“Vâng, hoàng thượng nói, lễ phong hậu sẽ có người lo liệu, nương nương không cần lo lắng.”
Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, đương nhiên nàng sẽ không lo lắng, nàng còn chưa quyết định về việc làm hoàng hậu.
Cổ Lạc Nhi rầu rĩ không vui nếm qua điểm tâm, không đi tới Minh Châu lâu, mà là tới Nghị Chính phòng.
Muốn né tránh nàng?
Không có cửa đâu.
Cổ Lạc Nhi hùng hổ đi đến Nghị Chính phòng, muốn tìm Đông Phong Túy hưng sư vấn tội.
An Thụy đang đứng trước cửa nghị chính phòng, như đã sớm đoán được Cổ Lạc Nhi sẽ đến, trông thấy nàng từ trên xe ngựa xuống, vẻ mặt không có lấy một tia kinh ngạc.
Cổ Lạc Nhi mới xuống xe ngựa, liền bị An Thụy ngăn lại.
“Nương nương, Hoàng thượng muốn lão nô chuyển cáo một câu.”
“Là gì?”
“Hoàng thượng nói, nếu như nương nương muốn tìm ngài thảo luận về việc phong hậu, ngài ấy không ngại tiếp tục dùng phương thức tối qua trả lời nương nương.”
Cổ Lạc Nhi tức giận trừng mắt nhìn vào trong Nghị Chính phòng.
Cái tên này, lại muốn giở trò lưu manh.
Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, còn không ngại giở trò lưu manh trước mặt mọi người, thật quá đáng hận.
Nếu bây giờ nàng tiến vào, có phải hắn sẽ lấy lòng tiểu nhân, nghĩ lầm nàng tới đầu hoài tống bão?
(Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)
Hừ, phân nửa sẽ nghĩ vậy.
Cổ Lạc Nhi nổi cơn giận, ảo não tiến vào xe ngựa, đi đến Minh Châu lâu.
An Thụy mỉm cười đưa mắt nhìn nàng đi xa.
Từ lần đầu Cổ Lạc Nhi xuất hiện ở hoàng cung, hắn đã có một loại dự cảm, có lẽ nàng được ông trời phái tới cứu vãn Đông Phong Túy.
Hiện giờ, Hoàng thượng chịu làm việc, chính là một kỳ tích.
Vừa rồi, Hoàng thượng để hắn đứng trước cửa ngăn Cổ Lạc Nhi, trên mặt Người khi nói lời kia cho hắn chuyển lại đều là nhu tình.
Hắn hầu hạ Đông Phong Túy hơn hai mươi năm, chưa từng thấy nhu tình trên mặt Người như vậy.
Cổ Lạc Nhi buồn bực trở lại Minh Châu lâu.
Mọi người trong Minh Châu lâu đều đã biết tin phong hậu, hào hứng chúc mừng nàng.
Cao hứng nhất là Đông Phong Linh.
Kéo tay Cổ Lại Nhi không ngừng liến thoắng.
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn Lý Tiến ngồi ở một bên, lại nhìn nhìn Đông Phong Linh hoạt bát như ngày thường.
Hỏi nàng: “Bệnh của muội sao rồi?”
Chẳng lẽ nàng không cần giả bệnh nữa?
Đông Phong Linh thẹn thùng liếc nhìn Lý Tiến, xấu hổ nói với Cổ Lạc Nhi.
“Lý Tướng đã biết chuyện muội giả bệnh.”
Thì ra là thế.
Cổ Lạc Nhi tạm thời quên tức giận Đông Phong Túy, vì Đông Phong Linh mà cao hứng.
Lý Tiến biết rõ nàng đang giả bệnh, vẫn tiếp tục gác lại công việc, ở Minh Châu lâu cùng nàng, việc này còn có thể giải thích gì đây?
Trêu ghẹo Đông Phong Linh: “Muội còn gọi nhân gia là Lý tướng?”
Lý Tiến vội giúp Đông Phong Linh đỡ lời.
“Gọi thế nào cũng giống nhau.”
“A ——”
Cổ Lạc Nhi cao giọng nói.
Đông Phong Linh không chịu thua đùa lại nàng.
“Lạc Nhi, tỷ còn nói người khác. Chính tỷ mới lợi hại, nhanh như vậy đã lừa hoàng huynh ta vào tròng rồi.”
Lời này nói trúng tâm sự của Cổ Lạc Nhi.
Rầu rĩ nói: “Phong Linh, ta cũng đang rất phiền. Hoàng huynh muội không đợi ta quyết định, tự tiện phong ta làm hậu.”
Đông Phong Linh liếc mắt ra hiệu với Lý Tiến, Lý Tiến liền viện cớ ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Linh.
“Lạc nhi, tại sao vậy? Hoàng huynh ta không tốt sao?”
Cổ Lạc Nhi thở dài.
“Không phải hắn không tốt, mà là ta chưa chuẩn bị tốt.”
