộc cho Tào Vân Tuấn. Tào Vân Tuấn lúc đầu vô cùng kinh ngạc, nói chính mình cũng không rõ, nhưng qua một ngày một đêm, tin tức của Diệp Tòng Y vẫn không có, hắn liền cảm thấy kỳ quái, hắn không thể không bắt đầu nói dối, nói Diệp Tòng Y mất di động, cô một mình về công ty, rồi bị công ty lại lần thứ hai phái ra ngoại địa công tác. Hắn nói vài câu trấn an vợ chồng Vương Xa Trân, đồng thời bắt đầu điên cuồng tại thành phố này tìm kiếm Diệp Tòng Y.
Nhưng cô như thế nào lại đột nhiên không thấy đâu? Như thế nào rõ ràng đã về tới thành phố này, cũng không về nhà chứ? Như thế nào di động vẫn tắt máy? Như thế nào tự mình từ chức với công ty?
Hắn tất nhiên không nghĩ đến chuyện Diệp Tòng Y nhiệt huyết dâng trào, muốn cùng hắn chơi trò chơi trốn tìm như hồi bé.
Nghĩ đến việc cô mất trí nhớ, đoạn thời gian trước cô thường xuyên đặt câu hỏi, cô về nhà lần này...
Tào Vân Tuấn dựa vào chỗ ngồi một chút, trong ngực kịch liệt phập phồng, không dám tiếp tục nghĩ đến phương diện kia nữa.
Cùng cô gái mình yêu đi vào cung điện hôn nhân, làm cho cô trở thành tân nương đẹp nhất của mình, là giấc mộng của mỗi nam nhân, mặc kệ lấy phương thức gì, cuối cùng hắn cũng chu toàn được giấc mộng của mình. Những năm gần đây, hắn có vợ yêu và con gái yêu ở bên, sự nghiệp lại phát triển không ngừng, hưởng hạnh phúc bất tận, vui vẻ náo nhiệt nói không nên lời, nhưng sâu trong đáy, lại vẫn có cảm giác sợ hãi không lái đi được.
Hắn có thể lừa gạt Tòng Y, có thể lừa gạt rất nhiều người không biết, nhưng không thể lừa gạt chính mình, hạnh phúc của hắn là trộm được, lừa được, điểm ấy ngay cả chính hắn cũng không cách nào phủ nhận. Ngoài mặt thì luôn cười, nhưng nội tâm luôn sợ hãi, sợ hãi có thể hay không có một ngày nào đó sáng sớm thức dậy, đột nhiên phát hiện Tòng Y khôi phục trí nhớ, sợ hãi có thể có một ngày, Tòng Y ở trên đường, lại gặp người quen biết, mà người kia vừa vặn lại rất nhiều chuyện, sợ hãi người Tòng Y yêu, nói không chừng một ngày nào đó sẽ tìm tới cửa...
Khi vừa kết hôn, hắn thường xuyên mơ như vậy, trong mơ Tòng Y khôi phục trí nhớ, khóc to mắng hắn là kẻ bịp bợm, sau đó đoạn tuyệt rời hắn mà đi, rồi hắn liền đầu đầy mồ hôi từ trong mộng bừng tỉnh, khi Tòng Y bị hắn đánh thức, ôn nhu hỏi hắn làm sao vậy, hắn thường thường sẽ lừa cô nói: “Tòng Y, anh gặp ác mộng, anh mơ thấy em xảy ra chuyện, Tòng Y, lần em bị tai nạn xe cộ thật sự khiến anh sợ hãi, trở thành bóng ma bây giờ vẫn chưa biến mất, anh sẽ thường mơ thấy một chút không tốt.” Mỗi khi như vậy, Tòng Y cảm động rất nhiều, sẽ nhẹ giọng an ủi hắn.
May mà, đoạn thời gian kia chung quy đã trôi qua, theo thời gian trôi qua, cảm giác tội lỗi ở sâu trong nội tâm, cảm giác sợ hãi đều dần dần phai nhạt, sau khi Tuyết nhi ra đời, trong lòng hắn liền chân chính bắt đầu trở nên kiên định, cảm giác không tốt mặc dù vẫn còn tồn tại ở một góc nào đó, nhưng rất ít khi lay động, rất ít khi sẽ lại đến quấy nhiễu hắn, cuộc sống của hắn dần dần trở nên bình thường, hạnh phúc của hắn tựa hồ cũng càng ngày càng trở thành chuyện đương nhiên.
Nhưng hiện tại là tình huống gì? Tòng Y làm sao vậy? Có phải lần này về nhà, là do cô phát hiện cái gì? Mẹ kiếp, nhưng vì sao khẩu khí cũng không có gì dị thường?
