Đông Phong Túy leo lên trên giường, muốn ôm lấy Cổ Lạc Nhi.
Nhưng là, không biết như thế nào, tay vừa đặt dưới thân thể nàng, cảm giác ôn ôn nhuyễn nhuyễn lại làm cho hắn vô cùng lưu luyến, không đành lòng mà buông tay.
Cảm giác ôm nàng, thật sự rất thích.
Đông Phong Túy không tự chủ nằm xuống, thầm nghĩ, trước ôm một chút đã, để tay đỡ ghiền rồi nói sau.
Một chút ác ý dâng lên trong lòng Đông Phong Túy.
Hắn đây gọi là gì? Thừa lúc người ta ngủ rồi ăn bớt?
Nhưng mà, Cổ Lạc Nhi là phi tử của hắn nha, người trong lòng nàng cũng là hắn, vì sao hắn không thể ôm nàng?
Được rồi, chỉ ôm một chút chút thôi.
Đông Phong Túy ôm Cổ Lạc Nhi, mí mắt lại dần dần nặng xuống.
Chưa bao giờ có cảm giác cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ dễ chịu như này.
Kì quái, rõ ràng ban ngày hắn đã ngủ đủ rồi nha.
Không đợi Đông Phong Túy suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, hắn đã ngủ thật say.
Khi Cổ Lạc Nhi đẩy tay hắn, hắn đã tỉnh rồi.
Nhưng vẫn cứ ôm nàng một lúc nữa, hắn vẫn muốn được ôm nàng.
Cổ Lạc Nhi hao tổn công phu hồi lâu, toàn bộ sức mạnh đều đã sử dụng ra, nhưng vẫn không xê dịch được cánh tay Đông Phong Túy.
Một chút cũng không có dịch.
Cổ Lạc Nhi ảo não không thôi.
Tên này mỗi ngày chỉ biết ngủ, tay chân không làm gì, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, cơ bắp lâu không co rụt lại đã là may rồi, làm sao còn có thể có khí lực lớn như vậy?
Lại đẩy một hồi, chẳng những không xê dịch Đông Phong Túy được một điểm, ngược lại đầu của hắn còn buông xuống, sát vào nàng càng thêm gần.
Bên tai như bị hắn hà hơi, ngưa ngứa, khó chịu chết.
Cổ Lạc Nhi căm tức nghiêng đầu, nghĩ định kéo tay lại, tốt xấu cũng phải đẩy đầu hắn ra xa một chút mới được.
Không ngờ, nàng cách Đông Phong Thúy thực sự quá gần, mới hơi nghiêng qua, môi liền trực tiếp ghé sát vào môi của Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi thầm kêu không xong, lúc này trở thành nàng ăn đậu hũ của Đông Phong Túy.
May mắn may mắn, Đông Phong Túy đang ngủ, không biết gì.
Đáng tiếc, không như mong muốn, Đông Phong Túy vốn ngủ say không ngờ lại bởi cái hôn này tỉnh lại.
Cổ Lạc Nhi vội cầu nguyện trong lòng, hi vọng giấc ngủ của Đông Phong Túy vừa rồi rất sâu, không biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, sự tình lần nữa lại trái với nguyện vọng.
Đông Phong Túy lười biếng cười nói: “Ái phi, nàng lại tới đùa giỡn trẫm rồi?”
“Ta mới không có.”
Cổ Lạc Nhi hổn hển nói.
Cái tên này, được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Ái phi, ” Đông Phong Túy tiếp tục trêu chọc, “Đừng thẹn thùng mà. Ngươi có thể tiếp tục đùa giỡn trẫm, đùa giỡn nhiều hơn chút cũng được.”
“Ta, ta thật không có.”
Cổ Lạc Nhi có chút vô lực nói.
“Cái kia, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn?” Đông Phong Túy nhướng mày, “Trẫm không ngại việc ngoài ý muốn này lại tới.”
Cổ Lạc Nhi căm tức đẩy đẩy hắn.
“Này, ngươi buông ta ra được chưa?”
Trong truyền thuyết, hoàng đế đều là hoa tâm đại la bặc, quả nhiên như thế.
(hoa tâm đại la bặc: hoa tâm cây củ cải, đã được biếm ý từ. Câu nói này dùng cho nam nhân không đứng đắn, câu dẫn nữ nhân, hay thay đổi thất thường. VD: Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký.)
Mấy buổi tối trước, tất cả đều bình an vô sự, nàng còn tưởng rằng hắn đích thực là một chính nhân quân tử đây.
Bây giờ mới lộ ra nguyên hình.
Hừ, nàng cũng không thể để hắn thành công.
Đông Phong Túy tràn đầy không tình nguyện buông lỏng tay một chút, lại do dự không chịu buông ra hoàn toàn.
Cảm giác ôm Cổ Lạc Nhi thật sự rất thích rất thích, khiến hắn rất không nỡ buông nàng ra.
Cổ Lạc Nhi lại không cam tâm tình nguyện.
