Ánh mặt trời chói mắt.
Lâu vũ được kiến tạo như những mỏm nham thạch lớn, dưới ánh mặt trời phản xạ bạch quang chói mắt.
(lâu vũ: lầu gác mái hiên)
Tầng tầng lớp lớp lâu vũ, tựa như một tòa thành nhỏ.
Đây là Cô Hồng bảo khiến người trong giang hồ nghe danh đã khiếp sợ.
Xung quanh bảo, là một vùng sông nước, đi qua cầu treo mới có thể vào trong.
(Bảo: lô-cốt, hoặc những thành trấn có tường bao quanh)
Đang gác trên lầu trước đại môn Cô Hồng bảo, mấy tên thủ vệ sắc mặt khẩn trương tập trung nhìn về phía bóng đen bên kia sông.
Dưới nón là lụa đen che mặt, thân khoác áo choàng đen, đây chẳng phải là Đạp Tuyết công tử trong truyền thuyết sao?
“Người đến là ai? Hãy xưng tên ra.”
Thủ vệ cả gan quát.
Giọng nói yếu hơn ngày thường, mang theo chút sợ hãi không che dấu được.
“Đạp Tuyết.”
Đông Phong Túy bình tĩnh nói.
“Lãnh Dạ đâu? Bảo y tới gặp ta.”
“Bảo chủ tạm thời không muốn gặp ngươi, hôm khác ngươi hãy trở lại.”
Lãnh Dạ trước khi đổi lộ tuyến, đã dùng bồ câu đưa tin báo về Cô Hồng bảo.
Nếu Đạp Tuyết công tử hoặc Đông Phong Túy đến, hãy tìm cách kéo dài thời gian.
Đông Phong Túy kiềm chế lửa giận trong lòng, vẫn dùng thanh âm bình tĩnh nói.
“Thỉnh chuyển lời đến quý bảo chủ, Đạp Tuyết hôm nay không thể không gặp y.”
Thủ vệ biết rõ Lãnh Dạ không có ở trong bảo, đâu thể vào bẩm báo, ỷ vào cơ quan lợi hại của Cô Hồng bảo, mạnh mẽ ngăn cản Đông Phong Túy.
“Đã nói rồi, bảo chủ không gặp ngươi. Mời Đạp Tuyết công tử quay về.”
Đông Phong Túy há chỉ vì vài lời ấy mà phải trở về?
Biết rõ Cô Hồng bảo sẽ không dễ dàng để hắn vào, cũng biết Lãnh Dạ dùng Cổ Lạc Nhi uy hiếp hắn, không phải mời hắn đến làm khách.
Đông Phong Túy hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra, nhất mực xông vào bên trong.
Thủ vệ thấy thế, sợ hãi kêu to.
“Coi chừng, hắn muốn xông vào. Mau bắn tên.”
Trên tường thành vốn bằng phẳng, bỗng nhiên hiện ra rất nhiều lỗ nhỏ.
Trong từng lỗ nhỏ, đều lóe lên sắc kim khí.
Không biết ai đã phát lệnh, thoáng chốc tên bay như mưa, bắn về phía Đông Phong Túy.
Trên mũi tên ánh ra sắc lam, đúng là độc tiễn.
Đông Phong Túy vung kiếm gạt những mũi độc tiễn bay đến trước mặt, vung người nhảy lên.
Mũi chân đạp lên trên độc tiễn, mượn lực lướt về bên kia sông.
Vừa rồi, hắn đã cân nhắc, nước sông quá rộng, một lần nhảy sẽ không đến bên kia sông được.
Tất phải mượn lực dòng sông, khó tránh khỏi bị ướt đế giày.
Hiện giờ, có những mũi tên này, giảm không ít chuyện cho hắn.
Mắt thấy Đông Phong Tuy sắp đến đây, tên bắn ra càng ngày càng gấp rút.
Có người đang kêu: “Dưới thân hắn phòng bị kém, mau bắn.”
Mấy chục mũi tên lập tức từ dưới hướng lên phóng tới Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy như có mắt dưới chân, có thể di chuyển tự nhiên trong không trung.
Chỉ thấy bóng chân chớp động, không đợi mọi người thấy rõ, độc tiễn vốn bắn về phía Đông Phong Túy bay loạn khắp nơi.
Có vài mũi tên chuẩn xác bắn vào mấy người vừa ra lệnh cùng mấy lỗ nhỏ bắn ra tên mạnh nhất.
Bên trong tường phát ra vài tiếng kêu thảm thiết sau đó không còn tiếng động nào.
Đông Phong Túy vững vàng tiến lên đỉnh tường thành.
Không ngờ, mũi chân hắn vừa chạm vào đỉnh thành, trên tường đột nhiên đâm ra chông sắt dài đến nửa thước.
Chông sắt cực kỳ bén nhọn, nếu Đông Phong Túy đụng phải chúng, không thể không bị đâm đến thủng chân.
Dưới tình thế cấp bách, Đông Phong Túy nghiêng người một cái, trường kiếm trong tay đâm vào chóp tường, mượn lực bay vào trong tường thành.
