Ngày 12 tháng 5.
Trong bụng cất giấu nhiều chuyện, về lời nói nhảm nhí của người khác, về giới hạn giữa chúng tôi, tôi rất nhiều lần cân nhắc có nên nói với Hàn Sanh không. Đối với ánh mắt khác thường người ta nhìn chúng tôi, và những lời bàn tán sau lưng, Hàn Sanh không thể không biết gì cả, nhưng cậu ấy có vẻ rất bình tĩnh, giống như trừ tôi, trừ việc học, cậu ấy chẳng nghe gì hết, chẳng thấy gì hết.
Có lẽ cậu ấy quá mức bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi càng không yên, không phải vì bọn họ, mà bởi vì tôi và cậu ấy, giữa tôi và cậu ấy... Haizz! Trong lòng thật sự rất loạn!
Giữa trưa khi ăn cơm tôi cố gắng lấy dũng khí, muốn nói với cậu ấy vài điều, nhưng Hàn Sanh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói một câu: “Tòng Y, không còn bao nhiêu thời gian nữa là đến kỳ thi rồi, không có gì quan trọng hơn cái này, biết chưa.”
Ánh mắt trong suốt, thanh âm bình thản của cậu ấy nhưng mang theo sức mạnh khiến người ta bình tâm trở lại, tôi cảm thấy tất cả tâm sự của mình giờ khắc này cũng không có nơi để che giấu.
Đúng vậy, kỳ thi lần này, liên quan đến tương lai của tôi và Hàn Sanh, đây mới là điều tôi cần đối diện, vì sao tôi lại đi lo đâu đâu? Thời gian của chúng tôi còn dài mà?
Mấy bà tám bép xép, qua học kỳ này, tôi sẽ không phải đối mặt với bọn họ nữa, sao phải tự làm rối bản thân?
Nghĩ như vậy, tâm tình sáng lên, được rồi, tạp niệm trong đầu này, thật sự có thể quăng đi rồi!
Ngày 8 tháng 7.
Tháng bảy đen tối rốt cuộc cũng trôi qua, còn dỡ xuống được gánh nặng ngàn cân, cả người vô cùng thoải mái.
Tuy những ngày còn lại vẫn thuộc tháng bảy, nhưng bởi vì không phải thi đại học nữa, cho nên nó là thuộc về bảo thạch màu xanh da trời, là thuộc về thủy tinh màu tím, là tâm tình thiếu nữ màu hường, là sắc màu rực rỡ... Tôi đã có thể gặp được những ngày tháng tốt đẹp sau này.
Được rời khỏi học đường, học sinh dùng đủ loại phương pháp để phát tiết tất cả áp lực đè nén đã lâu của họ, xé sách, rống to ở sân thể dục, kề vai sát cánh công khai đến cửa hàng mua rượu uống, cả trường đều lộn xộn.
Tôi và Hàn Sanh tay trong tay, đi khắp ngõ ngách sân trường, nghĩ đến những năm tuổi trẻ, vượt qua cuộc sống tựa lồng chim, trong lòng tôi rất bùi ngùi, bây giờ tôi đã bắt đầu quãng thời gian đại học tự do tươi đẹp.
Nhưng mà, nhưng mà, tôi cũng không hoàn toàn vui sướng như các học sinh cao trung khác, Hàn Sanh nói cho tôi biết một tin làm tôi dù thế nào cũng không trở nên vui vẻ nổi.
Nghỉ hè này cậu ấy muốn đi làm thêm, muốn đến chỗ chị hai cậu ấy ở Quảng Đông làm thêm.
Nếu mà nói kỳ nghỉ đông trước cách xa nhau còn có thể chịu được, vậy kỳ nghỉ hè này, tôi vẫn không muốn không muốn, tôi mãnh liệt muốn gặp cậu ấy, không thể giờ giờ khắc khắc, nhưng thỉnh thoảng cũng được mà! Vì sao phải xa cách thế này?
Tôi nên nói với cậu ấy sao? Tôi đã sớm có kế hoạch hè này đi du lịch cùng cậu ấy, tôi cũng đủ tiền cho cả hai người, cũng đã sớm bắt đầu kế hoạch sau khi thi xong đại học thì phải thuyết phục cậu ấy như thế nào.
Nhưng mà, vì sao lại như vậy? Kế hoạch của tôi bị đánh vỡ rồi sao?
Ngày 15 tháng 7.
Tôi rốt cuộc cũng không thể lằng nhằng với Hàn Sanh, cậu ấy không chịu đi du lịch với tôi, khăng khăng đòi đi Quảng Châu, nhưng cuối cùng tôi tranh thủ một chút lợi thế, tôi nói tôi muốn qua nhà cậu ấy chơi vài ngày, cậu ấy vô cùng không tình nguyện, nhưng dưới đủ loại uy hiếp của tôi, cậu ấy cũng bằng lòng.
Lần này đến nhà cậu ấy, tôi trịnh trọng mong đợi, kiên trì muốn mang đến một chút quà, Hàn Sanh nhìn tôi, vô cùng không biết phải làm sao.
Đổi vài chuyến xe, đầu tiên là một đường cái lớn, sau đó dần dần hẹp lại, cuối cùng chỉ là đường núi, đường bùn đất, cảm giác ngồi lâu trên xe, thật sự không hiểu nổi, ở cùng thành phố, nhưng sao lại xa như vậy, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, dựa vào lưng Hàn Sanh ngủ, mãi cho đến khi cậu ấy bảo tôi xuống xe, tôi vẫn còn choáng váng, sau khi xuống xe đi bộ một đoạn đường nữa, cuối cùng cũng đến nhà cậu ấy.
