Thả tay xuống, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ cảm thấy thế nào?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, lại nhìn kỹ một lúc, Đông Phong Túy đã nhắm hai mắt lại, có vẻ như đang say sưa mộng đẹp.
Cổ Lạc Nhi không làm kinh động hắn, kéo y sam của hắn xuống, giúp hắn đắp kín chăn.
Ngẩng mắt nhìn, ngoài cửa sổ đã ló ra ánh nắng sớm.
Mấy chú họa mi dưới mái hiên lại bắt đầu hót vang.
Hóa ra đã đến thời gian bình thường nên thức dậy.
Cổ Lạc Nhi cân nhắc, Đông Phong Túy chẳng qua chỉ từ trên giường té xuống đất, trên mặt đất còn trải thảm, hẳn là không có chuyện gì lớn lắm.
Bây giờ lại ngủ say được như vậy.
Nếu quả thật bị thương đến thế kia, hắn còn có thể ngủ được sao?
Như vậy, sẽ không cần phải tìm ngự y đi, nàng phải đi tới Minh Châu Lâu.
Hôm nay Minh khai trương Châu lâu, là một ngày quan trọng nhất, không thể chậm trễ được.
Chỉ là, rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng.
Lúc ăn qua bữa sáng, trước khi chuẩn bị xuất môn, Cổ Lạc Nhi hỏi Hỉ Thuận.
“Hỉ Thuận, lãnh sương cao bình thường một ngày thoa mấy lần mới tốt?”
Vẻ mặt Hỉ Thuận kinh ngạc, trong kinh ngạc lại hiện ra kinh hỉ.
Vui vẻ ra mặt hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng ban cho người lãnh sương cao?”
Mấy tiểu thái giám tiểu cung nữ khác cũng đều tiến sát lên, muốn nghe câu trả lời của Cổ Lạc Nhi.
Mấy ngày nay bọn họ tiếp xúc rất nhiều với Cổ Lạc Nhi, Cổ Lạc Nhi vừa không kiêu ngạo, lại còn thường kể chuyện cười cho bọn họ nghe.
Bởi vậy, bọn họ ở trước mặt Cổ Lạc Nhi cũng rất tùy tiện.
Cổ Lạc Nhi kỳ quái hỏi: “Hoàng thượng tại sao phải ban cho ta? Ta đâu có bị thương.”
Câu trả lời của nàng làm cho cả đám người không hiểu gì.
Lãnh sương cao cùng bị thương thì có quan hệ gì?
Hỉ Thuận gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Nương nương, không phải người vừa mới hỏi, lãnh sương cao một ngày thoa mấy lần mới tốt sao?”
Mấy người khác không đợi được đoạt lấy lời Hỉ Thuận.
“Đúng rồi đúng rồi, chính người hỏi, chúng ta đều nghe thấy được.”
“Nếu như hoàng thượng không ban nó cho người, người sao lại thoa nó đây?”
Cổ Lạc Nhi cũng không hiểu gì, thế nào là thế nào a?
Không hiểu ra sao nói: “Không phải ta dùng, là hoàng thượng dùng.”
“Hoàng thượng dùng?”
Mọi người trăm miệng một lời hỏi, đều há to miệng, cằm đều cả kinh thiếu chút nữa rơi xuống.
Hoàng đế vĩ đại của bọn họ, lại dùng lãnh sương cao?
Một số người liền bắt đầu tưởng tượng đầy đầu.
Chả trách dáng vẻ hoàng thượng lại đẹp như vậy, làn da tốt như vậy, hóa ra là dùng mỹ phẩm dưỡng da a.
Nếu như chúng ta cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da, làn da có phải sẽ khá hơn chút không?
Hỉ Thuận cùng mấy người hầu hạ Đông Phong Túy rửa mặt thay quần áo lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Hoàng thượng chưa bao giờ dùng mấy thứ mỹ phẩm các loại, chẳng lẽ hoàng thượng đột nhiên trở nên thích đẹp rồi?
Nữ vi duyệt kỷ giả dung, hoàng thượng lại là vì ai mà làm đẹp a?
(Nữ vi duyệt kỷ giả dung: người con gái làm đẹp vì người mình yêu)
Ánh mắt nhìn về phía Cổ Lạc Nhi che đậy một tầng ái muội cùng vui sướng.
Cổ Lạc Nhi hồn nhiên chưa phát giác ra, nặng nề mà gật đầu nói: “Đúng vậy a, hoàng thượng dùng. Cái ấy, hoàng thượng tối hôm qua không cẩn thận bị cái ấy, cái ấy giường đụng phải lưng, cho nên phải thoa lãnh sương cao chữa thương.”
“Chữa thương?”
“Đụng đến lưng?”
Khẩu khí của mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lời của Tiên phi nương nương đang nói sao lại kỳ quái như vậy a.
Lãnh sương cao còn có thể dùng để chữa thương? Bọn họ chưa từng nghe qua.