Nghênh đón hắn trong tường, không phải là một khoảng sân trống an toàn.
Mà là những tấm lưới lớn đầy gai sắc.
Có lẽ để không cho người khác xông vào bảo nên những tấm lưới lớn này không cố định, mà do người kéo, nắm giữ ở dưới đón đợi người khác nhảy vào.
Nếu như rơi vào trong tấm lưới đó, há bảo toàn được mạng.
Người thường có thể thoát lên đầu tường đã là vô cùng may mắn, nhưng dưới tình huống này, tuyệt nhiên không thể chạy khỏi những tấm lưới lớn kia.
Nhưng Đông Phong Túy chính là Đông Phong Túy.
Hắn chỉ liếc sơ qua, đã nhìn thấy những tấm lưới này dựa theo Ngũ hành trận pháp mà di chuyển.
Trong ánh hỏa thạch, nhìn một vị trí chuẩn xác, nhẹ nhàng tiếp đất.
Dưới chân hắn, người đang kéo tấm lưới lớn đúng lúc giẫm lên chỗ ấy.
Bị Đông Phong Túy đánh một chưởng lên gáy, ngã xuống đất.
Tất cả lưới đều ngừng di chuyển.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn Đông Phong Túy.
Chưa từng có ai dám xông qua tường vây của Cô Hồng bảo.
Còn có thể vào bên trong tường, hơn nữa còn không hề hấn gì, đúng là một thần nhân.
Đông Phong Túy lại ngẩng mặt nhìn lâu vũ trùng điệp phía trước, thần sắc ngưng trọng.
Mỗi một thành tường, đều trùng trùng cửa khẩu, mạng treo lơ lửng, muốn xông vào trọng địa trong Cô Hồng bảo, nào có dễ dàng.
Nhưng Cổ Lạc Nhi đang nằm trong tay Lãnh Dạ, hắn không thể không xông vào.
Không phải chưa từng nghĩ đến, vì sao Lãnh Dạ không đến gặp hắn, phải bày ra chiêu độc này, rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng Đông Phong Túy một lòng nghĩ đến an nguy của Cổ Lạc Nhi, chỉ coi như Lãnh Dạ đang làm khó hắn.
Hắn vốn luôn tự trách, tự trách mình không thể bảo vệ cho Cổ Lạc Nhi, làm liên lụy tới nàng.
Giờ phút này càng cảm thấy, vượt qua muôn vàn khó khăn cứu nàng trở về mới đúng theo lý thường phải làm.
Trong lòng mới có thể giữ thăng bằng một chút.
Há có thể vì khó khăn mà lùi bước.
Đánh vỡ đầu hắn cũng không nghĩ ra, Lãnh Dạ lại sợ Cổ Lạc Nhi mệt mỏi, lựa chọn một con đường xa hơn.
Trong truyền thuyết, Lãnh Dạ cực kỳ lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc.
Nghe nói, thủ hạ của y không thiếu nữ sát thủ.
Trong đó, nhiều người vì ngưỡng mộ y mà vứt bỏ danh phận danh môn chính phái, cam nguyện đảm đương danh hiệu giang hồ mỹ nữ sát thủ.
Nhưng Lãnh Dạ đối đãi với các nàng bình đẳng như nam sát thủ, không hề vì thân phận nữ tử mà cư xử khác biệt.
Càng không vì sắc đẹp của các nàng mà động tâm.
Còn nghe nói, từng có cừu gia vì muốn báo thù Lãnh Dạ, thiết hạ các loại bẫy, kể cả mỹ nhân kế.
Nhưng mỹ nhân hoạt sắc sinh hương ở trước mặt Lãnh Dạ, ngồi cùng bàn ghế chẳng có gì khác hơn, thậm chí còn không bằng cả cái bàn.
Bàn ghế còn có thể ngồi lên, trang trí gì đó.
Nhưng mấy mỹ nhân này, chỉ biết nói lung tung khiến y bực bội.
Chẳng ai có thể tưởng tượng, Lãnh Dạ lại phá lệ với Cổ Lạc Nhi, phá vô số lệ.
Mà ngay cả bản thân Lãnh Dạ cũng không thể tưởng được.
Y đánh xe ngựa, nhanh chóng chạy về phía Cô Hồng bảo.
Lúc này vì biết Cổ Lạc Nhi đã có nội lực thâm hậu, không còn sợ nàng mệt nữa.
Bởi vậy, buổi chiều chỉ tĩnh tọa một lúc, khôi phục tinh thần rồi tiếp tục lên đường, giống như vài ngày trước xuất phát từ Hoàng thành.
Cổ Lạc Nhi ngồi trên xe ngựa, mỗi ngày luyện công một chút, cũng không cảm thấy đi đường vất vả.
Rất nhanh, hai người đã về đến Cô Hồng bảo.
Vừa mới đến bên ngoài Cô Hồng bảo, vẫn còn đang ở bên kia sông, Lãnh Dạ đã cảm thấy sự tình không được bình thường.