Vốn là, Cổ Lạc Nhi là muốn nhanh nhanh góp đủ bạc, sau đó chuộc thân, chuồn mất.
Chờ lúc Đông Phong Túy phát hiện ra chân tướng, nàng đã sớm chạy mất.
Với tính tình của hắn, có lẽ, hắn sẽ lười xử phạt nàng.
Không nghĩ tới, Đông Phong Túy đã biết nhanh như vậy, đây mới là ngày thứ hai bán tranh a.
Xem ra, Đông Phong Túy này cũng không phải là loại đèn đã cạn dầu đi.
Từ nay về sau, nàng phải cẩn thận một chút, Cổ Lạc Nhi âm thầm nhắc nhở chính mình.
Trên mặt lại mãn bất tại hồ cười hì hì. (mãn bất tại hồ: bình chân như vại, hoặc dửng dưng như không.)
“Hoàng thượng, ai bảo ngài là tuyệt thế mỹ nam? Mỹ nam cũng không thể bị chôn giấu a. Ngài cũng không biết, ngài bây giờ là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ rồi đó.”
“Phải không?”
Đông Phong Túy vẫn là khẩu khí miễn cưỡng, tựa hồ cũng không có tức giận.
“Đương nhiên đương nhiên.”
Cổ Lạc Nhi miệng đầy hứa hẹn.
Thổi phồng mỹ nam nhiều hơn một chút luôn là điều đúng đắn.
Đông Phong Túy tầm mắt quét một vòng lên ngực Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi lập tức đem hai tay ôm trước ngực, trong này, chính là toàn bộ gia sản của nàng a.
“Vậy, bạc trên người của ngươi giải thích như thế nào?”
Đông Phong Túy khẩu khí y nguyên không chút nào tức giận, trong lời nói cũng rất sắc bén, một câu trúng đích.
Cổ Lạc Nhi cười đến mức càng thêm ngọt ngào.
“Hoàng thượng, ngươi cũng biết, tranh quá ít, nếu không thu ít tiền, tất cả mọi người đều muốn thì làm sao đây? Ta lại không thể biến ra nhiều đến như vậy.”
Nói đến đây, Cổ Lạc Nhi đột nhiên toát ra một ý nghĩ.
Nếu như nàng có thể kiếm một cái máy in thì thật tốt, đem bức họa từng cái một lần lượt in ra, sẽ không cần phải mỗi đêm vẽ tranh mệt mỏi như vậy.
Quan trọng hơn là, còn có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều bạc.
“Trẫm cho phép ngươi bán tranh sao?”
Đông Phong Túy chính là muốn nhắc nhở Cổ Lạc Nhi, đúng rồi, nàng đây là xâm quyền a, lại còn chưa được phép đem quyền chân dung của Đông Phong Túy thu vào tay mà.
“Hoàng thượng, ta là có ý tốt.”
Cổ Lạc Nhi nói xong cao hứng, dứt khoát đặt mông ngồi trên giường ngủ của Đông Phong Túy.
Đến gần một chút, thật tốt mà thuyết phục hắn nha.
“Trẫm đối với chủ ý gì đó của ngươi không có hứng thú, ngươi vẫn còn chưa trả lời trẫm.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng nhắc nhở nàng.
Nhưng lại không phản đối nàng ngồi ở bên cạnh hắn, có lẽ là lười phải phản đối đi.
Cổ Lạc Nhi sớm đã thành thói quen với tính tình mọi sự đều không để ý tới của Đông Phong Túy, cũng không lưu tâm.
Có lẽ, phải khi nào có sự kiện nghiêm trọng như ngọc tỷ cùng bức họa này, hắn mới không thể không tự mình đến xử lý.
Còn lại, có thể miễn thì miễn.
“Đều như nhau, ta chính là đang trả lời vấn đề của ngài đây.”
Cổ Lạc Nhi không đợi Đông Phong Túy hỏi tiếp, đùng đùng tự mình chiếu cố nói tiếp.
“Hoàng thượng, ngài nghĩ đi, ngài là Thiên Tử, là chúa tể vạn dân, được mọi người quỳ lạy, có đúng hay không?”
Không có biện pháp, vì để cho Đông Phong Túy bằng lòng với kế hoạch của nàng, đành phải nói những câu buồn nôn như vậy.
Đông Phong Túy không có phản ứng.
Cổ Lạc Nhi cũng mặc kệ hắn, nói tiếp.
“Cho nên a, ngài cũng phải để cho chúng dân biết được dung mạo ngài, tốt nhất để cho trong nhà bọn họ đều có chân dung của ngài, thời thời khắc khắc vì ngài chúc phúc, bái......”
Nói đến đây, Cổ Lạc Nhi vội vàng bụm miệng.
Thật nguy hiểm a, thiếu chút nữa mau miệng, nói ra hai chữ “Bái tế”.
(bái tế: cúng tế người chết.)
Nếu thật nói như vậy, Đông Phong Túy không giận đến choáng váng mới là lạ.
Vội đổi giọng nói: “A, việc ấy quỳ lạy ngài.”
Ngẫm lại ở thời không của nàng, chân dung người lãnh đạo quốc gia còn được in trên tiền nữa.