Hơn nữa, hoàng thượng đang yên ổn, làm sao lại bị đụng vào lưng?
Đụng vào còn chưa nói, lại còn đụng vào giường.
Lại liên tưởng đến lời Cổ Lạc Nhi lắp bắp, cùng với dáng vẻ thẹn thùng trên mặt, mọi người không hẹn mà cùng suy nghĩ vẩn vơ.
Hì hì, thì ra hoàng thượng cũng có lúc không mệt mỏi a.
À ừm, hơn phân nửa là cùng tiên phi nương nương, a, động tác kia quá kịch liệt rồi, cho nên đó, thân bất do kỷ mà đụng vào giường.
Còn có còn có, có phải là “Đụng” phải giường hay không cũng thật khó nói nha.
Cổ Lạc Nhi lúc này mới phát hiện biểu tình kỳ quái trên mặt bọn họ.
Hỏi: “Này, có vấn đề gì sao? Lãnh sương cao không phải là thần dược chữa thương sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, lãnh sương cao là mỹ phẩm, Tê Hà quốc cống đưa tặng tới.”
Cổ Lạc Nhi bụng đầy nghi hoặc, nói với mọi người: “Các ngươi chờ chút.”
Vào phòng ngủ của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh lại.
Cổ Lạc Nhi nhanh chân nhanh tay đi đến trước tủ, lén lút mở hộp ngọc nhỏ ở trên tủ cầm lãnh sương cao trong tay.
Sau đó lại nhanh tay nhanh chân đi ra.
Đông Phong Túy luôn luôn tỉnh giác lúc này lại không hề tỉnh lại.
Bởi vậy, căn bản không biết hết thảy phát sinh hiện tại.
Nếu như hắn biết, giờ phút này hắn nhất định sẽ ngăn cản Cổ Lạc Nhi cầm lãnh sương cao ra ngoài.
Sau, Đông Phong Túy hối tiếc không thôi, thề không bao giờ để cho Cổ Lạc Nhi xoa bóp nữa.
Được nàng xoa bóp quá thư thái, ngủ quá say.
Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Cổ Lạc Nhi cầm lãnh sương cao đi ra, cầm nó bày ra trước mặt mọi người.
“Các ngươi nói mỹ phẩm, là lãnh sương cao này sao?”
Mọi người tiếp nhận lãnh sương cao trong tay nàng, truyền đến lẫn nhau, sau đó mồm năm miệng mười trả lời.
“Đúng vậy a đúng vậy a, chính là nó.”
“Chính là lãnh sương cao này, nghe nói thoa nó, làn da sẽ rở nên rất đẹp.”
“Vốn thái hậu để hoàng thượng ban tặng cho hậu phi, nhưng hoàng thượng ai cũng không thưởng, liền lưu lại.”
“Nếu như hoàng thượng ban nó cho cho Tiên phi nương nương thì quá tốt rồi.”
“Không phải sao, đã nói rõ hoàng thượng thật sự rất thích Tiên phi nương nương mà.”
Cổ Lạc Nhi càng nghe càng hiểu ra, chỉ sợ nàng đã bị Đông Phong Túy lừa rồi.
Vì để xác định chân tướng, Cổ Lạc Nhi hỏi: “Nó trừ để dưỡng dã, còn có thể dùng chữa thương không?”
“Chưa nghe nói qua.”
Lúc này mọi người đồng loạt lắc đầu, trăm miệng một lời trả lời.
“Xác định?”
“Xác định.”
Mọi người lại nhất trí gật đầu, trăm miệng một lời trả lời.
Hỉ Thuận mắt sắc phát hiện Đông Phong Linh đứng ở cửa Tử Tiêu Cung, nói: “Nương nương, không tin người hỏi công chúa. Có lẽ nàng biết nhiều hơn chút.”
Cổ Lạc Nhi đi đến trước mặt Đông Phong Linh, cầm hộp ngọc nhỏ đưa cho nàng xem, hỏi nàng tường tận.
Đông Phong Linh đem chuyện Tê Hà quốc đưa tặng lãnh sương cao, thái hậu lệnh Đông Phong Túy thưởng cho hậu phi từ đầu chí cuối nói cho Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi lúc này trong lòng sáng như gương.
Được lắm, cái tên Đông Phong Túy đáng giận này, ăn đậu hũ của nàng không nói, còn dám lừa gạt nàng.
Hại nàng tối hôm qua phục thị hắn cả nửa đêm.
Vừa dìu hắn lên giường, vừa đấm bóp cho hắn, mệt chết đi được.
Đã nói mà, từ trên giường ngã xuống đất, hơn nữa trên mặt đất còn trải làm, làm sao té bị thương như vậy?
Cái tên đáng giận này, thật sự quá mức rồi.
Đông Phong Túy, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Cổ Lạc Nhi lấy lại lãnh sương cao, nói với Đông Phong Linh: “Phong Linh, muội trước đợi một chút, chờ ta giải quyết vài chuyện nữa sẽ cùng muội đến Minh Châu lâu.”