Tào Vân Tuấn không dám nghĩ đến hướng xấu, lại khống chế không được mà nghĩ đến, hết thảy lo lắng sợ hãi hắn từng có, nay lại nổi lên trong lòng, giống ma quỷ dây dưa hắn, làm hắn bối rối, hai tay không tự chủ được nắm chặt tay lái.
Tuyết nhi, Tuyết nhi...
Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu của con gái, mỗi lần như thế này, chỉ có nghĩ đến con bé, cảm xúc khủng hoảng của hắn mới có thể giảm bớt một chút. Dù xảy ra chuyện gì, cô bé vẫn là sinh mệnh mà hai người họ cùng dựng dục, chuyện này thật không thể thay đổi, Tòng Y thương Tuyết nhi như vậy, cho dù biết chân tướng, may ra nhìn thấy Tuyết nhi, cô sẽ...
Hắn dùng sức lắc đầu, đem ý niệm hỗn loạn trong đầu vứt qua một bên, lại chưa bỏ ý định gọi cho số điện thoại của Diệp Tòng Y.
Đáp lại hắn, vẫn là giọng nữ lạnh như băng không có cảm tình kia.
Nội tâm Tào Vân Tuấn càng thêm luống cuống, giơ tay lên định đập di động vào cửa kính xe, một giây tiếp theo lại thay đổi chủ ý, gắt gao nắm lấy ĐTDĐ.
Lý Hà Na, Lý Hà Na chắc chắn biết cô ở đâu! Tào Vân Tuấn híp mắt, nhớ lại khẩu khí không kiên nhẫn của Hà Na khi nghe điện thoại, hôm nay ở công ty JM khi nhìn thấy biểu tình của nàng, rõ ràng là so với mọi khi có chút khác biệt, trên mặt nàng thiếu một chút nụ cười, trong mắt thì sinh ra một chút khinh bỉ.
Đúng vậy, chính là khinh bỉ, Lý Hà Na luôn là người che giấu không tốt.
Tào Vân Tuấn càng nghĩ thì lòng càng loạn, hắn dựa vào chỗ ngồi, như con thú đột nhiên bị nhốt, miệng phát ra tiếng thở phì phò, bất giác thời gian trôi qua.
Qua rất lâu sau đó, hắn đưa tay vỗ mặt mình, ép bản thân phải tỉnh táo lại, mặc kệ thế nào, tìm được Tòng Y cái đã rồi tính sau, tìm được cô, mới hỏi rõ được chuyện gì xảy ra, mới có thể tìm cách giải quyết.
Nhưng cho dù Hà Na biết Tòng Y ở đâu, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng nói cho hắn biết, phải làm sao bây giờ? Xem ra, hắn chỉ có thể tự mình tới cửa thăm viếng nàng một lần.
Tào Vân Tuấn ngồi dậy, đang định phát động xe, một ý niệm trong đầu đột nhiên lóe qua, việc này tạm thời không nên cho dì dượng biết, len lén nhờ Duyệt Nhan bỏ bớt công việc giúp đỡ cũng không sao, tuy bây giờ nàng đang ở ngoại địa, nhưng bảo nàng gọi điện cho Hà Na một cái, chẳng phải sẽ tiện hơn so với mình tự đi tìm nàng sao?
Nghĩ đến đây, tay hắn duỗi về phía di động.
- Trịnh tiểu thư, bộ lễ phục dạ hội này mặc trên người cô, thật sự là cao quý trang nhã, so với người mẫu mặc còn đẹp hơn. — Nhất Bí là người trẻ tuổi xinh đẹp nhất bên cạnh Trịnh Thái, đang cầm một khuyên tai kim cương, tiến lên cẩn thận thay Trịnh Duyệt Nhan đeo vào, tươi cười như gió xuân ấm áp lòng người.
Trịnh Duyệt Nhan đứng đấy xoay một vòng, quay đầu nhìn lại, con ngươi như tinh tú của nữ tử trong gương, ánh sáng lưu chuyển, khuôn mặt như hoa đào, mị thái sẵn có, bộ lễ phục dạ hội không dây màu xanh ngọc hoa lệ tinh mĩ mặc trên người nàng, diễm quang cả người bắn ra bốn phía, quả thực khiến người ta không thể nhìn gần.
Nhất Bí bên cạnh lộ vẻ yêu thích, ngưỡng mộ và tán thưởng, trong miệng tuy rằng nói lời nịnh hót, nhưng giọng điệu cũng là phát ra thật lòng từ tâm.
- Ừ, cũng không tệ lắm. — Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu: “Bộ này được rồi.”
- Tiệc tối tám giờ bắt đầu, bây giờ còn rất sớm, cô có muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không?
- Ừ.
