Nếu như không có Phùng Thái Úy và người liên quan của hắn quấy rối, triều đình này có thể được coi là thập phần trong sạch.
Thấy Lý Tể tướng tự mình đến đây,trong số người chen chúc tại đầu đường cuối ngõ cùng mấy cửa hàng bên cạnh lại bắt đầu trộm thì thầm.
“Đến cả Lý Tể tướng cũng động đến, Minh Châu lâu này rốt cuộc là có địa vị gì đây?”
“Chẳng lẽ quả thực là trà lâu do phi tử trong cung mở?”
“Thật không thể tưởng tượng nổi.”
Nhưng mà, nói thế nào thì nói, bọn họ hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt.
Chẳng những thấy được hai vị đại quan quyền thế lớn nhất trên triều đình cùng nhau xuất hiện, còn được chứng kiến Đạp Tuyết công tử trong truyền thuyết.
Thật sự là đáng giá.
Lý Tể tướng xuống ngựa, nhất thời không hiểu được tâm tư Cổ Lạc Nhi, không biết nàng có nguyện ý tiết lộ thân phận thật hay không, không dám tùy tiện hành lễ với nàng.
Đi tới trước mặt Phùng Thái úy, nhẹ lời hỏi: “Phùng Thái Úy, đây là có chuyện gì?”
Phùng Thái Úy thấy hắn xuất hiện, ảo não không thôi.
Hắn mới vừa rồi bị Đạp Tuyết công tử đánh cho chật vật không chịu nổi, đang muốn chờ sau khi Đạp Tuyết công tử rời khỏi, báo lại thù này, tìm lại mặt mũi đây, ai biết tôn thần này lại đến đây.
Trong triều này hắn không sợ người nào, độc chỉ sợ vị Lý Tể tướng không vì tình riêng, không nể mặt này.
Hắn nào biết đâu rằng, Đông Phong Túy chính bởi vì nhìn thấy Lý Tể tướng chạy đến, mới yên tâm rời đi.
Phùng Thái Úy đành phải đáp: “Minh Châu lâu này phạm pháp, ta là tới niêm phong.”
Lý Tể tướng vẫn ôn tồn như cũ nói.
“Minh Châu lâu phạm vào pháp nào?”
Phùng Thái Úy còn chưa trả lời, đã nghe thấy Cổ Lạc Nhi trên bậc thềm thay hắn trả lời.
“Lý đại nhân, Phùng Thái Úy vu hãm chúng ta giả mạo hậu phi đây. Chúng ta rành rành chính là hậu phi, tại sao lại nói là giả mạo. Lý đại nhân ngươi nói có phải hay không?”
Nàng nhìn thấy tình thế trước mắt, Phùng Thái Úy và Lý Tể tướng đồng loạt xuất hiện, vì chuyện chu toàn của Minh Châu Lâu.
Tiếp tục muốn che giấu thân phận, chỉ sợ là không được.
Riêng lúc nghe đoàn người kia nói chuyện, liền biết bọn họ đã bắt đầu hoài nghi các nàng.
Không bằng, thản nhiên thừa nhận thôi.
Thừa nhận, cũng có cái tốt của thừa nhận.
Lý Tể tướng nghe nàng nói như vậy, liền biết ý của nàng, là không cần che giấu thân phận của các nàng.
Hắn không biết Cổ Lạc Nhi, nhưng đã gặp qua Trang Ái Liên và hai phi tử khác.
Biết các nàng chính thực là hậu phi.
Huống chi, hai ngày trước Đông Phong Linh đã đặc biệt nói với hắn, nói Minh Châu lâu là Cổ Lạc Nhi dẫn đầu mở.
Dặn hắn, muốn hắn âm thầm chiếu cố.
Bởi vì, các nàng sợ Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi phái người tới quấy rối.
Các nàng lo lắng cũng không phải không có đạo lý a.
Xem đi, Phùng Thái Úy chẳng những phái người, còn tự mình đến đây.
Lý Tể tướng đi đến phía dưới bậc thềm, quay về phía Cổ Lạc Nhi quỳ xuống.
Khấu đầu nói: “Hạ quan tham kiến các vị nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ, nàng không nghĩ tới Lý Tể tướng lại hướng nàng quỳ xuống, vội vàng lách mình tránh sang một bên.
Thật là, thời đại này, làm sao cứ động tí liền quỳ xuống a.
Đường đường là nam nhi bảy thuớc, lại quỳ xuống trước mặt mọi người.
Đã thế mấy hậu phi còn lại đều lý sở đương nhiên mà đứng, tiếp nhận bái quỳ của Lý Tể tướng.
Cổ Lạc Nhi âm thầm lắc đầu, xem ra, về sau ở phương diện này nàng còn phải từ từ tẩy não cho các nàng.
Trước mặt mọi người, Cổ Lạc Nhi không tiện phế bỏ lễ nghi, lại càng không tiện tiến lên nâng Lý Tể tướng.
Đành phải nói: “Lý đại nhân không cần đa lễ, thỉnh mau mau đứng lên.”
