Tại một bàn trà ngồi xuống.
Cổ Lạc Nhi rót trà cho từng người.
An ủi: “Chính miệng Hoàng thượng đồng ý cho chúng ta ra ngoài mở trà lâu, hơn nữa cũng không yêu cầu chúng ta giấu diếm thân phận, tại sao chúng ta phải sợ hãi?”
Mọi người lại vẫn chưa an tâm.
“Nhưng mà, người ta sẽ cư xử với chúng ta thế nào đây?”
“Còn nữa, người ta có thể sẽ không sợ tới mức không dám đến Minh Châu lâu chứ?”
Cổ Lạc Nhi tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, người khác tuyệt đối sẽ không xem thường chúng ta. Hơn nữa, đánh ra chiêu bài hoàng gia, sẽ chỉ khiến việc buôn bán của chúng ta càng thêm thịnh vượng.”
Nàng quả thật vốn định an phận buôn bán.
Nàng cũng không nghĩ sẽ dựa vào Đông Phong Túy, nàng muốn buôn bán như người bình thường.
Chỉ có điều, nếu Phùng Thái Úy đã thay nàng tuyên truyền, nàng không lợi dụng chẳng phải đáng tiếc sao.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, nàng hẳn là nên in chút tờ rơi tuyên truyền.
Về phần lời quảng cáo nha, tùy tùy tiện tiện tóm một cái dùng là được rồi.
“Ngài muốn thưởng thức trà hoàng thượng uống thường ngày không?”
“Ngài có bao giờ tưởng tượng mình sẽ có làn da xinh đẹp giống hoàng phi không?”
Tại thời không kia của nàng, nào là từ cung đình, ngự dụng các loại có thể thấy được khắp nơi, quảng cáo bay đầy trời.
Nhân dân đại chúng biết rõ không thể tin tưởng hoàn toàn, cũng vẫn đổ xô vào làm theo.
Hôm nay, chiêu bài hoàng gia của nàng là thật a, cũng không phải là khoác lác.
Nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.
Ngày mai Phùng Thái Úy đãi khách, phỏng chừng rất nhiều người sẽ đến ăn chùa, đã thay nàng tuyên truyền rất tốt rồi.
Tuyên truyền nữa, nàng sợ Minh Châu lâu quá nhỏ, không chứa được quá nhiều người.
Ừm, xem ra, không bao lâu nữa, Minh Châu lâu có thể mở chi nhánh rồi.
Phùng Thái Úy hôm nay tới náo một chút cũng tốt, phỏng chừng từ nay về sau các nàng sẽ không gặp phải các loại sự tình như thu phí bảo hộ ăn cơm chùa nữa.
Ngay cả Phùng Thái Úy đều không làm gì được các nàng, ai còn dám đến lấy trứng chọi đá đây.
Cổ Lạc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng.
Phùng Thái Úy chẳng những không làm khó dễ được nàng, trái lại còn giúp nàng một đại ân.
Giúp nàng tuyên truyền cực tốt.
Nếu như phùng Thái Úy biết điểm ấy, sẽ tức giận thành dạng gì nữa đây?
Có điều, hôm nay thật sự là làm phiền Đạp Tuyết công tử.
Nếu không phải hắn kịp thời xuất hiện, Minh Châu lâu ít nhiều cũng phải chịu tổn hại.
Được rồi, hắn đã giúp một chuyện lớn như vậy, chuyện đoạt đi nụ hôn đầu của nàng trước đó sẽ không so đo với hắn nữa.
Nói là không so đo, nhưng toàn bộ suy nghĩ của Cổ Lạc Nhi đều nhớ hắn, nhớ lại hắn đứng trên mái cong nóc nhà, dáng vẻ từ trên cao áp đảo tất cả mọi người.
Thẳng đến tối, về tới Tử Tiêu Cung, trong đầu vẫn tràn đầy hình ảnh Đạp Tuyết công tử.
Từ lần đó trêu đùa Cổ Lạc Nhi, để cho nàng chia thức ăn, kết quả khiến cho hai người no đến kinh khủng, Đông Phong Túy liền không để Cổ Lạc Nhi chia thức ăn nữa.
Hơn nữa, mỗi tối Cổ Lạc Nhi đều ngồi cùng bàn ăn với hắn.
Cũng không mệnh lệnh ý chỉ gì, không phân phó Cổ Lạc Nhi cái gì, dường như rất tự nhiên, bọn họ chỉ ở cùng một chỗ.
Cổ Lạc Nhi trở lại Tử Tiêu Cung vào hoàng hôn mỗi ngày, rất tự nhiên liền đến hậu viên tìm Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy thấy nàng, cũng rất tự nhiên kéo nàng cùng nhau đi dùng bữa tối.
Hai người trong lúc đó nói chuyện cũng không nhiều, nhưng lại có một loại ăn ý bình thường khác.
Tựa hồ, bọn họ hẳn là như vậy.
Tất cả mọi người trong Tử Tiêu Cung đều thấy trong mắt, đều cao hứng thay hai người bọn họ.