Đúng rồi đúng rồi, nàng có nên tại Vô Ưu quốc phát triển in chân dung Đông Phong Túy lên kim tệ, ngân tệ, cùng đồng tệ?
Quên đi, làm như vậy nàng không kiếm được tiền, vẫn là trước tiên đánh vào biện pháp vẽ tranh a.
“Ngươi nghĩ mỗi bức họa bán được bao nhiêu tiền?”
Đông Phong Túy rốt cục hỏi ra một câu.
Cổ Lạc Nhi nghiêng đầu, tính toán.
“Giống như hôm nay vậy, một vài bức tranh, số lượng ít, bởi vật dùng hiếm và đắt, cho nên phải bán đắt một chút. Nếu như được in ấn hàng loạt thì lại khác.”
An Thụy ở một bên nghe được si ngốc mê mê.
Tiên phi nương nương này ý nghĩ thật là kỳ quái a, từ trước đến nay chưa nghe nói qua.
Lúc này đã quên bổn phận của mình, chen vào hỏi: “Cái gì gọi là in ấn?”
Cổ Lạc Nhi giải thích: “Chính là, chính là khắc bức họa ở trên ván gỗ, sau đó in lên trên giấy.”
An Thụy bừng tỉnh đại ngộ.
“A, chính là cũng giống như ấn thư vậy.” (ấn thư: in sách)
Hóa ra, ở thời không này đã có ấn thư rồi, xem ra nàng muốn in tranh, điều kiện kỹ thuật vẫn là có.
Liên tục gật đầu.
“Đúng, đúng, chính là như vậy.”
Đông Phong Túy nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hàm ý trưng cầu ý kiến.
Cổ Lạc Nhi biết rõ, hắn là đang hỏi nàng, vừa rồi nàng vẫn chưa trả lời về bức họa kia bán được bao nhiêu tiền.
Bấm lấy đầu ngón tay tính toán.
“Nếu bán quá đắt, dân chúng bình thường mua không nổi. Cho nên, không thể định giá quá cao, một đồng bạc còn kém không nhiều lắm. Hoàng thượng, ngài tính xem, nếu mỗi gia đình đều mua hơn một bức, vậy chúng ta chẳng phải là phát tài sao.”
Nàng nói xong cao hứng, mi phi sắc vũ, thần thái phi dương.
(mặt mày hớn hở, sắc mặt phấn khởi)
Thấy thế An Thụy có điểm ngẩn người.
Từ trước tới nay chưa từng thấy qua nữ tử nào không giống người thường như vậy.
Khó trách Hoàng thượng đối xử với nàng khác biệt so với nữ nhân khác, vẫn là Hoàng thượng có ánh mắt tinh tường.
Luôn lười phải tức giận như Đông Phong Túy lại xụ mặt xuống.
“Trẫm cũng chỉ trị giá ít tiền như vậy sao?”
Cổ Lạc Nhi lòng tràn đầy hưng phấn lập tức hóa thành hư không.
Âm thầm kêu khổ, nàng tại sao không nghĩ đến, đối mặt nàng, là một đế vương phong kiến vương triều.
Thiên hạ này đều là của hắn, hắn muốn bạc, chỉ cần một câu nói, còn cần phải dùng đến chân dung tôn quý hắn của sao?
“Hoàng, hoàng thượng, đây không phải vì để dễ dàng cho dân chúng quỳ lạy ngài sao?”
Cổ Lạc Nhi vội vàng nghĩ viện cớ, muốn thay mình giải vây.
“Ngài không muốn thì thôi, Hoàng thượng, Lạc nhi sẽ không ảnh hưởng đến ngài nghỉ ngơi. Lạc nhi cáo lui.”
Cổ Lạc Nhi nhảy người lên, muốn tháo chạy.
Đáng tiếc, thân thể của nàng còn đang ở giữa không trung, đã bị Đông Phong Túy một cước tóm xuống.
Cổ Lạc Nhi nặng nề mà ngã ngồi trên giường ngủ, thoáng cái không ngồi vững vàng, thân thể đổ về phía sau, ngã vào trên người Đông Phong Túy.
Phía sau lưng, một loại cảm giác kỳ dị quét qua toàn thân.
Làm cho nàng nhớ lại tối hôm qua, hôn Đạp Tuyết công tử.
Cổ Lạc Nhi vộng vàng bò dậy, muốn né tránh khỏi Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy không buông nàng ra, kéo dài đùa giỡn cười nói: “Ái phi, nàng không phải đã sớm từng ngồi trên người trẫm sao?”
Cổ Lạc Nhi sắc mặt càng thêm lúng túng.
“Việc ấy, cái đó thuần túy là ngoài ý muốn a.”
Đông Phong Túy một tay đưa đến trước mặt Cổ Lạc Nhi, ra lệnh: “Lấy ra.”
“Gì cơ?”
Cổ Lạc Nhi giả bộ hồ đồ.
“Ngươi hiểu trẫm đang nói gì mà. Có phải là muốn để trẫm tự mình động thủ tới lấy?”
Đông Phong Túy ánh mắt lại quét về phía trước ngực Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi vội nói: “Không cần, không cần làm phiền đến ngài, ta đưa tới cho ngài là được.”