Trịnh Duyệt Nhan thoải mái đáp, di động trên giường phía sau bỗng vang lên tiếng chuông mãnh liệt, Nhất Bí vội vàng cầm lại đây, cung kính đưa đến bên tai nàng, Trịnh Duyệt Nhan vừa thấy dãy số trên màn hình, trong ánh mắt có một tia không kiên nhẫn lóe qua, chờ vang lên một trận, mới không nhanh không chậm tiếp điện thoại: “A lô?”
Điện thoại bên kia không biết nói gì đó, sắc nàng bỗng trở nên có chút kỳ quái, sau khi nói vài câu, nàng qua loa treo điện thoại, ánh mắt ngơ ngác, như chìm vào trầm tư.
- Trịnh tiểu thư, cô không sao chứ? — Nhất Bí bên cạnh thấy nàng như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng.
- À. — Trong nháy mắt Trịnh Duyệt Nhan phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoay lừng về phía nàng, vừa thoát lễ phục trên người, vừa vội vàng nói: “Cô đổi lễ phục với tôi, hôm nay cùng ba tôi đi dạ tiệc.”
- Cái gì? — Nhất Bí bất ngờ mở to hai mắt: “Trịnh tiểu thư, chủ tịch nói dạ tiệc đêm nay rất quan trọng, muốn cùng cô đi mà, tôi... Tôi sao đi được?”
- Cô nói với ông ấy, tôi cho cô đi. — Động tác Trịnh Duyệt Nhan càng nhanh, đã thay ra áo sơ mi và váy ngắn, nàng chải chải mái tóc dài, sau đó đến gương nhìn, cầm áo vest nhỏ đi ra ngoài.
- Trịnh tiểu thư, Trịnh tiểu thư! — Nhất Bí vội vàng từ phòng khách sạn đuổi theo ra ngoài.
- Cô nói tôi có chuyện, tôi sẽ gọi điện giải thích với ông ấy sau.
Nói xong câu đó, cửa thang máy từ từ khép lại, Nhất Bí trợn mắt há mồm nhìn nàng biến mất, nghĩ không biết làm thế nào cho tốt, đột nhiên trở nên đau đầu.
- Hôm nay Tào Vân Tuấn đến công ty JM tìm chị, hắn vừa rời khỏi, em đến đây ngay lập tức. — Hà Na vừa vào cửa, còn chưa kịp ngồi xuống, lập tức báo cáo cho Diệp Tòng Y: “Hắn biết chuyện chị từ chức, em thấy thần sắc hắn khá lo âu.”
Diệp Tòng Y không có vẻ gì ngoài ý muốn, cũng không tiếp lời nàng, đi qua rót cho nàng một ly trà, sau đó nói: “Hà Na, em giúp chị tìm người bạn của em à?”
- À, ở đây. — Hà Na mở túi ra, lấy cái danh thiếp đưa cho cô, sau đó nói nhanh: “Luật sư Phương, đây là danh thiếp của cậu ta, em với cậu ta có nói sơ sơ về chuyện của chị rồi, cậu ta nói hi vọng ngày mai có thể hẹn thời gian gặp mặt, để hiểu thêm một chút tình huống cụ thể, chuyện tố tụng ly hôn là sở trường của cậu ta.”
- Ừ. — Diệp Tòng Y thu lấy danh thiếp, khẽ nói: “Ngày mai chị sẽ điện thoại cho cậu ta.”
- Tòng Y, em thật hi vọng chị ly hôn, muốn chị cấp bách rời khỏi cái tên bịp bợm vô liêm sỉ kia. — Hà Na nhíu mày, đột nhiên có chút ấp a ấp úng: “Ai, Tòng Y, nhưng mà hắn là luật sư, em... Dù sao em cũng cảm thấy chuyện này sẽ không thật sự thuận lợi.”
- Đương nhiên, nếu hắn đã hoàn toàn không biết xấu hổ, chuyện này quả thật không có cách nào thuận lời được. — Thanh âm Diệp Tòng Y rất nhẹ, lại ẩn chứa hận ý thấu xương.
Hà Na cười khổ: “Tòng Y, cho dù hắn vì chuyện những năm qua mà có chút áy náy, đồng ý ly hôn, nhưng làm một người cha, không có khả năng hắn sẽ nhượng quyền nuôi nấng Tuyết nhi.”
- Chị muốn ly hôn, cũng muốn Tuyết nhi, những thứ khác, đều có thể cho hắn. — Diệp Tòng Y cắn cắn môi, giọng điệu vô cùng kiên định.
Hà Na uống một ngụm trà, hắng giọng, đột nhiên hỏi: “Chuyện ly hôn, chị có thảo luận qua với Hàn Sanh không?”