Còn tưởng rằng, hoàng thượng rốt cục cũng chịu sủng hạnh phi tử rồi sao.
Bọn họ nào biết đâu rằng, hoàng thượng vĩ đại của bọn họ mỗi đêm đều hạ mình ngủ trên thụy tháp, mà đem giường lớn êm ái của mình tặng cho Cổ Lạc Nhi ngủ.
Có đôi khi Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, nếu như bọn họ biết thực tình, có thể cả kinh đến tròng mắt đều trợn ra không nhỉ?
Hẳn là sẽ đi.
Loại sự tình này, nếu không phải nàng tự mình trải qua, ngay cả chính nàng cũng không dám tin tưởng đâu.
Nhưng lại nghĩ lại, cảm thấy rằng hẳn là không.
Đông Phong Túy được công nhận là đại sâu lười, lười phải sủng hạnh hậu phi, mọi người đã sớm nhận thức.
Tối hôm đó, Cổ Lạc Nhi không yên lòng trở lại Tử Tiêu Cung, theo bản năng đi đến hậu viên.
Sau đó giống như ngày thường, cùng với Đông Phong Túy đi dùng bữa tối.
Lúc ăn bữa tối, nàng vẫn không yên lòng.
Đông Phong Túy thấy nàng chỉ lo vùi đầu ăn cơm trắng, ngay cả thức ăn cũng không động một miếng, liền giúp nàng gắp thức ăn vào trong bát.
Mấy tối liên tiếp ăn cơm chiều cùng nhau, đối với sở thích của Cổ Lạc Nhi hắn có chút hiểu biết.
Biết nàng thích ăn gì.
Nhưng Cổ Lạc Nhi căn bản không phát giác hắn gắp thức ăn cho nàng, ăn hết cả thức ăn kèm cơm, vẫn không yên lòng như cũ.
Đông Phong Túy nghi ngờ gọi.
“Lạc Nhi.”
Gọi vài tiếng liên tiếp, Cổ Lạc Nhi mới ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
Hỏi: “Hoàng thượng, ngươi gọi ta?”
“Trẫm gọi ngươi mấy tiếng rồi.”
“Hả.”
Cổ Lạc Nhi thu hồi suy nghĩ, giữ vững tinh thần.
“Hoàng thượng, có chuyện gì sao?”
Đông Phong Túy nhịn không được tò mò trong lòng, hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Bình thường, hắn chưa từng cất lời hỏi Cổ Lạc Nhi đang nghĩ gì, thích gì các loại.
Cổ Lạc Nhi định làm gì, nàng tự nhiên sẽ làm.
Cần hắn cung cấp trợ giúp gì, nàng cũng sẽ không chút khách khí nói ra.
Chưa bao giờ yêu cầu hắn suy đoán cái gì.
Hơn nữa, hắn trước giờ cũng không có hứng thú đi suy đoán tâm tư nữ nhân.
Nhưng hôm nay, trong lòng Đông Phong Túy cực kỳ buồn bực.
Chưa từng có ham muốn mãnh liệt như vậy, ham muốn muốn thăm dò một nữ nhân.
Cổ Lạc Nhi thế này thật sự là quá khác thường.
Cổ Lạc Nhi cũng không còn ngẫm nghĩ, buột miệng nói ra: “Ta đang nghĩ đến Đạp Tuyết công tử.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Nói như thế nào, nàng cũng là phi tử của hoàng thượng.
Sao có thể ở trước mặt hoàng thượng nói đang nghĩ đến nam nhân khác?
Hoàng thượng lại sủng nàng, chỉ sợ cũng không thể để trong lòng nàng nghĩ về nam nhân khác đi.
Không, phải nói, càng sủng nàng, càng không thể cho nàng nghĩ về nham nhân khác.
Trừ phi, Hoàng thượng không phải nam nhân.
Hoàng thượng không phải nam nhân sao? Giả thiết này không thành lập.
Cho nên, Hoàng thượng nhất định sẽ để ý, nhất định sẽ tức giận.
Tất cả mọi người nín thở yên lặng chờ, chờ Đông Phong Túy bạo phát thành sư tử.
Nói thật ra, bởi vì tính khí Hoàng thượng này quá lười biếng, cuộc sống của bọn họ trôi qua quả thực có điểm nhàm chán.
Mỗi ngày đều phải trong coi giấc ngủ của hoàng đế, trong Tử Tiêu Cung luôn im ắng, có gì lạc thú gì để nói?
Tuy nhiên, bọn họ có phần lo lắng cho Tiên phi nương nương a, nhưng với tính tình Tiên phi nương nương, nàng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Hoàng thượng, không phải sao?
Cho nên, vẫn là để cho bọn họ xem màn kịch vui đi.
Nhưng mà, ngoài dự kiến của mọi người, Đông Phong Túy không hề tức giận.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không tức giận đi, ít nhất sắc mặt của hắn nhìn không được tốt cho lắm.