Lời Cổ Lạc Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ngước lên ôn nhu cười cười với nàng.
“Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Dùng qua bữa tối chưa? Cùng trẫm ăn đi.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Đông Phong Túy.
Nàng chưa bao giờ thấy qua hắn cười như vậy.
Vẫn là ôn nhu, nhưng cùng với ôn nhu ngày trước muốn chỉnh nàng có chút bất đồng.
Đột nhiên nhớ ra, thật sự nàng cũng chưa ăn cơm tối a.
Chạy cả một buổi chiều, vừa rồi lại chạy qua chạy lại vô số chuyến, chỉ cảm thấy mệt mỏi, khiến cơn đói bụng đều quên hết trơn.
Chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, còn tưởng rằng là mệt mỏi đây.
Được Đông Phong Túy nhắc nhở, Cổ Lạc Nhi mới nhớ ra, thật sự nàng rất đói bụng.
Cũng không khách khí với Đông Phong Túy, ngồi xuống bên cạnh.
Sớm có cung nữ đưa bát đũa lên, cực kỳ hâm mộ nhìn nàng.
Nói thật, trong cung này, đâu có người nào cùng Hoàng thượng cùng bàn ăn cơm đâu.
Này thật sự là vinh hạnh hết sức đặc biệt.
Cổ Lạc Nhi cũng không biết là vinh hạnh đặc biệt gì, trong đầu nàng hoàn toàn không có thể loại cấp bậc quy chế này.
Cũng không xem trọng hình tượng gì, tự do tự tại ăn cơm.
Đông Phong Túy nhìn bộ dạng nàng ăn như lang thôn hổ yết, không khỏi buồn cười.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ hài nhi nhà nào ăn uống như vậy.
Chỉ có điều, đối với cách cư xử của Cổ Lạc Nhi, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy đương nhiên.
Nàng làm theo cảm tính như vậy, mới giống nàng.
Phân phó cung nữ bên cạnh thay hắn chia thức ăn.
Hắn thích ăn kiểu đồ ăn nào, mọi thị thiện đều hiểu rõ, đem mọi thứ đều đặt ở một đầu gần Đông Phong Túy.
Bởi vậy, cung nữ liền đứng ở bên cạnh hắn giúp hắn chia thức ăn.
Cổ Lạc Nhi chỉ một thoáng công phu đã lấp lưng lửng cái bụng.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đông Phong Túy đang chậm rãi ăn đồ ăn cung nữ giúp hắn chia.
Mà nàng món ăn nàng mang tới cho hắn không nhúc nhích tí nào, như một tòa núi nhỏ chồng chất ở một bên.
Cổ Lạc Nhi đã sớm hiểu được, Đông Phong Túy tất nhiên không phải muốn ăn chúng, chẳng qua là dùng cớ lấy đồ ăn để trêu cợt nàng thôi.
Trong lòng căm phẫn.
Tên đáng giận, luôn dùng tâm nhãn chú ý trên người nàng, một chút cũng không phù hợp với thân phận hoàng đế.
Ngay cả việc nhỏ như ăn cơm này cũng không quên chỉnh nàng.
Được rồi, hắn đã không quan tâm quốc gia đại sự, chuyên muốn gây khó dễ cho một tiểu nữ tử như nàng, nàng cũng cần phải báo thù mới đúng.
Khéo cười duyên chỉ về phía những món ăn nàng lấy cho Đông Phong Túy.
Hỏi: “Hoàng thượng, ngườii không phải là thích ăn những món này sao? Làm sao lại không ăn a?”
Đông Phong Túy biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, cũng cười nhạt một tiếng.
“Trẫm lâu không ăn, chỉ là muốn nếm thử hương vị thôi.”
Cổ Lạc Nhi chu miệng lên.
“Hóa ra, hoàng thượng người không thích ăn chúng a, Lạc Nhi còn tưởng rằng người thích kia. Còn tưởng rằng vừa rồi chân chạy đi lại rất đáng a.”
Đông Phong Túy vốn cũng không nghĩ muốn chỉnh tâm tư của nàng, không đành lòng lại thương tổn nàng.
Thiện ý nói: “Thật rất đáng a. Ngươi xem, trẫm không phải đều đã ăn rồi sao?”
“Kia cũng tính là ăn?”
Cổ Lạc Nhi phi thường bất mãn.
Nàng phải nói chút gì đó để ép buộc Đông Phong Túy, buộc hắn ăn những thứ hắn không thích kia.
Khiến hắn tự làm tự chịu.
Không ngờ, trong đầu còn đang xoay xoay ngoằn ngoèo, lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Đông Phong Túy di chuyển tòa tiểu sơn đến trước mặt mình.
Hơn nữa, gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng.
