Chợt cảm thấy, hắn so với bất luận lúc nào còn mê người hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Đông Phong Túy làm việc.
“Hoàng thượng, ngài thế mà lại tự mình chèo thuyền.” Cổ Lạc Nhi trêu đùa Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy cười liếc nàng một cái.
“Rất hiếm lạ sao? Giờ mới phát hiện, trẫm không chèo thuyền, nhẽ nào cái thuyền này lại tự chạy tới giữa hồ?”
“Đương nhiên hiếm lạ chứ sao, chưa từng nghĩ rằng, ngài cũng có lúc chịu làm việc.”
Đông Phong Túy chỉ cười không nói, việc hắn làm còn nhiều hơn kia.
Kỳ thật, hắn đâu phải rất lười.
Cổ Lạc Nhi nhớ tới thỉnh cầu của Đông Phong Linh, cân nhắc khuyên Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, ta nghĩ, ngài cơ trí thông minh như vậy, nếu có thể tự mình xử lý triều chính, nhất định sẽ cai trị Vô Ưu quốc mạnh hơn nữa.”
“Lạc Nhi, nàng cũng biết vuốt mông ngựa?”
Cổ Lạc Nhi muốn nói, ta vỗ chính là Long thí, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, trên mặt lại không kiềm được lộ ra ý cười.
(thí: rắm =)))
Đông Phong Túy điềm nhiên nói: “Việc triều chính đều được Lý Tiến xử lý, hắn giải quyết rất tốt, không cần trẫm phí tâm.”
Cổ Lạc Nhi biết, Lý Tiến là tên của Lý Tể Tướng.
Không khỏi thay hắn bênh vực.
“Hôm nay, ta cùng Phong Linh đi qua phòng Nghị chính, Lý Tể Tướng thật sự trăm công nghìn việc. Ngài có chuyện gì cũng ném cho hắn, rất không có trách nhiệm.”
Đông Phong Túy vẫn mang dáng vẻ dửng dưng.
“Là Phong Linh để nàng tới thay hắn cầu tình?”
“Đây cũng là ý nghĩ của bản thân ta.”
Đông Phong Túy thở dài: “Trẫm đúng là xem cao Lý Tiến rồi. Hắn đã ngại mệt mỏi, nên đem một vài công việc cho thủ hạ xử lý, bản thân làm đại sự thì tốt hơn.”
Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy, trong lòng có chút xúc động.
Lời của Đông Phong Túy có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại làm người ta không thể phản bác.
Suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Cũng không thể chuyện nào cũng giao cho thủ hạ xử lý, bản thân dù sao cũng nên làm chút gì đó mới tốt.”
“Nàng cho rằng trẫm nên làm gì?” Đông Phong Túy hỏi lại.
Cổ Lạc Nhi ngây ngốc một lúc, mới đáp: “Ta cũng không biết, ta lại không hiểu việc triều chính. Chỉ là, ta vẫn cảm thấy, đại sự tối trọng yếu ngài nên quan tâm một chút, không thể việc nào cũng giao cho người khác làm.”
Đông Phong Túy buông buông tay.
“Vẫn là câu nói kia, Lý Tiến làm rất tốt, trẫm vì sao lại không để hắn làm?”
“Vậy, còn Phùng Thái Úy? Hắn chuyện xấu làm tận, ngài cũng không quản.”
Cổ Lạc Nhi vừa nhắc tới Phùng Thái Úy đã phát bực.
Đông Phong Túy hỏi lại: “Hắn làm chuyện xấu nào?”
Cổ Lạc Nhi lại ngẩn ngơ, nghĩ hồi lâu mới trả lời.
“Hắn tham ô nhận hối lộ, ức hiếp dân chúng.”
Đem những hành vi xấu xa nàng đã nghe về Phùng Thái Úy kể lại từng cái, chỉ thiếu gian tình giữa Nguyệt Quý phi cùng hắn là không nói ra.
Đông Phong Túy mới nghe được hơn nửa, không bình tĩnh cắt ngang nàng.
“Chẳng qua chỉ là chút Kim Ngân, vẫn chưa khiến triều đình rối loạn. Đúng không?”
“Nhưng mà, những việc này đâu thể coi như việc nhỏ. Ngài có biết hắn mang đến cho dân chúng bao nhiêu tai họa không? Nếu như tất cả các quan viên đều giống hắn, Vô Ưu quốc xong đời rồi.”
“May là đại bộ phận quan viên khác của Vô Ưu quốc đều cực kỳ giữ mình trong sạch.”
Đông Phong Túy thản nhiên nói.
“Lạc Nhi, khỏi bàn đến bọn hắn nữa, cơm tối hôm nay đều là món nàng thích. Đích thân trẫm chọn món.”
Hắn thật sự không muốn tiếp tục thảo luận cùng Cổ Lạc Nhi những vấn đề đại sự trong chiều, rất mất phong cảnh.