“Này, Hoàng thượng, ngươi đã nói, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ngươi sẽ không sủng hạnh ta. Ngươi cũng không thể nói lời mà không giữ lời.”
“Trẫm khi nào nói mà không giữ lời rồi?”
Đông Phong Túy phẫn nộ buông tay ra.
Đột nhiên cảm thấy, chỉ cần Cổ Lạc Nhi bằng lòng, kỳ thật sủng hạnh nàng cũng không phải là chuyện không tốt.
Đông Phong Túy mới buông lỏng tay, phát hiện vạt áo bên trái đầu vai Cổ Lạc Nhi trượt xuống một chút, lộ ra đầu vai mượt mà.
Vụng trộm nuốt nước miếng một cái, đưa tay qua, định giúp nàng kéo vạt áo lên.
Đừng để nhiễm lạnh.
Cổ Lạc Nhi lại hiểu lầm ý tứ của hắn, còn tưởng rằng hắn nuốt lời, lại muốn tới ôm nàng.
Dưới tình thế cấp bách, nhấc một chân, nhắm hướng Đông Phong Túy đá đến.
Lần này, lực đá rất mạnh.
Đông Phong Túy bất ngờ không đề phòng, lại thêm đang ngủ ở mép giường, thân thể liền trượt xuống dưới giường.
Về phần tại sao lại ngủ ở mép giường, này, thật sự phải trách Cổ Lạc Nhi a.
Tướng ngủ của nàng quá bất nhã, nghiêng ngả, chiếm hơn nửa cái giường.
Đông Phong Túy đành phải chịu thiệt ngủ ở mép giường, thân thể còn phải gắt gao áp sát vào trên người Cổ Lạc Nhi mới không bị ngã xuống giường.
Nếu không, một cước này của Cổ Lạc Nhi đâu có thể nào đá Đông Phong Túy xuống giường được.
Thân thể Đông Phong Túy bay lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên một đống ý nghĩ.
Hắn có nên dùng khinh công đứng lên?
Lấy khinh công của hắn, có thể dễ dàng xoay người phiêu lượng, dùng tư thế tuyệt mỹ rơi xuống mặt đất.
Cam đoan lợi nhuận đủ ánh mắt của Cổ Lạc Nhi.
Cam đoan làm nàng nhìn Đông Phong Túy với ánh mắt khác, về sau không nghĩ đến Đạp Tuyết công tử nữa.
Được rồi, cho dù nếu muốn, cũng là một nửa của một nửa, hai cái đều muốn.
Chính là, hắn bây giờ không phải là Đạp Tuyết công tử, hắn là Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy Hoàng đế lười có tiếng sao có thể có thể biết võ công?
Nhưng mà nhưng mà, nếu không dùng khinh công, té xuống có thể ngã rất đau? Có thể té bị thương hay không?
Trong vòng 0 phút lẻ mấy giây, Đông Phong Túy lại liến tiếp đem vấn đề này suy xét vào lần.
Thế nhưng, hắn còn đang chưa quyết định được, lưng của hắn đợi không được, nặng nề mà đâm xuống mặt đất.
May mà trên mặt đất trải thảm thật dày, hắn ngã không đau lắm.
Cổ Lạc Nhi nghe thấy một tiếng “Bịch” trầm đục, sợ tới mức vội vàng đứng lên, lăn đến dưới giường.
Đỡ Đông Phong Túy, lo sợ hỏi: “Hoàng thượng, người không sao chứ? Ngã như thế nào rồi?”
Đông Phong Túy thật ra chuyện gì cũng không có, nhưng thấy Cổ Lạc Nhi hắn hỏi như vậy, cố tình nhe răng nhếch miệng, giả bộ dáng vẻ hết sức đau đớn.
“Lưng, lưng của trẫm a.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm kêu khổ.
Nguy rồi, đá Hoàng đế đại nhân xuống giường đã là đại đại không nên, lại còn té bị thương hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Đây là người nàng không thể trêu vào nha.
“Hoàng thượng, để Lạc Nhi nhìn xem thương thế của người.”
Cổ Lạc Nhi dùng sức định leo qua Đông Phong Túy, xem thương thế trên lưng hắn.
Đông Phong Túy nhân cơ hội mở hai cánh tay ôm lấy nàng.
Trong miệng lắp bắp nói: “Đỡ, đỡ trẫm đến giường, đi lên giường đi.”
Cổ Lạc Nhi đành phải chiếu theo phân phó của hắn, mất sức chín trâu hai hổ, mới đưa được Đông Phong Túy lên trên giường.
Mệt đến mức đầu đầy mồ hôi.
Tên này, thật sự là quá nặng.
Cổ Lạc Nhi dìu Đông Phong Túy lên giường, để mặt hắn hướng xuống ghé vào trên giường, chính mình đi thắp một ngọn nến.
Đặt nến lên đầu giường, nhẹ nhàng vạch trần y sam trên lưng Đông Phong Túy.
Toàn bộ phía sau lưng của Đông Phong Túy hiện rõ trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Phía sau lưng thập phần trơn bóng.