“Tỷ không thích hoàng huynh? Ta không tin.”
“Cũng không phải không thích. Dù sao, ta hiện giờ chưa muốn làm hoàng hậu.”
Nàng đâu thể nói với Đông Phong Linh, trong lòng nàng vẫn còn tồn tại bóng dáng Đạp Tuyết công tử?
Nàng không thể tha thứ cho việc trong lòng mình đồng thời chứa hai người.
Nàng không thể cho phép mình khi gả cho Đông Phong Túy mà vẫn nghĩ đến Đạp Tuyết công tử.
Thật ra có chút kỳ quái, Đông Phong Túy trước kia luôn ăn dấm chua với Đạp Tuyết công tử, mà bây giờ biết rõ nàng còn yêu mến Đạp Tuyết công tử, thế mà lại không thèm để ý chút nào.
Đây là có chuyện gì?
Mà sau lần Đạp Tuyết công tử cứu nàng, không còn thấy xuất hiện nữa.
Hazz, có lẽ, nàng chỉ đang tương tư đơn phương, người ta đối với nàng căn bản đâu hứng thú.
Cổ Lạc Nhi không có tâm tư làm việc, lang thang trên đường cái, thẳng đến khi chiều tà, xem chừng Đông Phong Túy đã hồi cung mới trở về.
Đêm hôm đó, Đông Phong Túy đương nhiên vẫn giở thủ đoạn, không để cho Cổ Lạc Nhi cự tuyệt.
Còn mặt dày nói: “Lạc Nhi, trẫm không ngại nàng nói về chuyện lập hậu nhiều hơn.”
Thấy Cổ Lạc Nhi tức giận trừng hắn, tiếp tục bổ sung một câu.
“Lạc Nhi, thực ra nàng cũng muốn gả cho trẫm, đúng không?”
Cổ Lạc Nhi không có cách với hắn, đành phải thở phì phì ngậm miệng không nói.
Tĩnh tâm nghĩ lại, kỳ thật Đông Phong Túy nói không phải không có lý.
Nếu như nàng quả thật ghét Đông Phong Túy, sẽ để hắn dùng loại phương thức này chặn nàng hay sao?
Nhìn thân ảnh Đông Phong Túy thanh sảng không hề buồn ngủ dưới ánh đèn, hồi ức chung sống từ từ gợi lại trong lòng nàng.
Hắn không phải một hoàng đế lười vô dụng, một tiểu nữ tử như nàng có thể chỉnh hắn, là do hắn nguyện ý bị chỉnh.
Tất cả tiểu mưu kế của nàng có thể thực hiện, chỉ vì hắn bằng lòng để nàng thực hiện.
Hắn cho nàng cơ hội quấy nhiễu hắn, nhưng không cho phép những nữ nhân khác có cơ hội tiếp cận hắn.
Được một trượng phu như thế, nàng còn có điều gì để nói?
Chỉ là, trong lòng luôn có chút khúc mắc.
Bởi vì có Đạp Tuyết, nàng không biết tình cảm của mình với Đông Phong Túy, rốt cuộc có phải thật lòng hay không.
Cổ Lạc Nhi rất phiền muộn.
Đông Phong Túy vốn đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên, nụ cười của hắn dưới ánh đèn đặc biệt khiến người ta mê say.
“Lạc Nhi, nhìn đủ chưa?”
Cổ Lạc Nhi bị hắn nhắc nhở, lúc này mới ý thức được mình đang nhìn chằm chằm hắn.
Quay đầu lại, mạnh miệng nói: “Ta mới không thèm nhìn ngài.”
Đột nhiên nhớ tới, quan hệ của bọn họ đã đến mức này, chuyện Lãnh Dạ để nàng làm gian tế tất phải nói với Đông Phong Túy.
Đắn đo nói: “Có chuyện ta đã giấu ngài. Lãnh Dạ cho ta ăn tiêu hồn tán, bức ta buổi tối phải ngủ cùng ngài, quan sát hành tung của ngài. Bất quá, ta chưa báo cáo cho y điều gì.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt cười cười.
“Nói như vậy, y cũng xem như bà mối của chúng ta.”
Thầm nghĩ, còn dám nói nàng chưa báo cáo cái gì. Hừ, dám nói trẫm một tuyệt thế mỹ nam lại nghiến răng ngáy to như vậy, thật quá đáng giận.
Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ngài không ngại sao? Ta là gian tế, ngài không nên lập ta làm hậu.”
Đông Phong Túy chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Việc này nói sau.”
Mãi đến hôm sau, Cổ Lạc Nhi mới hiểu được vì sao Đông Phong Túy có thể dửng dửng đối với chuyện của Lãnh Dạ như vậy.
Sáng hôm sau khi rời giường, Đông Phong Túy đã rời cung, chỉ còn lại mình Cổ Lạc Nhi ngồi trong phòng.