Nhắc đến Trầm Hàn Sanh, trong lòng Diệp Tòng Y không biết là vui hay buồn, trải qua nhiều biến cố như vậy, cô không hoàn toàn suy sụp, không hoàn toàn tan nát, là vì trong lòng còn yêu một người, là vì còn có vướng bận con gái. Tuy nhiên, rõ ràng mỗi ngày đều ở cùng một mái hiên, biết rõ tình yêu trong lòng nhau, nhưng đa phần thời gian, họ chỉ nhìn nhau không nói gì.
Hà Na thấy cô trầm mặc, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tòng Y.”
- Không có. — Diệp Tòng Y hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Chị nghĩ mình nên giải quyết chuyện này trước.”
- Hiện tại hai người thế nào?
- Không thế nào hết. — Diệp Tòng Y miễn cưỡng nở nụ cười, mắt lại muốn rơi lệ: “Chị thường suy nghĩ, nếu mấy tháng trước chị dũng cảm một chút thì tốt rồi, tuy rằng cuối cùng cũng không thể vãn hồi, nhưng nếu cậu ấy có dũng khí cho chị biết chân tướng, bọn chị... Có thể cùng nhau đối diện với mọi chuyện tiếp theo.”
- Tòng Y, điều này không thể trách chị, tình huống này thì sao có thể trách chị? Trầm Hàn Sanh ngay từ đầu nên nói mọi chuyện cho chị biết!
- Cậu ấy cũng có cái cậu ấy khó xử, người chỉ cần qua một tuổi, sẽ không chỉ lo cho cảm nhận của mình, gặp một chuyện sẽ không ngừng cân nhắc. — Diệp Tòng Y sụt sùi, giọng điệu nghẹn ngào nói: “Nhưng chị vẫn hận cậu ấy, hận cậu ấy không nói cho chị biết sớm hơn một chút, hận cảm giác giữa bọn chị xa cách thiên sơn vạn thủy.”
Hà Na khe khẽ thở dài, không biết an ủi cô thế nào.
Diệp Tòng Y cắn chặt răng, bỗng nhiên nói: “Hiện tại điều chị muốn biết nhất, lúc ấy chị sao lại mất trí nhớ, chị nhất định bắt bố mẹ chị cho chị và Hàn Sanh một sự thật.”
Hàn huyên cùng Diệp Tòng Y một trận, bất trí bất giác thời gian đã vào đêm, Hà Na đoán Trầm Hàn Sanh sắp trở về, mình cũng nên đến quán bar gặp Tiểu Phương, vì thế đứng dậy xin phép ra về. Không ngờ lúc xuống bãi gửi xe, vừa ra khỏi thang máy, quẹo một cái, một bóng dáng quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn đập vào mi mắt.
Sau khi đối mặt với nhau, hai người Hà Na và Trịnh Duyệt Nhan đều giật mình.
Thật lâu sau vẫn là Trịnh Duyệt Nhan cười mở miệng trước: “Đang tính đi đâu à?”
- Không cần mày xen vào. — Hà Na phục hồi tinh thần đáp lại, lập tức đi đến ô tô của mình.
Thanh âm chậm rì của Trịnh Duyệt Nhan vang lên từ phía sau: “Nghe nói biểu tỷ tao mất tích, tao nghĩ, chị ấy hẳn là đang ở chỗ Hàn Sanh.”
Hà Na vừa nghe lời này, thình lình quay đầu: “Ai nói cho mày biết Tòng Y ở chỗ này?”
- Tào Vân Tuấn gọi điện nói cho tao biết biểu tỷ mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, tao còn cần ai nói cho tao biết sao? — Nụ cười bên môi Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên biến mất, thanh âm cũng lạnh đi vài phần: “Tao thật không dám tin, mày lại thật sự đưa bản nhật ký kia vào tay biểu tỷ tao.”
Khóe miệng Hà Na lộ ta một nụ cười thản nhiên: “Tao rất ít làm chuyện vượt qua dự kiến của mày, ngẫu nhiên làm một lần, cảm giác cũng tốt lắm.”
Trịnh Duyệt Nhan khoanh tay, châm chọc nói: “Xem ra, mày thấy mình đang làm chuyện tốt, đúng không? Có phải lúc đó, cảm giác thấy mình như một anh hùng, cứu người trong nước sôi lửa bỏng?”
- Tao cũng không biết mình làm vậy là tốt hay là phá hư, nhưng tao cảm thấy, tuy rằng hiện tại Tòng Y rất đau khổ, nhưng là đau khổ chân thật, so với cuộc sống giả dối nửa sống nửa chết còn tốt hơn."
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hạ giọng nói: “Hà Na, chuyện này, đừng cho là tao sẽ tha thứ cho mày.”
- Duyệt Nhan, đừng cho là tao cần mày tha thứ.