Người chung quanh đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đương nhiên cũng đã sớm nhìn ra, Hoàng thượng khiến Tiên phi nương nương lấy những món ăn này, chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn nàng.
Giờ, chỉ bởi vì một câu của Tiên phi nương nương, hoàng thượng quả thật lại ăn chúng.
Những món ăn này, đều là món hắn không thích nha.
Chẳng lẽ, Hoàng thượng quả thật đã động tình với Tiên phi nương nương?
Cổ Lạc Nhi cũng trợn tròn mắt.
Nàng không nghĩ đến, Đông Phong Túy cư nhiên thật sự chịu ăn chíng.
Hắn cũng không phải ngốc tử, làm sao lại tự mình chịu khổ đây?
Ngây ngốc nhìn Đông Phong Túy, nhìn tòa tiểu sơn trước mặt hắn dần thấp đi, đỉnh núi đã biến mất.
Mà hắn vẫn chưa có ý định dừng tay.
Trong lòng Cổ Lạc Nhi đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ dị, rốt cuộc là cái gì, lại không nói ra được.
Nàng chỉ biết là, nàng không nghĩ lại tiếp tục cùng Đông Phong Túy đấu nữa.
“Hoàng thượng, ngài không thích ăn thì thôi. Ăn nhiều như vậy, Lạc Nhi đã rất cao hứng.”
Cổ Lạc Nhi nhịn không được mà khuyên.
Trong Đông Phong Túy cũng có một loại cảm giác rất kỳ dị.
Kỳ thật, tâm địa Cổ Lạc Nhi không hề xấu, nàng rất thiện lương.
Chỉnh hắn, phần lớn là có nguyên nhân, mà nguyên nhân, phần nhiều cũng ở hắn, không phải sao?
Hướng Cổ Lạc Nhi mỉm cười, nói: “Ai nói trẫm không thích ăn? Trẫm rất thích nha.”
Lại hỏi nàng: “Làm sao ngươi không ăn?”
Cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, gắp một con gà rừng hầm cách thủy phía trước, đặt vào trong đĩa trước mặt Cổ Lạc Nhi.
“Ăn nhiều một chút, đừng để thân thể không tốt. Mấy ngày nay ngươi gầy đi rồi kìa.”
Trong viền mắt Cổ Lạc Nhi chợt nóng lên, vội vàng cúi đầu.
Cầm lấy chiếc đũa, ăn món gà Đông Phong Túy gắp cho nàng, để che đậy.
Nàng cũng biết, lúc này Đông Phong Túy không có chút nào có ý định muốn đùa giỡn nàng.
Hắn thật sự quan tâm nàng.
Từ khi đi tới thời không này, chưa từng có người nào quan tâm đến nàng.
Đông Phong Linh tuy rất tốt với nàng, nhưng tâm tư của nàng ấy không tinh tế như vậy.
Nàng ấy chủ yếu lo lắng nàng có bị Nguyệt quý phu khi dễ hay không, về phần khác, cũng không chú ý đến.
Bỗng nhiên lại nhớ tới cha mẹ ở thời không xa khác.
Khi đó, mẹ thuê một gian phòng nhỏ ở gần trường học, cả ngày bắt nàng uống thuốc bổ này uống thuốc bổ kia.
Ăn đến mức nàng phát ngán.
Hôm nay, mới thâm thiết cảm nhận được, hạnh phúc là được người quan tâm.
Có người quan tâm, thật là một chuyện cực kỳ hạnh phúc a.
Khó trách, trước, nàng có một người bạn tốt, cũng bởi vì bạn trai của cô ấy trong lúc mưa to choàng áo khoác lên người cô, giúp cô ấy che lên làm chiếc ô, cô liền không chùn bước mà giao tâm của mình cho người ta.
Lúc ấy, nàng còn giễu cợt cô ấy, nói là cô ấy quá dễ lừa.
Bạn tốt quay lại nói nàng: “Lạc Nhi, rồi có một ngày, cậu gặp được người định mệnh, cậu sẽ hiểu.”
Nàng hiện giờ thật có phần hiểu được.
Bất luận một nữ hài tử nào, đều hi vọng được người khác sủng ái quan tâm.
Cũng như hiện tại, một câu vô cùng đơn giản của Đông Phong Túy, lại khiến nàng cảm động như vậy.
Chỉ là, Cổ Lạc Nhi lập tức nhắc nhở chính mình, cảm động thì cảm động, nàng cũng không thể có ý gì khác với Đông Phong Túy.
Không nói đến Đông Phong Túy không có ý gì với nàng, cho dù là có, nàng cũng không thể giao trái tim giao cho hắn.
Bởi hắn là Hoàng đế nha, có vô số phi tử, là Hoàng đế muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu phi tử.
Cổ Lạc Nhi vùi đầu vào ăn uống.