Lý Tể tướng lúc này mới thản nhiên đứng lên.
Một hành động kia của hắn, hoàn toàn đập tan lời bịa đặt của Phùng Thái Úy, chứng thực thân phận đám người Cổ Lạc Nhi.
Trong đám người lập tức nổ oanh nồi.
“Oa, hóa ra, đây thật sự là hậu phi a.”
“Thật không thể tưởng được, phi tử hậu cung lại xuất cung mở ra trà lâu, hoàng thượng biết chuyện này chưa?”
“Nhất định là biết rồi a, nếu không các nàng dám làm như vậy sao?”
“Phùng Thái Úy thật sự là to gan lớn mật, ngay cả phi tử hậu cung cũng dám mạo phạm.”
“Đúng đúng, ví như vừa rồi Đạp Tuyết công tử không xuất hiện, trà lâu thật đã bị thiêu đốt, nên làm sao bây giờ a.”
“Đốt trà lâu chỉ là việc nhỏ, có thể xây lại. Nhưng vạn nhất khiến người ta bị thương, xem hắn làm sao giải thích đây.”
Phùng Thái Úy thấy hết hy vọng, hôm nay không làm gì được Cổ Lạc Nhi rồi, đành phải dằn lửa giận xuống đáy lòng, tạm thời đánh chuông thu binh.
Tất cả bàn tán của mọi người đều truyền vào trong tai hắn.
Nhất là mấy người Cổ Lạc Nhi phái trong đám người kia, thanh âm đặc biệt lớn.
Bọn hắn cũng đang rất kích động, đúng là không ngờ, lão bản của bọn hắn thực ra là phi tử hậu cung.
Bọn hắn thật sự rất có phúc khí a.
Có một chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, xem sau này còn có ai dám khi dễ bọn hắn nữa.
Trước giờ chỉ có thể tưởng tượng ra các hậu phi, không thể nhìn mãn nhãn, hiện giờ bọn hắn đều có thể thấy mỗi ngày a.
Còn chuyện gì có thể so sánh được với chuyện này chứ?
Phùng Thái Úy nghe bàn tán, trên mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Dưới tình thế bức bách, mà lại không thể không tìm chút lối thoát cho bản thân.
Mặt đành phải cười theo, hướng phía Cổ Lạc Nhi bồi lễ.
“Thì ra, thật sự là các vị nương nương a. Hạ quan không biết, tin vào lời sàm ngôn, còn tưởng rằng nữ tử dân thường giả mạo các nương nương. Hạ quan mạo phạm, thỉnh các nương nương thứ tội.”
Cổ Lạc Nhi coi như bỏ qua, nhưng Trang Ái Liên lại đè nén không được.
Liền không ngừng kể tội Phùng Thái Úy.
“Ngươi không biết? Ngươi căn bản chính là cố ý. Vừa rồi, Bổn cung không phải đã đưa danh bài cho ngươi xem rồi sao? Ngươi vì sao vẫn còn mở mắt nói lời bịa đặt?”
Phùng Thái Úy lúng túng biện bạch.
“Thực xin lỗi, hạ quan cho rằng, danh bài kia là giả.”
“Một câu thực xin lỗi đã xong sao?”
Cổ Lạc Nhi cười hì hì nói.
Ngẫm lại, phương pháp của Trang Ái Liên cũng đúng, Phùng Thái Úy khinh người quá đáng, cũng không thể dễ dàng tha cho hắn như vậy.
Phải giáo huấn hắn một trận, để cho hắn nhớ lâu một chút.
Phùng Thái Úy đành phải kiên trì hỏi: “Tiên phi nương nương, người nói nên làm gì bây giờ? Chỉ cần một câu phân phó của người, hạ quan nhất định vâng theo.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc “Ồ” một tiếng.
“Phùng Thái Úy, ngươi không phải đã nói, ngươi không biết chúng ta là hậu phi thật sự sao? Vậy làm sao ngươi lại biết ta là Tiên phi? Vừa rồi hình như không có ai gọi qua tên ta nha.”
Phùng Thái Úy nhất thời lỡ miệng, bị Cổ Lạc Nhi bắt thóp, vô cùng lúng túng.
Trong đám người, lại có người bắt đầu lớn tiếng kêu la.
“Vậy là sao, làm sao ngươi biết người ta là Tiên phi nương nương?”
“Rõ ràng đã sớm biết, cố ý tới làm khó dễ.”
“Khá lắm thần tử lớn mật, ngay cả chủ tử cũng dám mạo phạm.”
“Tuyệt không thể dễ dàng tha cho hắn.”
Cổ Lạc Nhi đắc ý nói: “Nghe thấy chưa? Lòng dân không thể vi phạm.”
May mà đầu óc Phùng Thái Úy xoay chuyển nhanh, rất nhanh đã nghĩ được cớ.
“Nương nương, chỉ vì người báo cáo với hạ quan nói, điêu dân giả mạo Tiên phi nương nương mở trà lâu ở đây, bởi vậy, hạ quan đoán rằng người chính là Tiên phi nương nương.”