Cổ Lạc Nhi lập tức phân phó hai thị vệ chia nhau tìm viện binh.
Một người đi mời Lý Tể tướng, người kia tiến cung báo với Đông Phong Linh.
Hai thị vệ lĩnh mệnh, ra khỏi Minh Châu lâu bằng cửa sau.
Mặt khác bản thân nàng cũng chuẩn bị một chút, vội vàng đi xuống lầu, chuẩn bị đối phó với Phùng Thái Úy.
Cổ Lạc Nhi vừa mới xuống lầu, đi tới ngưỡng cửa Minh Châu lâu, ngựa của Phùng Thái Úy cũng đã đến trước cửa.
Trong Minh Châu lâu còn có mấy thị vệ, đồng thời đi đến cửa lâu, hộ vệ ở phía sau Cổ Lạc Nhi.
Phùng Thái Úy cũng không xuống ngựa, vung tay lên, quát: “Phá hết cho ta.”
Ra lệnh một tiếng, thủ hạ của hắn như lang như hổ nhào lên trước, định đập phá Minh Châu lâu.
“Ai dám phá?”
Cổ Lạc Nhi tiến lên một bước, lạnh lùng quát.
Nàng đứng trên bậc thang, mấy người đi theo Phùng Thái Úy đều đứng ở phía dưới bậc thang.
Nghe xong tiếng quát chói tai này của nàng, không khỏi bất giác rùng mình một cái.
Thanh âm này, rất có uy phong.
Lại ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy Cổ Lạc Nhi hai tay khoanh trước ngực, không chút nào sợ hãi liếc nhìn bọn hắn, giống như một nữ thần không thể mạo phạm.
Mặc dù trên người nàng chỉ mặc bố y bố quần, nhưng khí thế kia, quả thực khiến cho người ta khuất phục.
Phùng Thái Úy cũng kinh hãi.
Cho tới bây giờ chỉ biết nha đầu kia xảo trá tinh quái, thật không nghĩ đến nàng còn có loại khí thế này.
Hừ, hắn đã tốn hai lần thua lỗ vì nàng, cũng không thể tiếp tục bại trong tay nàng nữa.
Phùng Thái Úy lại lớn tiếng ra lệnh.
“Lên cho ta, phá nát cái trà lâu này cho ta. Ai dám không nghe, ta liền giết người đó.”
Thủ hạ của hắn không dám không nghe lời hắn, lại bắt đầu giương nanh múa vuốt định tiến lên.
Thị vệ sau lưng Cổ Lạc Nhi lập tức xông lên trước, bảo vệ Cổ Lạc Nhi, bảo vệ Minh Châu lâu.
Cổ Lạc Nhi trái lại bỗng nhiên thay ra một gương mặt tươi cười, chiêu bài khuôn mặt tươi cười của nàng.
Tinh khiết mà vô hại.
“Chờ một chút. Phùng Thái Úy, muốn phá bỏ lâu cũng phải có lý do chứ? Có thể thỉnh Phùng Thái Úy chỉ rõ, vì sao phải phá bỏ trà lâu của chúng ta không?”
Nàng phải kéo dài thời gian một chút.
Chỉ cần cứu binh đến đây, thì ổn rồi.
Mấy tên thủ hạ của Phùng Thái Úy vốn trong lòng chột dạ, nhưng bị Phùng Thái Úy uy hiếp, không thể không ra tay đánh trước.
Nghe thấy Cổ Lạc Nhi muốn giảng đạo lý, tạm thời dừng tay.
Phùng Thái Úy trông thấy Cổ Lạc Nhi đổi giọng, âm thầm đắc ý.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, chột dạ sao?
Lại muốn nham hiểm thay vẻ bề ngoài này để bịp người ư?
Cái dạng này, đối với hoàng đế lười rất hữu hiệu, dùng với thái hậu rất hữu hiệu, nhưng tuyệt đối không lừa được Phùng Thái Úy ta đâu.
Hôm nay, ta không thể không phá tan trà lâu này.
Ngạo mạn nhìn Cổ Lạc Nhi, nói: “Có người cử báo, bọn ngươi giả mạo phi tử trong cung mở trà lâu ở đây, bản quan hôm nay chính là tới bắt bọn ngươi.”
Cổ Lạc Nhi mở Minh Châu lâu, vốn là muốn tự dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, chưa từng nghĩ tới phải nhờ đến chiêu bài của Hoàng gia.
Bởi vậy, cho tới bây giờ đều cải trang giả dạng, không hề nói cho người khác biết thân phận thật của các nàng.
Các hậu phi kia còn lo ngại nhiều hơn, đương nhiên càng không muốn công khai thân phận của mình.
Tất cả mọi người đều nhất trí tuyệt đối giữ bí mật.
Ngay cả thuyết thư tiên sinh Hồ Tam Tuyền các nàng mời đến, đào kép biểu diễn ca vũ, cùng với mấy tiểu nhị chân chạy, cũng không hề biết thân phận thật của các nàng.
Phùng Thái Úy sớm đã nghe ngóng được điểm này, còn tưởng rằng Cổ Lạc Nhi chột dạ.
Cho dù nàng nhiễu Hoàng thượng để đồng ý cho nàng xuất cung hồ nháo, nhưng hậu phi lại không an phận giữ mình, ra ngoài cung mở trà lâu, nói cho cùng vẫn là một chuyện kinh thế hãi tục.