Cổ Lạc Nhi cũng nhất quyết không tha.
Khó khăn lắm hôm nay mới nói chuyện đến mức này, nàng không muốn bỏ dở giữa chừng.
“Hoàng thượng, vì sao ngài có thể khoan nhượng với Phùng Thái Úy? Thật không hiểu nổi, vì sao Lý Tiến cũng muốn tiến cử hắn.”
Ở trong mắt nàng, toàn bộ phong khí Vô Ưu quốc đều rất tốt.
Nhưng Phùng Thái Úy này như một con sâu làm rầu nồi canh vậy.
Đông Phong Túy hời hợt nói: “Là trẫm khiến Lý Tiến tiến cử hắn vào.”
“Vì sao?”
Cổ Lạc Nhi cả kinh đến rớt cằm.
Đông Phong Túy rốt cuộc có quan hệ thế nào với Phùng Thái Úy, khiến cho hắn phá lệ nhắm mắt như vậy?
Đông Phong Túy đành phải nhẫn nại giải thích cho nàng.
“Lạc Nhi, nàng nên biết, tất cả các triều đại, không nơi nào là không có loại người như Phùng Thái Úy. Nàng có biết vì sao không?”
“Còn không phải bởi vì quốc quân hồ đồ, không biết chọn người.”
Cổ Lạc Nhi không kiêng dè mở miệng.
Nói xong mới trộm nhìn sắc mặt Đông Phong Túy, những lời này của nàng chẳng khác nào đang mắng Đông Phong Túy là hôn quân.
Sắc mặt Đông Phong Túy vẫn như thường, như thể không hiểu hàm nghĩa trong lời Cổ Lạc Nhi nói.
“Nàng sai rồi, đó là bởi vì, bên triều đình trong cần người như vậy. Lý Tiến quá thành thật, vừa vặn có Phùng Thái Úy đến xáo trộn.”
Cổ Lạc Nhi nghe vậy có chút hồ đồ.
Nàng trước giờ không có hứng thú với chính sự.
Chỉ có điều, cũng hiểu được lời Đông Phong Túy nói hình như có chút đạo lý.
Có lẽ, chính bởi Đông Phong Túy hiểu rõ bản tính Phùng Thái Úy, còn có biện pháp khống chế hắn, cho nên mới yên tâm để hắn đảm đương mẫu người này trong triều.
“Lạc Nhi, ” Đông Phong Túy rất nghiêm túc nói, “Trẫm chỉ có thể nói cho nàng biết, có Phùng Thái Úy, triều đình càng thêm thanh minh. Nàng xem hồ nước này, nhìn có vẻ bình tĩnh, kỳ thực ở dưới chôn vùi rất nhiều thứ mọi người không hay biết. Mà Phùng Thái Úy vừa vặn có thể khuấy đục nước hồ không có sóng này.”
Cổ Lạc Nhi cái hiểu cái không gật đầu.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
“Hắn tham ô tiền tài? Vẫn để hắn hưởng thụ sao?”
Đông Phong Túy cười khẽ.
“Trước hết gửi ở chỗ hắn, khi cần thiết, trẫm sẽ bắt hắn nhả ra.”
Cổ Lạc Nhi không hỏi lại gì nữa, chỉ lặng yên nhìn thân ảnh Đông Phong Túy đong đưa mái chèo trong màn đêm.
Thân ảnh của hắn dường như trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng, thực ra, mặc dù ngài lười, nhưng không hề hồ đồ, đúng không?”
Đông Phong Túy nhẹ giọng trả lời.
“Trẫm đương nhiên không hồ đồ, cho nên mới biết rõ, ai là người đáng để trẫm yêu.”
Tâm Cổ Lạc Nhi lại rối loạn.
Nàng thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ, làm rõ lòng mình.
Nàng thật sự không thể đồng thời nhớ thương hai người.
Một việc tiếp theo, làm cho tâm Cổ Lạc Nhi dần dần chếch về phía Đông Phong Túy.
Khi nàng nói với Đông Phong Linh, bản thân không có biện pháp thuyết phục Đông Phong Túy xử lý triều chính, Đông Phong Linh tràn đầy thất vọng.
“Lạc Nhi, ngay cả tỷ cũng không thuyết phục được, chúng ta nên làm gì bây giờ? Huynh ấy còn tiếp tục lười như vậy, sẽ sinh bệnh mất.”
Cổ Lạc Nhi nhớ tới lời nói của Đông Phong Túy, hỏi lại Đông Phong Linh.
“Công việc của Lý Tướng nhiều như vậy, vì sao hắn không giao cho thuộc hạ một phần?”
Đây được gọi là ủy quyền.
Đông Phong Linh buồn rầu nói: “Hắn là một người lao lực, cái gì cũng phải tự làm từng chút.”
“Ta lại có một biện pháp.”
Cổ Lạc Nhi chậm rãi nói.