Nhà cậu ấy so với tưởng tượng của tôi còn cũ nát hơn, nhà mái ngói thấp bé, làm cho người ta có cảm giác tối tăm. Hàn Sanh dẫn tôi vào, có chút xấu hổ nhìn tôi, tôi biết, cậu ấy vẫn không muốn để tôi đến nhà, cậu ấy sợ môi trường quá kém, sợ tôi không quen, sợ tôi ngủ không quen, ăn không quen.
Tôi nên làm thế nào để cho cậu ấy biết, tất cả những điều này đều không sao cả, dù là ở đâu đi nữa, chỉ cần bên cạnh có cậu ấy, tôi đã vui vẻ nói không nên lời rồi!
Hàn Sanh, Hàn Sanh... Vì sao tâm trạng của tớ lại cay đắng như vậy, nhưng vì muốn cậu an tâm, tớ chỉ có thể mỉm cười với cậu, tớ muốn dùng nụ cười của mình, để nói cho cậu biết những suy nghĩ trong lòng tớ, tớ muốn nói, tớ vĩnh viễn không muốn cậu tự ti trước mặt tớ, không muốn cậu dè dặt trước mặt tớ.
Đây là nhà cậu, là nơi cậu sinh ra, là nơi cậu trưởng thành, tớ chỉ cảm giác được thân thiết, tớ tuyệt đối không ghét bỏ, thật đấy! Tớ thích nơi này, vì tớ thích cậu!
Gặp được người nhà Hàn Sanh, tôi lập tức ý thức được, Hàn Sanh thật ra rất giống với dáng vẻ của mẹ, khi dì ấy còn trẻ chắc chắn phải đẹp lắm, cha cậu ấy cũng có dáng vẻ thật thà, cậu ấy còn có một em trai, mới học tiểu học, so về diện mạo, cảm giác cũng từa tựa như Hàn Sanh, nhưng Hàn Sanh là bản tinh xảo còn em ấy là bản thô ráp. Tôi thấy có chút lạ lùng, mẹ Hàn Sanh là một phụ nữ xuất sắc như vậy, sao lại tìm cha cậu ấy, nhưng mà cũng không muốn hỏi nhiều.
Tôi vừa gặp cha mẹ cậu ấy, lập tức chào chú chào dì, tôi đem đến rượu, thuốc lá và trà, còn tặng quà cho em trai cậu ấy nữa.
Mẹ cậu ấy rất kinh ngạc, hăng hái nói khách khí như vậy làm gì, sau đó mời tôi ngồi, tự mình bưng trà nước cho tôi, bận rộn kinh khủng.
Người nhà cậu ấy đối với tôi đều đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình thật sự hơi quá, điều này làm cho tôi có chút không tự nhiên, đặc biệt là, tôi thấy Hàn Sanh vì điều này mà lúng túng.
Khi dùng cơm tối, mẹ cậu ấy thật sự đem hết mọi thứ trong nhà ra tiếp đãi tôi. Trên bàn cơm, chẳng ngại phiền hỏi tôi, nhà tôi ở đâu, bố mẹ tôi làm gì, sau khi nghe được bố tôi là Cục trưởng Cục Vệ sinh, mẹ tôi làm ở Cục Tài chính, dì ấy quả thật có chút kinh sợ, sau đó nói chuyện tiếp đãi với tôi, ngay cả tôi đều cảm nhận thấy mùi vị nịnh bợ.
Trên mặt Hàn Sanh biểu cảm thế nào, tôi không cần đoán cũng biết, cậu ấy vài lần đánh gãy lời nói của mẹ nhưng không có hiệu quả, liền sa vào trầm mặc thật lâu, nhưng mà, tôi không thể nói gì cả, không thể làm gì cả, chỉ có thể từ dưới bàn vươn tay đặt lên đầu gối cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ về vài cái.
Thật vất vả chịu đựng qua bữa tối, rốt cuộc tôi và Hàn Sanh cũng có khoảng thời gian của hai đứa, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Hàn Sanh vốn định đem đổi phòng ngủ với chúng tôi nữa, tôi nhất định không chịu, dì ấy lại vội vàng đem chăn nệm mới ra, bảo Hàn Sanh cùng dì ấy thay đổi xong xuôi mới đi nghỉ ngơi.
Dì ấy vừa đi, trên mặt tôi lập tức lộ ra vẻ vui sướng, Hàn Sanh lẳng lặng đứng đó, nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Tòng Y, ngủ đi.”
Cậu ấy để tôi nằm bên trong, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi, nhưng hoàn toàn khác với mọi khi, cậu ấy đưa lưng về phía tôi ngủ, tôi biết cậu ấy suy nghĩ cái gì, biết tâm trạng của cậu ấy, biết cậu ấy khó chịu, đau lòng trong ngực tôi không nói ra được, tôi nghiêng người, từ phía sau ôm lấy cậu ấy.
Hàn Sanh, không sao cả, không sao cả, tớ không phải người khác, không phải người ngoài, tớ biết cậu, tớ hiểu cậu.
Trong lòng tôi lặp đi lặp lại, tôi càng ôm cậu ấy chặt hơn, hi vọng cậu ấy cũng thần giao cách cảm với tôi giống ngày trước, tôi hi vọng cậu ấy không còn khó chịu nữa.
_________________