Cổ Lạc Nhi nàng lớn mật hơn nữa, cũng không dám trắng trợn nói toạc ra.
Cho nên, Phùng Thái Úy càng muốn vạch trần nàng.
Cho dù lần này không giết được nàng, cũng phải đập phá trà lâu của nàng xả giận.
Phải cho nàng nhìn xem, kết cục đối nghịch với Phùng Thái úy hắn.
Hơn nữa, Phùng Thái Úy đúng là có điểm muốn mượn cơ hội giết chết tâm ý của Cổ Lạc Nhi.
Đương nhiên, phía sau cũng không thể thiếu công lao của Nguyệt quý phi.
Ngày đó, Cổ Lạc Nhi ở trước mặt Đông Phong Túy trắng trợn nói phét Nguyệt quý phi thật tốt thật tốt, nói nàng là phi tử lý tưởng nhất của Đông Phong Túy.
Mà các nàng, lại cam nguyện rút lui, đi ra ngoài cung buôn bán.
Lúc ấy, Nguyệt quý phi quả thực cảm động một phen.
Còn tưởng rằng lời Cổ Lạc Nhi nói là thật lòng cơ.
Nhưng chờ đến lúc Cổ Lạc Nhi các nàng rời đi, nàng tiếp tục tiến lên quyến rũ Đông Phong Túy, Đông Phong Túy lại chỉ để ý khò khò ngủ.
Không thèm để ý đến nàng.
Nguyệt quý phi không có biện pháp, đành phải canh giữ ở dưới tàng Hạnh Hoa, thẳng đến khi Đông Phong Túy tỉnh lại.
Đông Phong Túy vừa mở mắt ra, vừa mới lười biếng ngồi dậy, Nguyệt quý phi liền vui mừng hớn hở tiến lên trước.
Nũng nịu gọi: “Hoàng thượng, người tỉnh rồi.”
Đông Phong Túy lại giống không nghe thấy tiếng nàng gọi, lập tức đứng lên, ngồi lên nhuyễn kiệu đặt bên cạnh.
Quyết định trở vể Tử Tiêu cung.
Nguyệt quý phi bất chấp rụt rè, một đường đi theo bên cạnh nhuyễn kiệu của Đông Phong Túy.
Há đoán được Đông Phong Túy vừa lên nhuyễn kiệu, lại giống như những lần trước, lập tức khép mắt lại.
Mãi cho đến khi hắn vào Tử Tiêu Cung, cũng không có ý định tỉnh lại.
Nguyệt quý phi không có sự cho phép của hắn, không thể tiến vào Tử Tiêu Cung.
Chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa Tử Tiêu Cung giương mắt nhìn.
Ngoài cửa thanh lãnh dị thường, mấy thái giám thủ vệ quăng cho nàng ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng hả hê.
Nguyệt quý phi bị Đông Phong Túy mê hoặc khiến tâm cuồng nhiệt điên đảo thần hồn dần dần lại lạnh xuống.
Nhớ lại lời nói trước đó của Cổ Lạc Nhi, bỗng nhiên hiểu được, mình đã bị nàng lừa gạt.
Nàng ta chỉ biết đối nghịch với mình, chỉ biết đoạt danh tiếng của mình, chỉ biết liên hợp với nhóm hậu phi cướp đoạt địa vị ở hậu cung của mình.
Đâu có thể nào ở trước mặt Đông Phong Túy nói tốt cho nàng.
Sở dĩ dám nói tốt cho nàng, là vì nàng ta biết rõ, đối với một người lười như Đông Phong Túy mà nói, nữ nhân căn bản không thể vào trong mắt hắn.
Đúng rồi đúng rồi, trước khi nàng té ngã, ngã lên người Đông Phong Túy, hoàn toàn là vì nàng vấp phải vật gì đó ở dưới chân.
Nguyệt quý phi hỏi hai thị nữ phía sau.
“Vừa rồi lúc ta ngã, là vấp phải vật gì vậy?”
Đông Tuyết cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Đúng rồi, nương nương, người đúng là vấp phải một chiếc tỳ bà ở đằng trước.”
Thị nữ kia vội vàng sửa lại nàng.
“Không đúng không đúng, không phải tỳ bà, là một chiếc cầm của Tiên phi, nghe nói đó gọi là lục huyền cầm.”
Trong lòng Nguyệt quý phi lại càng sáng như tuyết.
Nàng quả nhiên mắc mưu Cổ Lạc Nhi.
Nếu không, làm sao ngã lên người Đông Phong Túy êm đẹp như thế?
Thoáng liếc mắt, nhìn vào trong Tử Tiêu cung, mấy góc mái cong Cầm Sắt điện, Nguyệt quý phi càng thêm nộ hỏa công tâm.
Hay cho Cổ Lạc Nhi ngươi, chính mình ở trong Tử Tiêu cung, nghĩ rằng gần quan được ban lộc, đoạt được sủng ái của hoàng thượng.
Hiện giờ lại lôi kéo hậu phi khác, định áp mình xuống.
Chuyện tốt không thể bị ngươi chiếm đoạt toàn bộ.
Nguyệt quý phi hầm hừ trở lại Kim Thiền điện của nàng, âm thầm thề.